Lục Phong cố gắng mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là một cái màn dầy, trên mảnh vải trắng như tuyết không hề có hoa văn, sạch sẽ lộ ra chút lạnh lùng. Trong phòng hơi lạnh, thỉnh thoảng gió lùa vào, chỉ có tiếng tấm màn khẽ lay động, càng khiến căn phòng càng có vẻ yên tĩnh hơn.

Lục Phong hít sâu một hơi, cố gắng chống người ngồi dậy, nhưng vừa động, toàn thân cứ như bị xe ngựa đè ép qua, đau đến mức cơ hồ thở không ra hơi. Lục Phong cố gắng giơ tay lên sờ người mình thử, trước ngực hắn quấn một băng vải thật dày, trên đầu cũng bị quấn kín, hiển nhiên bị thương không nhẹ.

“Có ai không?” Lục Phong khàn giọng kêu, nhưng bốn phía vẫn yên tĩnh như trước, rõ ràng hắn nghe thấy cách vách có tiếng lật sách lại không thấy ai đáp lại. Lục Phong thầm kinh hãi, trong đầu lóe lên rất nhiều suy nghĩ.

“Ai đó?” Lục Phong lại hỏi, giọng dần nhỏ xuống, cố gắng khiến mình có vẻ trấn định. Người nọ vẫn không lên tiếng, ngồi tại chỗ ung dung lật sách. Đợi hồi lâu, Lục Phong cơ hồ cho là mình sẽ không nhận được câu trả lời, thì người nọ lại chậm rãi đứng lên, có tiếng kéo ghế ‘Ken két’, sau đó là tiếng bước chân của người nọ, rất nhẹ vô nhưng lại như đang giẫm lên ngực hắn.

“Bình thường ngươi hay xem những thứ này?” Người nọ tiện tay ném quyển sách xuống giường Lục Phong. Một khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi xuất hiện, mày kiếm bén nhọn, sống mũi thẳng, khiến ngay cả người xưa nay vốn được khen là mỹ nam tử như Lục Phong cũng phải thẹn không bằng. Nhưng khuôn mặt đó lại mang theo rất nhiều mỉa mai và ngạo mạn, nhìn xuống Lục Phong, hờ hững. Dường như trong mắt người đó vạn vật trên đời đều là kiến hôi, cơ hồ không có một chút ấm áp nào, thậm chí cả tức giận cũng không có. Một khuôn mặt đẹp những trống rỗng không khác gì mặt nạ.

Lục Phong bỗng nhiên có chút bối rối, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh. Hắn là con cháu của nhà họ Lục, dù đối mặt với bất kỳ khó khăn nào, cũng phải giữ gìn tôn nghiêm của cả gia tộc.

Người kia hình như nhìn thấu tâm tư của hắn, mỉa mai bật cười một tiếng, “Biểu ca không biết ta?”

Lục Phong nghe vậy sững người, vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc hỏi “Ngươi… ngươi là Bình ca nhi?” Nhà họ Hạ bị tịch thu gia sản, chỉ có Hạ đại thiếu gia chạy thoát được, mặc dù nhiều năm không gặp, nhưng Lục Phong vẫn có thể nhận ra một vài đường nét của Triệu thị trên mặt hắn.

“Sao ngươi lại ở đây?” Trong lòng Lục Phong rất loạn, mơ hồ đoán ra gì đó, nhưng không dám nghĩ sâu hơn nữa, cố gắng chống tay muốn ngồi dậy. Hạ Quân Bình rũ mắt xuống, không trả lời vấn đến của Lục Phong, chỉ lạnh lùng nói “Ngươi bị gãy ba cái xương sườn, và xương đùi phải, còn bị thương ở đầu, nếu không muốn riết nằm trên giường nửa năm thì đàng hoàng một chút.”

Lục Phong nghe vậy, lập tức bất động, hắn là người thông minh, chưa bao giờ sẽ phạm sai lầm kiểu này, dù kích động thế nào, vẫn cố giữ một chút tỉnh táo. “Là ngươi đã cứu ta phải không?” Hắn hỏi “A Vân đâu?” Lục Phong vừa hỏi vừa nhìn xung quanh, mặt đầy vẻ lo lắng.

Hạ Quân Bình kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường, vỗ vỗ tay áo vốn không hề có bụi, chậm rãi nói “Lục lão gia nói ngươi bị sắc đẹp mê hoặc, không nghe lời khuyên, ở Ích Châu phí mất bốn năm, nên xin ta ra tay ‘giết ngươi’.” Hạ Quân Bình lấy lá thư ở đầu giường ném cho Lục Phong, lạnh lùng nói “Từ giờ ngươi là Triệu Hoài Thành, thuộc dòng thứ của nhà họ Triệu ở Nghi Đô. Còn những việc khác, ta không quan tâm!”

