Editor: Trà Xanh Kem Sữa

__________________________

Đạo diễn đang ở bên trong, mỗi người đều bận rộn công việc của mình, nín thở tập trung chờ đợi buổi ghi hình chính thức bắt đầu.

"HOẢ TINH LIÊN MINH" là một chương trình talkshow tổng hợp độc đáo, phí bản quyền 4,2 trăm triệu nhân dân tệ (khoảng hơn 1 ngàn tỷ VNĐ), coi như không tồi so với các chương trình khác. Sở Du đối với chương trình này rất có lòng tin, cô tin chắc tổ của bọn họ sẽ đem nó biến thành một chương trình đẳng cấp. Hiện trường bây giờ bắt đầu quay tập đầu tiên của mùa 1, các nhân viên làm việc cũng rất khẩn trương.

"Ánh đèn thêm một chút! Quá mờ!"

"Đạo diễn hiện trường(1) khuấy động bầu không khí một chút, bây giờ chúng ta quay khán giả"

(1) có thể hiểu nôm na là hoạt náo viên, ai có giải thích chuyên môn hơn thì xin mời đóng góp ^^

Sở Du nhìn chằm chằm vào màn hình, cô quét mắt một vòng vị trí của 9 máy quay, hướng về phía loa, cau mày nói "Máy quay số 3, cậu hoảng cái gì đấy, điều chỉnh một chút"

Cô cũng không biết máy quay số ba đang làm gì, màn hình khẽ run một chút.

Người bị điểm tên vội vàng điều chỉnh máy, kinh nghiệm quay phim của hắn so với những người khác không đủ phong phú, tay chân hơi luống cuống, Sở Du coi như tính tình tốt, dù sao cô cũng là nữ đạo diễn, không như các vị đạo diễn lão làng khác, quay sai một chút thì phải tức miệng mắng to, cái gì thô tục cũng nói được.

Mọi người đối với chuyện này cũng không có gì lạ, công việc này chính là như vậy: nếu ngươi là tay quay phim tài giỏi, đạo diễn sẽ xin ngươi; nếu ngươi tay nghề không tốt mà còn làm rối thêm thì bị chửi cũng không có gì để nói.

Sở Du sau khi tốt nghiệp theo đuổi công việc này đã gần mười năm, cô học đại học chuyên nghành là biên tập chương trình TV radio, cuối cùng nhẫn nhịn tới giờ, leo lên được vị trí đạo diễn. Coi như cô leo cũng thật nhanh, hơn nữa, tổ sản xuất bọn họ cũng tương đối trẻ tuổi, không giống như trong đài luôn nhìn nhận đánh giá theo bối cảnh, đẳng cấp. Tiền lương không tồi, công việc lại rất mệt mỏi, Sở Du vì luôn phải thức thâu đêm mà thi thoảng cảm thấy cơ thể chịu không nổi.

Bên cạnh, phó đạo diễn cầm tập kịch bản đến, nhắc nhở Sở Du một số chỗ đáng lưu ý và các mặt khác của khâu thiết kế. Sở Du tiện tay ném lon cà phê vào thùng rác rồi mới ngồi vào chỗ, cô nhìn thời gian một chút, hướng về phía loa, ra chỉ thị "Các máy quay chuẩn bị, lập tức bắt đầu!"

"3, 2, 1! Action!"

"Máy 1 đi, máy 2 chuẩn bị tới trước MC"

Huyệt thái dương của Sở Du có chút đau, cô một tay nhấn nút chuyển, tay khác day day huyệt thái dương, hôm nay không biết vì sao lại như vậy, tựa hồ cà phê cũng không có hiệu quả. Sở Du cố nén khó chịu nhìn chằm chằm vào màn hình, vừa hướng người quay phim ra lệnh, vừa chuyển đổi hình ảnh, hoàn toàn dựa vào bản năng kinh nghiệm làm việc nhiều năm

"Tiếp theo, máy quay số 3..."

Sở du chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, ý thức bắt đầu mơ hồ, cô quả thực không nhịn được, hai mắt rốt cuộc tối sầm lại.

"Chị! Chị! Chị không sao chứ?" Tiếng của phó đạo diễn hết sức nóng nảy

Trước khi bất tỉnh, Sơ Du còn mơ hồ nghĩ: Hình ảnh vừa rồi trống rỗng, máy quay số 3 vậy mà sớm không tập trung, thật là muốn tìm chỗ chết... Cô! Muốn! Mắng! Chết! Hắn!

Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp(3)

(3) Nguyên văn:

昔者莊周夢為胡蝶,栩栩然胡蝶也。【自喻適志與!】不知周也。俄然覺,則蘧蘧然周也。不知周之夢為胡蝶與?胡蝶之夢為周與?【周與胡蝶則必有分矣。】此之謂物化。

Hán Việt:

Tích giả Trang Chu mộng vi hồ điệp, hủ hủ nhiên hồ điệp dã. [Tự dụ thích chí dư!] bất tri Chu dã. Nga nhiên giác, tắc cừ cừ nhiên Chu dã. Bất tri Chu chi mộng vi hồ điệp dư? hồ điệp chi mộng vi Chu dư? [Chu dữ hồ điệp tắc tất hữu phân hĩ.] Thử chi vị vật hóa.

Bản dịch của Nguyễn Hiến Lê:

Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là "vật hoá".

Ở đây có thể hiểu theo kiểu: Sở Du ngất xỉu xong thấy mình trùng sinh lại khoảng thời gian cô học ở cấp 3, mơ hồ không biết là cô của hiện tại xuyên về quá khứ hay cô của quá khứ đang mơ về hiện tại, thật thật giả giả mơ mơ hồ hồ. Kiểu kiểu vậy ớ

Sở Du cảm thấy mình có một giấc mơ thật dài, cô mơ thấy mình trở về thời còn là học sinh cao trung(4).

