Trên đường về, Trác Vân dẫn Thạch Đầu vào tiệm may, mua mấy bộ quần áo. Thạch Đầu vào tiệm may, tò mò nhìn ngắm khắp nơi. Trụ Tử thấy vậy, lặng lẽ kéo ống tay áo Trác Vân, nói nhỏ, “Nhị nha, hình như đây là lần đầu Thạch Đầu được đi ra ngoài mua quần áo? Thật là đáng thương!”

Trác Vân đỡ trán, ngẩng đầu lên, nghiêm túc gật đầu với Trụ Tử, “Đại ca nói rất đúng.” Nàng không nán lại lâu, chỉ tiện tay chỉ vài bộ đồ nam đơn giản để tiểu nhị gói lại, nghĩ nghĩ lại nói với tiểu nhị, “Trong tiệm có vải thích hợp cho lão thái thái không? Không cần quá tốt......”

Lão thái thái thích gây chuyện đến mức nào Trác Vân rất rành, nếu thấy Thạch Đầu mặc đồ mới, chắc chắn nửa tháng tiếp theo mọi người đừng mong được sống yên, vì vậy nàng định mua một khúc vải về chặn miệng lão thái thái, không bảo người ta may...... Lão thái thái rảnh cả ngày, không có chuyện gì làm, kiếm chuyện cho làm là tốt nhất.

Mua quần áo xong, Trác Vân lại kêu Trụ Tử vào tiệm tạp hóa mua một ít gạo và bột mì. Trụ Tử kinh ngạc hỏi, “Mì và gạo lần trước mua còn không ít, sao lại mua nữa? Muội đừng ỷ giờ trong tay có ít tiền mà phung phí!”

Trác Vân trợn mắt nghĩ, đúng là giờ trong tay nàng không có nhiều tiền. Tiền bán Nhân sâm nàng chỉ lấy mười hai lượng, còn lại đều đưa cho ông chủ Tống. llesqqyxdon. Nhưng chuyện này vẫn không nên nói cho đại ca nàng biết thì hơn, để tránh đại ca nàng lại bị dọa.

Nhưng, hiển nhiên, Trụ Tử thông minh hơn Trác Vân nghĩ nhiều, thấy vẻ mặt Trác Vân như vậy, lập tức đoán ra được, vẻ mặt muốn khóc nói, “Nhị nha, chẳng lẽ muội thật sự đã giao tất cả tiền cho ông chủ Tống?! Vậy.... .... Ruộng của chúng ta?” Trụ Tử càng nghĩ càng thấy sợ, rất hối hận lúc nãy mình đã ngủ gật trong tiệm thuốc. Nếu như mình tỉnh...... Được rồi, dù cho có tỉnh, cũng không thể ngăn được Nhị nha, Trụ Tử chán nản nghĩ.

“Chúng ta vẫn còn ruộng,” Trác Vân vỗ vỗ lưng Trụ Tử an ủi, “Ông chủ Tống định bán nhà mình đi. Đúng rồi, qua năm mới chúng ta lại vào thành, muội đã đồng ý sẽ lại đây giúp ông chủ Tống một tay. Đến lúc đó có thể sẽ phải đi xa nhà, khó biết lúc nào mới về, nên phải mua chút lương thực trữ sẵn.”

“Còn ta thì sao?” Thạch Đầu nghiêng đầu nhìn Trác Vân chằm chằm.

“Ngươi ở nhà với lão thái thái.” Trác Vân vừa nói xong đã thấy vẻ mặt cực kỳ tức giận của Thạch Đầu, bèn vội vàng an ủi, “Ngươi còn nhỏ, lại đây cũng không giúp được gì. Chẳng bằng ở nhà chăm chỉ luyện võ, chờ sau này thành tài rồi, thích làm gì thì làm, lúc đó ta sẽ không ngăn cản ngươi!”

“Chẳng phải ngươi còn nhỏ hơn ta sao.... ...” Thạch Đầu bất bình nói thầm, trộm liếc Trác Vân một cái, hi vọng nàng đổi ý, nhưng chỉ có thể thất vọng. Mặc dù từ nhỏ Thạch Đầu đã không phải là một đứa nhỏ ngoan biết nghe lời, nhưng giờ lại cảm thấy, trước mặt Trác Vân nên ngoan một chút thì tốt hơn.

Bởi vì mua gạo và bột mì nên Trụ Tử lại mướn một chiếc xe trâu như lần trước, ba người ngồi xe về thôn Thượng Diêu.

Hôm nay Thạch Đầu đánh một trận đã tay, mất nhiều sức, trên đường về có vẻ ỉu xìu, chẳng bao lâu đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật, chốc lát sau ngả đầu xuống sàn xe ngủ thiếp đi.

