Căn cứ vào tính toán an toàn, lúc học sinh tiểu học tan học cũng không thể thả cho tự do, mà phải đứng xếp hàng đi về. Nhất là đi qua đường cái trước cửa trường, các thầy cô giáo đều tự bên cạnh quan sát, tự mình đưa đến đối diện mới có thể về trường học. Lý Yến nằm trong chi tiểu đội có tám người, ngoại trừ cô cùng Tiểu Tam Nhi là người bên ngoài Chu Gia Bảo, những người khác đều là một nhóm người tại đầu thôn bên cạnh sông, chịu trách nhiệm dẫn đội chính là Trịnh Nguyệt Viên lớp năm. Đó là một học sinh trong mắt thầy cô, phụ huynh đều ưu tú về cả nhân phẩm lẫn học vấn, đối với đàn em lớp nhỏ cũng rất quan tâm giúp đỡ. Đừng chỉ nhìn Lý Yến cùng Tiểu Tam Nhi không có cùng tổ đội với cô bé, đối xử với hai người là tuyệt đối bình đẳng, không hề xuất hiện hành vi bài xích bắt nạt hai người trong tổ.

Đối với cô bé tóc dài luôn hòa đồng, dễ thương này Trịnh Nguyệt Viên này, Lý Yến còn có ấn tượng, cũng vì những chuyện cô phải gặp sau này mà thấy tiếc nuối thay. Tính từ lúc này đây, hẳn là hơn bốn tháng sau, thời điểm tan học trên ruộng hoa màu, trên đường về nhà một mình trong một lần tan học bổ túc, bị người lôi vào cưỡng bức giết hại. Vào thời điểm ấy, đây chính là sự kiện cực kỳ oanh động là một vụ án hết sức tàn nhẫn, cảnh sát trấn trên điều tra rất lâu cũng không thể bắt được hung thủ. Một vài nhà có con gái như chim sợ cành cong, sợ lại tái xuất hiện tình huống khủng bố kia. Những ngày đó thường xuyên có thể bắt gặp bên bờ sông có người đi bộ qua lại, chăm chú quan sát động tĩnh bờ bắp bên kia sông. Loại hành vi này mà nói cũng chỉ là khát nước nhìn mơ, nhưng lại có tác dụng uy hiếp nhất định, về sau cũng không có xuất hiện sự kiện kia một lần nữa.

Lý Yến nghĩ, cô gái tốt như vậy lại gặp phải bi kịch mà mất đi, dù thế nào cũng phải nghĩ cách giúp cô ấy một chút. Nếu là thật sự không trách được, thì coi như mình cũng đã cố gắng hết sức, ít nhất sẽ không biết rõ hậu quả mà khoanh tay đứng nhìn, lương tâm không yên.

Mười phút sau, tiểu đội tám người đi qua cây cầu gỗ nhỏ, mắt thấy sẽ vào Chu Gia Bảo, Lý Yến lôi kéo Tiểu Tam Nhi chào tạm biệt Trịnh Nguyệt Viên rồi rời khỏi đội.

Đứng trên cầu nhỏ, mơ hồ có thể nhìn thấy mấy trăm mét ngoài rừng cây lác đác bóng lưng người đang lom khom đào rễ.

Lý Yến bước chân nhanh nhẹn, Tiểu Tam Nhi không hiểu sao ở phía sau lưng lẩm bẩm: “Mình nói nha Yến Tử, bạn đi xuống sông làm gì, không về nhà phụ giúp làm việc sao!?”

“Trước hãy đi nhìn chút, đợi chút nữa rồi về.” Lý Yến cũng không giải thích nhiều làm gì, chỉ là giẫm lên lớp đất cát đá hỗn độn bước về phía trước.

