Cả quá trình tìm kiếm cũng không lâu, chỉ khoảng 25-30 phút. Nhưng đối với ông Tùng thì dài như cả ngày. Phần vì tò mò, phần vì ông cứ luôn quan sát Long, không có làm gì khác nên cảm giác thời gian trôi đi chậm hết sức. Khi Long và Tam Đầu Hắc Kim Long dung hợp, mắt ông bỗng trợn trừng trừng, cơ mặt cứng ngắc nhìn về phía Long. Tại phía sau lưng của Long, ông nhìn thấy 1 con Rồng 3 đầu, lạnh lùng ngửa mặt nhìn trời (hận đời vô đối), miệng mở ra như đang gầm rống thị uy trong chốc lát rồi biến mất. Mặc dù tới cũng nhanh, đi cũng nhanh nhưng cái ấn tượng về bá khí ấy khiến ông khắc sâu. Dù chỉ là 1 ảo ảnh, hiện lên trong thoáng chốc nhưng khiến ông thấy áp lực to lớn, hô hấp nặng nề hơn. Không đến nỗi khó thở nhưng không được tự nhiên.

Long sau khi dung hợp với hình ảnh Rồng 3 đầu, khí chất cũng không có biến đổi gì. Vì vốn dĩ con Rồng kia là hiện thân cho hắn, dung hợp thì vẫn vậy, không có ảnh hưởng tới khí chất, mà chỉ giúp hắn hiểu thêm về bản thân và con đường luyện Nam Thiên Cửu Thức.

Long mở mắt ra, thứ đầu tiên hắn thấy là vẻ mặt cứng ngắc, mắt trợn trừng trừng của ông Tùng dành cho hắn. Long chớp chớp mắt mấy cái, ông Tùng vẫn không có phản ứng gì. Như trúng Định Thân Thuật vậy. Đến cốc nước lọc đang đưa lên ngang ngực cũng giữ nguyên tư thế. Quái dị vô cùng. Long đưa tay lên huơ huơ trước mắt ông vài lượt, miệng gọi tên ông thì ông mới rùng mình 1 cái. Nước trong cốc cũng sóng sánh ra ngoài, ướt 1 mảng quần đùi. Ông nhìn Long, ánh mắt rất là phức tạp. Giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy. Vừa muốn tiến lên thăm dò, vừa ái ngại điều gì đó, vừa mừng vì được gặp người ngoài hành tinh, lại vừa lo lắng vì người ngoài hành tinh gặp mình. Long không hiểu tâm lí của ông Tùng hiện giờ. Điều hắn quan tâm là 3 chiêu vừa học được. Long định mở lời thì ông Tùng đã nói trước:

- Cháu là 1 con rồng 3 đầu hả?

Long kinh ngạc vài giây, trong đầu đặt nghi vấn: “sao lão biết nhỉ?” rồi cũng lấy lại bình tĩnh, hỏi:

- Sao bác biết ạ?

Ông Tùng mới nhấp ngụm nước lọc cho ngọt giọng rồi nói:

- Khi nãy, sau lưng cháu hiện lên hư ảnh 1 con rồng 3 đầu, cái đầu ở giữa ngửa mặt lên trời như gầm rống. Bác đoán chắc đây là Linh của cháu.

- Thì ra mấy thứ này gọi là Linh ạ? Vâng. Linh của cháu là 1 con Rồng 3 đầu ạ. Có chuyện gì ạ?

- Có chuyện.

- Chuyện gì bác?

- Linh của cháu. Nó rất đặc biệt. Linh là Rồng không hiếm, nhưng có 3 đầu thì cực kì hiếm. Màu sắc của Linh đại biểu thuộc tính nguyên tố chúng mang. Vạn vật đều mang trong mình ít nhất 1 nguyên tố, không có ngoại lệ. Thường thì Linh hệ Rồng sẽ có ít nhất 3 nguyên tố trong cơ thể. Nhưng của cháu, bác chỉ cảm nhận được thuần 1 nguyên tố là Ám từ cái đầu ở giữa. 2 bên bác không cảm nhận được gì. Phải chăng chưa thức tỉnh?

Nghe ông Tùng phân tích, Long cũng thầm bội phục kiến thức của ông. Dù không biết vì sao ông biết được Linh của mình, nhưng qua lời nói của ông, chứng tỏ ông cũng là 1 người đã trải qua nhiều chuyện, gặp nhiều người, nghiên cứu Linh khá là kĩ càng. Nếu không thì cũng không thể biết được 2 đầu chưa thức tỉnh, cũng không biết được ít nhất hệ Rồng có 3 nguyên tố trong cơ thể.