Lúc đầu nhà họ Hạ bị tịch thu, Lục lão gia đã giúp đưa Triệu thị ra khỏi kinh. Hạ Quân Bình mặc dù không thân với Triệu thị, nhưng dù sao cũng là thân nương, hắn phải thay Triệu thị báo đáp ân tình nên lúc này mới đáp ứng thỉnh cầu của Lục lão gia.

Lục Phong nghe vậy, biến sắc, bật người ngồi dậy, kích động níu tay Hạ Quân Bình quát “A Vân đâu? Ngươi làm gì a Vân rồi?”

Hạ Quân Bình cúi đầu nhìn dáng vẻ kích động của Lục Phong, mặt lộ vẻ giễu cợt. Hắn ghét nhất là mấy vị công tử luôn cố tỏ vẻ trấn tĩnh, kiêu ngạo như vậy, có thể chọc giận Lục Phong khiến hắn rất vui vẻ. Hạ Quân Bình nói, giọng đầy ác ý, giống như Tu La đi ra từ địa ngục, “ A Vân? Chính là nữ nhân xinh đẹp đi theo ngươi?” Hỏi xong khuôn mặt tuấn tú của Hạ Quân Bình bỗng trở nên dữ tợn hơn, cố ý gằn từng chữ, “Nàng ta… chết… rồi!”

Lục Phong run rẩy, giống như một cái túi vải bị rút hết hơi, xụi lơ, đôi mắt bỗng chốc mất đi thần thái.

Hạ Quân Bình sợ còn chưa đủ, lại tới gần, nhếch miệng nói từng chữ, “Nữ nhân kia xinh đẹp như vậy khó trách biểu ca cứ lưu luyến mãi nơi đây, không quân tâm gì đến chuyện lớn của cả gia tộc, nếu ta là Lục lão gia ta cũng nhất định sẽ giết chết nàng ta!”

Lục Phong ngẩng đầu, hung tợn nhìn chằm chằm Hạ Quân Bình, hai mắt đỏ bừng. Hạ Quân Bình cười, lắc đầu nói “Biểu ca hung dữ với ta làm gì? Muốn trách cũng không nên trách ta! Lục lão gia muốn mạng của nàng ta, ta là vãn bối há có thể trái lời, ngươi nói đúng không?”

Lục Phong nghiến răng, siết chặt quả đấm, run rẩy cả người. Hạ Quân Bình nhìn chằm chằm Lục Phong hồi lâu như đang xem kịch vui, rồi lại cố ý mỉa mai hắn một lần nữa. Lục Phong ngoảnh mặt làm ngơ, Hạ Quân Bình thấy không thú vị, lúc này mới bỏ đi.

Ra cửa, lập tức có thị vệ chạy tới nhỏ giọng bẩm báo “Tướng quân, có tin tức của nữ nhân kia, lão Bát nói nàng ta bỏ chạy tới Thịnh Châu. Chúng ta có cần phải….”

“Thôi!” Không đợi thị vệ kia nói xong, Hạ Quân Bình phất tay cắt ngang, “Chỉ là một nữ nhân đáng thương, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt.” Hắn nhớ mang máng bộ dáng của nữ nhân mặc váy hồng kia, xinh đẹp hơn người lại còn giỏi võ, đả thương không biết bao nhiêu thủ hạ của hắn. diễnkn.đàlưn.lê/qư./uý.đôn Nếu không do thủ hạ của Lục Phong đánh nàng hôn mê rồi mang đi, sợ rằng nàng ta vẫn còn liều chết nữa. Lục Phong quả nhiên có bản lĩnh, có thể dụ được nữ nhân như vậy ngoan ngoãn nghe lời.

Thị vệ kia nói tiếp “Nếu diệt cỏ không diệt tận gốc, e rằng sẽ để lại mối họa ngày sau!”

“Một nữ nhân mà thôi.” Hạ Quân Bình cười lạnh mấy tiếng, châm chọc liếc thị vệ kia một cái, thị vệ kia lập tức cúi đầu, không dám nhiều lời nữa.

Hạ Quân Bình cho rằng chuyện này đến đây là chấm dứt rồi, không ngờ vài năm sau lại bị người đuổi giết đến tận ổ, lúc này hắn mới ý thức được thì ra trên đời, thật sự vẫn còn nữ nhân cố chấp đến vậy.