Tiểu Tam Nhi quen nghe theo cũng không hỏi thêm gì nhiều hơn nữa, mắt nhìn thấy sắp đến nơi, nhìn thấy Thôi Văn Vũ cũng ở trong đó, mới chợt nói: “A, thì ra là đến đây gặp cậu nhỏ của bạn, vậy mà bạn cũng không chịu nói sớm cho mình biết một chút, mình còn tưởng là chuyện gì xảy ra nữa chứ.” Việc Lý Yến từ nhỏ chính là cái đuôi của Thôi Văn Vũ này, trẻ con trong trấn ai cũng biết.

Thôi Văn Vũ nhìn thấy Lý Yến liền đứng thẳng buông trong tay cái quốc, nói: “Yến Tử tan học hả, đến nhìn một chút thành quả của mấy đứa cậu nè.” Nói xong dẫn cô nhìn lần lượt bên trong từng giỏ.

Lý Yến thầm nghĩ, cậu nhỏ cổ động mười hai người cùng cậu tuổi tác không chênh lệch lắm, đều là mấy thằng nhóc nửa đường bỏ học ở nhà không có việc gì làm hùn hạp lại. Bên trong cùng trấn chiếm phân nửa, mấy cái khác gần tiểu đội hoặc là quan hệ không tệ nếu không cũng là mang theo quan hệ họ hàng, tổng cũng là người trong vòng*

Mấy thằng nhóc này ở nhà đều là ngửa tay xin tiền, thường thường bị nghe chửi,vừa nghe nói đào rễ còn có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, vầ sau không cần nhìn sắc mặt cha mẹ, muốn xài thế nào liền xài như thế đó, vậy nên làm việc cũng thật sự dụng tâm bỏ sức. Bên Trong giỏ mỗi người hầu như đều đào đầy, đây là khối lượng của nửa buổi chiều, những thứ buổi sáng đều đã phân chia đều phơi nắng trên khuỷu sông.

Dựa theo kết quả Lý Yến thương lượng với Thôi Văn Vũ, cũng không có nói cho mấy thằng nhóc này sự thật, làm như vậy là để phòng ngừa cho bọn nó đối với một con nhỏ tám tuổi không có sự tin tưởng. Chỉ lấy danh nghĩa Thôi Văn Vũ nói có một người bạn muốn thu mua những dược liệu này. Khoảng chừng càng có sức thuyết phục. Đừng nhìn cậu ta mới mười bảy tuổi, thế nhưng trong mắt mấy thằng nhóc mới lớn này, vẫn tương đối có trọng lượng.

Lý Yến vừa nhìn thành quả khá tốt cảm thấy vui vẻ, vì không muốn trễ nãi thời gian nên không có ở lâu mà lập tức cùng Tiểu Tam Nhi đi về.

Trên đường trở về, Tiểu Tam Nhi thực sự nghẹn khuất, đi vài bước liền níu ống tay áo Lý Yến: “Yến Nhi, mấy bạn ở dưới đó. . .”, chỉ cần cô bé vừa gọi tiếng Nhi, đảm bảo là có chuyện cầu xin, Lý Yến đều nhanh thuộc làu làu, chì là làm bộ không biết nén cười lạnh mặt nói: “Sao vậy, có gì không!?”

Tiểu Tam Nhi ưỡn nghiêm mặt ghé sát vào nói: “Vừa rồi cậu nhỏ bạn đào rễ hoa mao cái vồ là muốn bán lấy tiền có phải hay không!? Mấy thứ đồ chơi kia có thể bán bao nhiêu tiền chứ, bạn nói cho mình biết đi!!”

“Nói cho bạn biết cũng được, bất quá bạn phải giũ bí mật, ngay cả chị bạn mấy người đó cũng không thể nói.” Kỳ thật Lý Yến không có ý định gạt cô mới lôi kéo cô đến đây.

“Được, mình bảo đảm không nói!!”

Lý Yên lúc này mới hài lòng nói: “Cậu nhỏ mình có một người anh em là người thu mua thuốc, rễ hoa mao cái vồ phơi nắng khô có thể bán được ba mao* tiền, ổng mang người hôm nay bắt đầu đào, mình vừa rồi đi qua coi bọn họ đào như thế nào”

“Thật sao, vậy chúng ta cũng đi đào đi.” Tiểu Tam Nhi vừa nghe xong đôi mắt nhỏ lòe lòe sáng, bàn với Lý Yến: “Yến Nhi, bạn có đi không !? Hai chúng ta kết nhóm đi đào lấy tiền mua đồ ngon ăn.”