- Vâng, 2 cái chưa thức tỉnh vì hiện tại cháu còn quá yếu.

Thực ra ông cảm nhận thấy nguyên tố Ám là chưa đúng, nó là thái cực Âm chứ không phải Ám. Âm và Ám, là 2 thứ khác biệt. Âm là đại diện của bóng tối và chết chóc, còn Ám chỉ có bóng tối và bóng tối. Âm thuộc về 1 phần của luân hồi, là 1 nửa của luân hồi, bên cạnh Dương cực là của sinh mệnh và ánh sáng. Còn Ám, chỉ là 1 trong cửu đại nguyên tố Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ, Phong, Lôi, Quang, Ám. Âm có thể sinh Ám, nhưng Ám chưa chắc có thể trở thành Âm. Chính vì thế nên mới khiến ông Tùng cảm nhận sai. Cũng 1 phần vì Âm cực khá hiếm do có dính tới 1 tia luân hồi, hơi thở chết chóc cũng không phải lúc nào cũng toát ra, nếu thả Tử Khí ra thì rất nhanh nơi này sẽ thành 1 vùng Tử địa, ông Tùng cảm nhận sai là điều dễ hiểu.

- Ừm, cũng không sao, nhưng cháu không nên để người nước ngoài biết cháu có Rồng 3 đầu làm Linh. Linh của cháu đối với Việt Nam rất có lợi, có thể coi như 1 con bài ẩn giấu cũng được. Nhưng với những thù địch của chúng ta, lại là 1 mầm hoạ của chúng. Vì hệ Rồng vốn dĩ đã mạnh mẽ hơn các hệ khác, đứng top đầu trong các hệ, Rồng của cháu lại càng mạnh mẽ. Sẽ rất bất lợi cho cháu khi bị kẻ thù phát hiện ra. Nhớ lấy lời bác. Vì tính mạng của cháu.

- Vâng, cháu biết rồi ạ. Cháu sẽ ghi nhớ lời bác. Ủa, hình xăm của bác đâu rồi? Cái kiếm trên tay trái đó?

- Cháu có thể ẩn nó đi. Đây là 1 cách che giấu Linh. Dùng suy nghĩ điều khiển được nó đấy.

Long làm theo, đúng là hình xăm ẩn đi thật. “Thế này cũng đỡ phiền phức, cởi trần ra cũng chả ai biết. Thích thì hiện lên loè thiên hạ, haha”.

Sau đó 2 bác cháu ngồi đàm đạo nhân sinh và Nam Thiên Môn, dùng nước lọc thay trà. Cuộc nói chuyện diễn ra vui vẻ.

Những ngày sau đó, cuộc sống của Long vẫn tiếp diễn đều đặn sáng chạy bộ rồi qua nhà ông Tùng cho tới tối lại về nhà Hoàng, đêm đêm chịu đau đớn dung hợp.

Hiện giờ Long có thể phân tâm làm 2 khá thành thạo rồi, Long đang nâng cao bài tập của mình bằng cách vừa chơi game, vừa đọc sách, vừa suy tưởng Địa Ngục Tam Quyền trong không gian linh hồn. Long không dùng bút nữa vì đây không phải nơi để lộ dị năng. Các skill hắn học từ giáo sư X và Hướng Nhật, hắn cũng đã thử qua ở sân tập nhà ông Tùng. Phải nói rằng hiệu quả vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn rất nhiều. Mỗi lần trải qua dung hợp, tinh thần lực của Long lại mạnh lên. Qua 3 lần dung hợp kể từ lần dung hợp Lá Lách, bây giờ tinh thần lực của Long ít nhất cũng gấp 10 lần người bình thường. Tinh thần lực càng cao, buộc Long càng phải nỗ lực nắm giữ thuần thục. Vì thế, Long luôn trong tình trạng làm 1 lúc 3, 4 việc khác nhau. Long test skill Kiếm chỉ của Hướng Nhật, hắn đục luôn 1 lỗ sâu hoắm chừng 30cm xuống nền bê tông sân tập, mạnh hơn Nhật ca lúc mới hồi sinh rồi. Long cũng cô đọng ý thức thành vũ khí đủ chém gãy 1 thanh kiếm sắt bình thường, nhưng duy trì chỉ được khoảng 30 phút là sẽ mệt mỏi, càng gia cường độ cứng thì tiêu hao càng nhanh. Có thể nói, hiện tại lực chiến của Long khá trâu bò, trâu hơn Nhật ca khá nhiều nếu xét về dị năng. Còn về cơ thể thì chưa đâu vào đâu. Rèn luyện cơ thể là 1 quá trình dài dòng, gian khổ. Hiện tại Long đang là học sinh lớp 9, sắp vào cấp 3 nên chủ yếu là chạy bộ rèn sức bền, còn cơ bắp tập sớm không tốt.