“Sao tướng quân không báo việc này cho Lục thiếu gia?” Thị vệ tận tình khuyên, “Nàng ta tới được một lần, chắc chắn sẽ có lần thứ hai! Nhờ đại tướng quân nương tay mới cho nàng ta một con đường sống, nay lại bị nàng ta hận!”

Hạ Quân Bình im lặng không đáp. Đúng lúc này, thị vệ ngoài cửa vào báo, nói là có phu nhân xin gặp. Hạ Quân Bình phất tay “Không gặp!”

Thị vệ kia đau khổ khuyên nhủ, “Phu nhân là thật lòng, tướng quân cần gì phải như vậy?”

Hạ Quân Bình cười lạnh, “Thật lòng? Tới xem ta chết hay chưa thì đúng hơn! Ngươi tin không, chờ ngày nào đó ta chết thật rồi, nàng ta sẽ lập tức tái giá ngay!” Mạnh Vân là do Yến đế ban bôn, người ngoài cứ tưởng việc vui, chỉ có Hạ Quân Bình biết là hắn không hề thích tí nào. Sau khi nghe chỉ ban hôn, Hạ Quân Bình lập tức phái người đi điều tra Mạnh Vân, không ngờ tra ra Mạnh Vân đã từng đính hôn. Vị hôn phu của nàng ta vất vả tới kinh thành tìm nàng ta, không ngờ chỉ mới tới mấy ngày đã biến mất không thấy tăm hơi, từ đó Hạ Quân Bình sinh ngăn cách với Mạnh Vân, dù Mạnh Vân có dịu dàng thế nào, Hạ Quân Bình vẫn lạnh nhạt như không, thành thân mấy năm hai người vẫn chưa có hài tử nào.

Thị vệ kia thấy Hạ Quân Bình không nghe, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Mấy năm sau, Lục Phong cưới thê, nạp thiếp. Người thiếp kia sinh cho hắn một nữ nhi. Lục Phong bình thường vốn khiêm tốn nay lại phát thiệp khắp kinh thành mời người tới dự tiệc đầy tháng của nữ nhi.

Hạ Quân Bình từng thấy người thiếp kia của Lục Phong từ xa, nàng ta mặc một bộ váy hồng đứng bên cạnh Lục Phong, dáng vẻ thướt tha, khuôn mặt xinh đẹp, trong nháy mắt, hắn cho là mình lại thấy nữ nhân mặc váy hồng của mười năm trước.

“Hừ….” Hạ Quân Bình hung hăng ném thiệp mời qua một bên, vẻ mặt xem thường “Chẳng lẽ hắn cho rằng làm như vậy sẽ chứng tỏ hắn là kẻ si tình, thật buồn cười!” Ngoài miệng thì mắng như vậy, nhưng trong lòng hắn lại vừa chột dạ, vừa có chút ghen ghét. Hắn không thích Lục Phong, hoặc là nói hắn căm hận tất cả mọi người, tại sao bọn họ có thể sống dễ dàng như vậy, tại sao có thể có người thích, có người đau lòng vì bọn họ, trong khi hắn lại u ám hèn hạ như một con chuột, vừa tàn ác vừa đáng sợ.

Hạ Quân Bình âm u cười, đắc ý nói “Không phải bệ hạ nói phải phái người tới núi Phương Đầu chiêu an sao? Ta thấy Lục tướng quân rất thích hợp đó!” Hắn thật muốn xem, khi thấy người mà mình nhớ nhung nhiều năm không những cưới thê mà còn nạp thiếp, thì Phương Trác Vân kia sẽ có thái độ như thế nào? Đại đương gia của núi Phương Đầu sao có thể làm thiếp! Nhất định sẽ cực kỳ thú vị!

Hạ Quân Bình ác ý tưởng tượng ra dáng vẻ rối rắm ảo não của Lục Phong, càng nghĩ càng thấy hả giận.

Cuối tháng bảy, trời bắt đầu lạnh dần, nhất là gần tối, khi mặt trời đã lặn. Hạ Quân Bình cỡi ngựa đi dạo trong thành, vừa tới cửa nam bỗng nghe được một tiếng xé gió, hắn giật mình vội vàng tránh vào ven đường. Nữ nhân mặc váy đỏ lướt qua như trong mơ, Hạ Quân Bình bỗng thấy ngực chợt lạnh, hắn trợn to mắt không dám tin nhìn nữ nhân trước mắt, tóc đen như mực, da trắng như tuyết, môi đỏ như son, vẫn giống như mười năm trước……”

“….Hạ Quân Bình!”