Tâm tình Trụ Tử khá phức tạp, rất oán niệm với việc tiền sắp đến tay lai bay đi, dọc đường cứ lầm bầm với Trác Vân, “... ..... Dù gì, cũng phải cho đại ca sờ một cái đã chứ! Đại ca lớn từng tuổi này còn chưa được sờ ngân phiếu đâu! Tám mươi lượng, chậc chậc.......”

“Cứ coi như chúng ta chưa từng kiếm được số tiền này đi!” Trác Vân có thể hiểu được tâm tình của Trụ Tử, “Đại ca nghĩ xem, nếu chúng ta không đi đào Nhân sâm, chỉ sợ ngay cả cơm trắng còn không được ăn, nay ít gì chúng ta còn có mười lượng bạc trong tay, chứ ông chủ Tống thì đã dốc toàn bộ của cải vào đó hết rồi! Nếu không có quyết tâm đập nồi bán sắt, thì đừng nghĩ đến việc kiếm tiền! Đại ca cứ nghĩ tới tương lai đi, nếu làm ăn được, đừng nói là tám mươi lượng, tám trăm lượng cũng có ấy chứ!”

Trụ Tử trợn to mắt, “Tám trăm lượng! Muội hoang tưởng à?!” Trụ Tử nắm chặt vạt áo, ngước đầu nhìn bầu trời xanh thẳm trên cao, vẻ mặt ao ước lẩm bẩm, “Cho dù....... Cho dù chỉ một trăm lượng, cũng đã đủ lắm rồi.” Một trăm lượng bạc, đủ một nhà xài cả đời chứ đừng nói một người.

Rõ ràng chỉ cần bọn họ lại đi đào Nhân sâm một lần nữa là có thể kiếm được.....

Trác Vân chống cằm lặng lặng nhìn Trụ Tử không nói. Có lẽ nàng đừng nên mong đợi quá nhiều, chỉ cần cả nhà có thể sống bình an, là tốt lắm rồi. Những chuyện khác.... ... Trong đầu Trác Vân thoáng hiện lên khuôn mặt trẻ tuổi của Lục Phong…. Không có nàng, Lục Phong mới sống tốt được!

Thành Vũ Lương cách thôn Thượng Diêu khá xa, xe trâu phải đi gần một canh giờ mới tới. Trác Vân bị xe lắc lư đến chóng mặt, định học Thạch Đầu nằm xuống sàn xe, nhưng vừa nằm xuống, lưng đã bị ván xe cứng ngắc cấn đau điến, đành ngồi dậy, vuốt vuốt lưng, cúi đầu nhìn Thạch Đầu đang ngủ say, không thể hiểu nổi, sao tên nhóc này lại có thể ngủ được.

Trác Vân đang tự hỏi thì Thạch Đầu giống như rốt cuộc đã nhận thấy sàn xe khó chịu, cau mày, lật người, duỗi tay ôm lấy chân Trác Vân.

“Quỷ nhỏ này.....” Trác Vân tức giận mắng, vừa định hất Thạch Đầu ra thì chợt nghe thấy một tiếng mềm nhẹ tựa như tiếng mèo con kêu, “Nương.......”

Trác Vân chợt dừng động tác lại, Trụ Tử mở to mắt nhìn chằm chằm Thạch Đầu, sao đó nói to, “Thạch Đầu…. Thạch Đầu gọi muội là gì?”

“Thạch Đầu nói mớ.” Trác Vân bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu Thạch Đầu, tính tình ‘sói con’ mặc dù không tốt, nhưng tóc rất mềm và bóng, nàng sờ một lần sinh nghiện, lại sờ tiếp. Bỗng, Thạch Đầu mơ thấy chuyện đáng sợ gì đó, hét ầm lên, “Nương, chạy, chạy đi! Phụ thân, phụ thân......”

Thạch Đầu chợt tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, cả người ướt đẫm mồ hôi như tắm. Thạch Đầu mờ mịt nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt rơi trên mặt Trác Vân, giống như hoàn toàn không nhận ra nàng, trong đôi mắt đẹp là sự luống cuống và khẩn trương của thú nhỏ bị vứt bỏ.

Đứa trẻ đáng yêu lộ ra vẻ mặt đáng thương như vậy thật sự rất dễ thương, lòng Trác Vân mềm nhũn, dịu dàng nói nhỏ, “Thạch Đầu, ngươi mơ thấy ác mộng à? Đừng sợ, chỉ là mơ thôi!” Hiếm lắm Trác Vân mới dịu dàng được một lần, Thạch Đầu lại không quan tâm chút nào, rùng mình một cái, giống như đang rất kinh sợ.