“Cũng được, chờ đem bài tập viết xong chúng ta cùng đi đào, chỗ đó đất mềm còn có thể tiết kiệm được chút sức” Lý Yến đã sớm nghĩ kỉ, lợi dụng sau khi tan học cùng trong khoảng ngày nghỉ mồng một tháng năm đào chút rễ thuốc, cho dù cô còn nhỏ không đào được nhiều, tích tiều thành đại ba bốn trăm cân cũng không thành vấn đề, phơi nắng khô cũng có thể bán tương đương một trăm đồng tiền, cũng đừng xem thường số tiền này, ở những năm này đúng là có thể mua không ít đồ đó, rất nhiều người lớn một tháng cũng chưa chắc kiếm ra được số tiền này.

“Tốt rồ, chúng ta nhanh làm bài đi, đến lúc đó mình sẽ đi qua nhà tìm bạn”

“Ừ, mình chờ bạn”

Hai đứa nhỏ đi tới khúc rẽ trên đường đất, trên đường nhỏ mỗi người mốt ngả, đều tự về nhà chuẩn bị.

Tốc độ Lý Yến tất nhiên là khỏi nói, Tiểu Tam Nhi chỉ cần hai mươi phút liền đem ba bài tập hôm nay toàn bộ làm xong, lấy tốc độ vượt xa thường ngày đến hoàn thành.

Lý Yến thấy cô lấy cái giỏ nhỏ khiêng lệch đầu, thế nhưng cứ như không chút nào cảm giác nặng nề, trong lòng cảm thán sức mạnh đồng tiền thật sự mạnh mẽ a. . .

Ngô Chi Lan nghe nói Lý Yến muốn lên núi, cố ý tìm vải đến đem góc quần hai cô bé đều bó chặt, lại để cho cô đổi một đôi ủng cao su lúc này mới cho đi. Lý Yến biết bà là sợ trên núi có rắn, như vậy phòng ngừa không cẩn thận dẫm lên sẽ bị rắn cắn. Bà nghiêm khắc thì nghiêm khắc, thế nhưng gắp đến những chuyện này luôn là rất chu đáo.

Hai người muốn đi ngọn núi nhỏ trước mắt, đi một chút không đến hai ba phút đã tới nơi. Đường lên núi kéo dài, hẹp lại quanh co liên tục cho đến đỉnh. Bằng mắt nhìn qua nơi hơi bằng phẳng liền có chút ít cỏ dại cùng một lượng lớn hoa mao cái vồ. Gió nhẹ thổi qua, hoa màu tím mang theo tầng lông tơ lắc lắc nhè nhẹ, phảng phất như đang hướng đến mấy cô bé ngoắc ngoắc.

Tiểu Tam Nhi không nói hai lời, để giỏ nhỏ xuống liền bắt đầu tìm hiểu đến cùng, đôi mắt chớp lóe nhanh hơn sao.

Lý Yến ngược lại không gấp gáp, trước tiên tìm tàng đá lớn ngồi xuống. Theo đỉnh núi nhìn xuống, bề mặt tràn đầy màu xanh biếc, dưới chân nùi đất đai bờ ruộng nằm dọc ngang xếp thành từng khuông, xa xa là vài ngôi nhà lá tranh nhà ngói, gió nhẹ thổi vào mặt, tinh thần sảng khoái.

“Yến Tử, bạn còn ở đó mà nằm mơ, còn không đào nhanh lên đi.”

“Được rồi, mình làm ở đây.” Lý Yến quay đầu lại khóe mắt dư quang lơ đãng đảo qua một bên kia, một giây sau liền gắn luôn vào đó.

*********Lời ngoài mặt

Lâu thiệt lâu mới quay lại DĐ hok bít cóa ai còn nhớ mềnh hok nữa,.....