Hôm nay là thứ 5, thời gian đình chỉ học cũng hết. Long đến trường cùng Hoàng, 2 thằng đi sớm.

Đến lớp, 2 thằng mới thấy không phải mình 2 đứa đến sớm mà tất cả bọn con trai lớp A đều đến sớm, đã gần đông đủ rồi. Mặc dù lúc này mới có 6h30, nhưng lớp A đã sôi nổi rôn rả đủ thứ chuyện. Từng thằng nhìn nhau cười cười, mới 3 hôm không gặp mà cứ như 3 tháng hay 3 năm vậy. Mấy ông cụ non ngồi từng ông kể, chủ đề là 3 ngày đình chỉ. Mấy thằng chia ra 3 phe, phe 1 là học 3 ngày nghỉ, phe 2 là chơi 3 ngày nghỉ, phe 3 là vừa học vừa chơi 3 ngày nghỉ. Mấy đứa nói chuyện, vui vẻ, thân thiết hơn rất nhiều sau trận đánh nhau, đến mấy đứa thường ngày ít nói, hôm nay cũng nổ khá là khét. Long vừa chém gió vừa nhìn chúng nó, mỉm cười trong lòng. Long không nghĩ 1 hành động sốc nổi của mình lại vô tình gắn kết cả lớp. Nên lúc này, Long cảm giác khá là thành tựu. Và vị trí của Long trong lòng mấy đứa cũng cao lên rất nhiều.

Qua vài chục phút, lớp cũng gần đông đủ. Bọn con gái hôm nay cũng không có đàn đúm bàn nhạc bàn phim hay ngồi ôn bài mà cũng túm tụm hết lại mấy bàn cuối, tham gia cuộc chém. Mấy bà ỉ ôi rằng 3 ngày thiếu trai buồn muốn chết mất thôi. Cũng đúng, lớp thiếu mấy thằng con trai, chắc chắn không thể nào vui được. Thế mới thấy con trai quan trọng như thế nào. Rồi các bà lại bắt đầu tò mò, hỏi han 3 ngày qua các ông làm gì,… Câu chuyện không bao giờ kết thúc, cho đến khi giáo viên vào lớp:

Thầy dạy Toán.

Thầy không thích nhất chính là lớp ồn. Khi chơi thì chơi, còn đã học thì phải nghiêm túc. Cười đùa được nhưng không được lộn xộn, cái gì cũng có giới hạn. Đó là nguyên tắc của thầy.

Long nhìn thầy, người mà hắn kính trọng vô cùng. Nhưng khi nhìn thầy, Long thấy có điều khác lạ. 1 cảm giác rất giống với khi ở gần ông Tùng. Nhưng đặc biệt hơn ông Tùng. Cái cảm giác này có từ sau khi long luyện Nam Thiên Cửu Thức, dung hợp Linh thì mới có. Đó là cảm giác chỉ xuất hiện khi 2 người luyện Nam Thiên Cửu Thức gặp nhau. Ông Tùng không nói điều này cho Long, có lẽ ông quên, nhưng Long cũng tự biết. “Thầy cũng là 1 người của Nam Thiên Môn?”

Khi Long cảm giác được, thì thầy cũng cảm giác được. Thầy mới nhìn Long, thấy Long cũng kinh ngạc nhìn thầy thì thầy mỉm cười, gật đầu. Long cũng cười chào lại thầy. Hắn khá kinh ngạc khi biết thầy là người của Nam Thiên Môn. Cảm giác thầy mang lại cho Long, nó đặc biệt. Và trực giác của Long nói cho hắn biết, thầy rất mạnh, ít nhất ông Tùng không thể nào so sánh. Trong khi ông Tùng là Nam Thiên Vệ, sắp luyện được thức thứ 6, vậy chẳng phải thầy giáo thuộc về Nam Thiên Tướng sao?