Hạ Quân Bình chậm rãi mở mắt ra, sững sờ nhìn Trác Vân không lên tiếng.

“Chàng sao vậy?” Trác Vân móc khăn tay lau mồ hôi cho Hạ Quân Bình, ân cần hỏi “Gặp ác mộng sao? Đầu đầy mồ hôi, tay thì lạnh như băng!” Nàng vừa nói vừa nắm tay Hạ Quân Bình, hắn lập tức nắm chặt lại tay nàng, gọi “A Vân….”

Trác Vân đứng dậy rót cho Hạ Quân Bình một ly trà nóng, đưa tới tay hắn, nói “Chàng không tới phủ đại tướng quân xem thử sao?” Mấy ngày trước người của Ngô phủ tới báo tin, Triệu thị mang thai. Hạ Quân Bình đã kêu quản gia tặng rất nhiều đồ qua, nhưng lại không tự mình qua thăm Triệu thị.

Nghe Trác Vân nói vậy, Hạ Quân Bình lại thấy mất tự nhiên, gãi gãi đầu, nhỏ giọng hỏi “Ta đi làm gì? Không đi!”

“Chàng không lo lắng sao?” Trác Vân khẽ đẩy Hạ Quân Bình, dịu dàng nói “Hay là đi nhìn thử đi, để tránh chàng lại ngủ không yên!”

Hạ Quân Bình không biết phải giải thích thế nào về việc mình gặp ác mộng, đành “Ừ.” một tiếng xem như đồng ý, rồi nâng ly trà lên uống cạn, sau đó mới chậm rãi đứng dậy bước đi.

Chẳng biết trời đã mưa từ lúc nào, một lát lại có gió lớn, phát ra từng trận gào thét, thậm chí còn có sấm sét ở đằng xa. Hạ Quân Bình không thích đi xe ngựa, định cỡi ngựa đi dạo trong mưa, không ngờ vừa ra khỏi ngõ đã bị một đạo sĩ lôi thôi lếch thếch cản đường. Đạo sĩ kia có một đôi mắt đục ngầu, cố ý ra vẻ cao thâm chỉ vào Hạ Quân Bình nói “Thí chủ có điềm xui!”

Hạ Quân Bình híp mắt liếc hắn một cái, nói “Cút ngay!”

Đạo sĩ kia giống như không nghe thấy, khép hờ mắt đưa tay phải ra bấm ngón tay tính toán. diễ-,n.đ,àn/l;gvkê/quý.đôn Trong kinh thành thường có tăng nhân đạo sĩ giả ngây giả dại, nhưng cũng có một số là có chút tài thật, thị vệ bên cạnh lặng lẽ quan sát Hạ Quân Bình thấy sắc mặt hắn tuy hơi khó chịu nhưng cũng không lên tiếng quát mắng , bèn đứng canh tại chỗ không ra tay.

Đạo sĩ kia bỗng mở mắt, tròng mắt sáng trưng, nhìn thẳng Hạ Quân Bình nói “Thí chủ sai rồi! Nhân duyên vốn là thiên định, sao có thể cưỡng cầu! Đời trước ngươi hủy nhân duyên của người khác khiến cho mình mất mạng, kiếp này may mắn sửa lại số mệnh, sao lại mắc thêm lỗi lầm? Nếu không lập tức sửa sai, cẩn thận bị trời phạt….”

“Đánh đi!” Hạ Quân Bình không đợi đạo sĩ kia nói xong đã lạnh lùng quát, ánh mắt lạnh thấu xương, “Yêu đạo to gan dám nói xằng mê hoặc người! Mệnh ta là do ta không phải do trời! Nếu ông trời muốn phạt thì cần gì phải đợi đến sau này, hôm nay cho sấm sét đánh xuống người ta luôn đi!” Hắn vừa nói vừa giơ hai tay lên, ngẩng đầu nhìn trời, nước mưa lập tức xối xuống, lướt qua khuôn mặt kiên nghị và quyết tuyệt của hắn.

Bọn hộ vệ nín thở, lặng lẽ quan sát Hạ Quân Bình. Đạo sĩ kia cũng kinh ngạc nhìn Hạ Quân Bình hồi lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn trời, lo lắng nuốt nước miếng.

Qua khoảng một nén nhang thời gian, mưa vẫn to như cũ, sấm chớp vẫn nổi lên ở phía chân trời phía tây, bầu trời trên đỉnh đầu bọn họ vẫn một mảnh mây đen. Hạ Quân Bình buông tay xuống, nhìn đạo sĩ kia, chỉ vào hắn nói “Đánh cho ta!”