Trác Vân cau mày, đang muốn nổi giận thì Thạch Đầu chợt trợn trắng mắt, ngã đập vào ngực Trác Vân, đau đến mức nàng hít một hơi lạnh.

“Thằng nhóc này.....” Trác Vân níu áo Thạch Đầu, hung hăng kéo ra, đang định mắng to, bỗng nhận thấy Thạch Đầu là lạ. llexquyx.don. Thạch Đầu luôn khỏe như trâu, trừ lần đầu tiên gặp nàng bị bệnh ngất đi, lúc nào tinh thần cũng sáng láng, giống như luôn dư thừa tinh lực, nhưng lúc này lại cúi gằm đầu, nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch, đầu ngoẹo sang một bên, rõ ràng là ngất đi.

“Lại sốt cao!” Trác Vân sờ trán Thạch Đầu nói, xong kêu Trụ Tử, “Đại ca lấy quần áo đắp cho Thạch Đầu đi, e là tên nhóc này lại bị cảm lạnh khi ngủ rồi.” Theo lý, cơ thể Thạch Đầu không tệ lắm, không yếu ớt đến nỗi ngủ một giấc trên xe đã ngã bệnh, chắc chắn là do cơn ác mộng vừa rồi.

‘Sói con’ này chắc đã mơ thấy những ký ức đáng sợ.

Trác Vân và Trụ Tử bọc kín Thạch Đầu lại, để dễ ra mồ hôi. Khi về tới nhà, Trác Vân lại lấy thuốc lần trước Thạch Đầu chưa uống hết, nấu cho uống tiếp.

Thạch Đầu ngủ không yên suốt cả đêm, một chốc lại nghẹn ngào nức nở như mèo nhỏ, một chốc lại khóc to, một chốc lại thút thít kêu phụ thân, mẫu thân, một chốc lại kích động hét to, ‘Chạy, chạy.....’ các loại.

Trác Vân sợ Thạch Đầu có chuyện, ngồi canh bên giường suốt cả tối. Trụ Tử vốn tính ít lo, chỉ chốc lát đã đi ngủ trước, ngủ say tới mức ngay cả Thạch Đầu khóc to cũng không đánh thức được, chỉ có Trác Vân vẫn nằm sấp bên giường, mỗi lần nghe Thạch Đầu khóc thành tiếng, là lập tức vỗ nhè nhẹ lên người Thạch Đầu, an ủi vài câu, lúc này Thạch Đầu mới có thể an tĩnh một lát.

Lần này Thạch Đầu bệnh nghiêm trọng hơn lần té xỉu trước nhiều, đến sáng hôm sau vẫn chưa khỏi, mặc dù đã bớt sốt nhiều, nhưng cả người vẫn ủ rũ, mắt cũng nhắm nghiền, dường như cũng chẳng có sức để mở mắt ra.

Trác Vân đã quen Thạch Đầu luôn trợn to mắt cố ý chống đối nàng, giờ thấy bộ dáng Thạch Đầu như vậy, luôn muốn đưa tay véo hai cái trên mặt Thạch Đầu để Thạch Đầu tức lại như trước.

“Nhị nha....” Thạch Đầu híp mắt, vẻ mặt suy yếu nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, “Ta cảm thấy tên ngươi thật sự rất xấu.....”

Trác Vân cau mày, nhìn Thạch Đầu chằm chằm, trong mắt có ý cảnh cáo rõ ràng. Nếu là trước kia, Thạch Đầu đã lập tức biết thời biết thế im miệng rồi, nhưng có lẽ hôm nay đầu óc đã bị sốt hỏng, giống như không thấy được ánh mắt uy hiếp của Trác Vân, nói tiếp, “Mặc dù ngươi rất hung, lại là một đứa nhà quê, nhưng dáng dấp khá được, sửa soạn một chút vẫn có thể gặp người. Nhưng tên ngươi thật sự rất quê mùa. Bằng không, ngươi nịnh ta mấy câu, ta sẽ lấy một cái tên khác cho ngươi, bảo đảm người ta vừa nghe đã cảm thấy ngươi là tiểu thư nhà giàu.......”

Trác Vân thấy vẻ mặt mê mang của Thạch Đầu, rốt cuộc nhịn được xúc động muốn lưu lại dấu vết trên mặt Thạch Đầu, tức giận nói, “Cái tên ‘Thạch Đầu’ thật là cao quý ha! Ngay cả Cẩu Thặng cũng không bằng kìa! Còn dám chê người khác! Đại thiếu gia ngươi mau nói xem rốt cuộc tên thật của ngươi cao quý tới cỡ nào?”

“Ta.....” Thạch Đầu cười kiêu ngạo, hất cằm nói, “Vậy ngươi hãy nghe cho rõ, ta tên là Hạ....... Quân..... Bình!”

**

Cẩu Thặng : phân chó