(4) THPT ở Việt Nam

Trong mơ, cô ngồi trước bàn học, cầm bài kiểm tra trống không trên tay, có chút sững sờ. Bạn tốt Trần Huyên huơ huơ tay trước mặt cô, nghi ngờ nói: "Làm gì ngẩn ra vậy? Thời gian làm bài bắt đầu lâu rồi, giờ còn không làm nữa thì không kịp đâu"

Trần Huyên nói xong lại quan sát Sở Du một cái, cảm giác như hôm nay cô có chút kỳ lạ, đến lớp trễ, giờ lại nhìn bài thi ngơ ngác, bộ dạng hoàn toàn như chưa tỉnh ngủ.

Sở Du nhìn chằm chằm Trần Huyên, thiếu chút nữa nhận không ra. Cách đây không lâu, cô vẫn cùng Trần Huyên ăn cơm, cô ấy bây giờ đang làm kế toán viên cao cấp, tóc uốn nhẹ, lông mi rõ ràng, không còn xài mắt kính nữa, mang giày cao gót, cả người toát ra hơi thở nữ nhân thành thục, thuỳ mị dịu dàng. Trần Huyên trước mặt cô lúc này tóc đuôi ngựa, còn mang cặp kính gọng đen nặng nề.

Sở Du luôn cảm thấy giấc mơ này có chút doạ người, cô cúi xuống nhìn đề số học, hoàn toàn mờ mịt. Những chữ kia khi tách ra cô có thể hiểu được, các danh từ thuật ngữ và con số đều có cảm giác quen thuộc khó nói, nhưng mà kết hợp chúng lại một chỗ thì cô thật sự bó tay! Lúc này cô nằm mơ, lại là giấc mơ liên quan đến toán học, không phải ác mộng thì là cái gì a ~?

Sở Du sờ lên mặt giấy quen thuộc, nội tâm gần như tan nát. Cô thời trung học thật sự rất kém số học, đại học chuyên ngành là biên đạo, thuộc về nghệ thuật, không cần học số học. đây cũng là chuyên ngành do cô dày công chọn lựa để thoát khỏi toán học. Từ sau khi tốt nghiệp, cô đã nhiều năm rồi không đụng đến toán, bây giờ bắt cô làm đề số học, không bằng trực tiếp cho cô chết là được rồi T.T

Sở Du một mặt vừa lo làm bài thi, mặt khác lại cầu mong giấc mơ kết thúc thật nhanh. Sau này cô nhật định phải nghỉ ngơi thật tốt, đảm bảo sức khoẻ thân thể, càng không nên gặp loại ác mộng kinh khủng như vậy. Cô thà quay phim liên tục trong 10 tiếng cũng không muốn làm bất kỳ một đề số học nào nữa!

Đến lúc thu bài, nội tâm Sở Du cơ hồ muốn hộc máu nộp bài. Trần Huyên chạy đến bên cạnh hỏi thăm "Như thế nào?"

Sở Du hết sức thống khổ khoát khoát tay, không muốn nói nhiều, "Tớ đi WC một chút"

Sở Du sợ hãi bước vào phòng vệ sinh, cô không muốn ở lại cơn ác mộng bị số học hành hạ nữa, cô muốn tỉnh lại! Cô mở vòi nước, trường không có nước nóng rửa tay(5), sáng sớm nước còn lạnh như băng. Sở Du lấy một ít, thống khoái(6) rửa mặt. Nước lạnh như băng tiếp xúc với làn da, khiến cho cô khẽ rùng mình.

(5)kiểu như hệ thống nước nóng lạnh hay xuát hiện ở nhà vậy

(6)thoải mái, tui để vậy cho cool

Sở Du mặt đầy nước, nhìn thẳng vào trong gương, cô vì sao còn không tỉnh lại TT.TT?

Cô vốn dĩ không tin chuyện ma quỷ, cố chịu đựng giá rét rửa mặt, vẫn vô dụng "..."

Sở Du có một suy đoán đáng sợ: Cô hình như sống lại!!!

Tin tức này đến như sét đánh ngang tai, để cho cô sững sờ thật lâu, cho đến khi tiếng chuông vào học cất lên mới thức tỉnh. Sở Du vội vàng chạy về phòng học, ngồi vào chỗ của mình. Phòng học chỉnh tề sáng sủa, cô đưa mắt quan sát bạn học một chút, càng phát hiện ra cảm giác giác này không giống nằm mơ, mọi chi tiết hết thảy đều quá rõ ràng.

Trong mơ, sự tình luôn là mơ mơ màng màng, thậm chí so với thực tế có phần sai lệch, nhưng mà khung cảnh phòng học lúc này cùng với khung cảnh trong trí nhớ Sở Du hoàn toàn giống nhau. Chủ nhiệm lớp bước vào, mở sách Ngữ Văn, chậm rãi khoan thai ngâm nga giảng bài, giọng thầy giáo kéo dài, suy nghĩ của Sơ Du theo đó này mà phân tán.

Cô không hề muốn lại a ~, cô càng không có gì tiếc nuối muốn đền bù mà!

Nội tâm Sở Du tan nát, cơ hội như vậy hẳn phải dành cho người cần chứ, cô rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình. Bây giờ để cô sống lại quay về thời trung học, ngược lại đem cô đặt về điểm xuất phát, cô lại một lần nữa từng bước leo lên, đáng sợ nhất là còn phải học lại số học! Kinh khủng hơn nữa là còn phải thi!

Sở Du vô cùng nghi ngờ, với chỉ số IQ hiện tại, liệu cô có thể một lần nữa đậu đại học, dù sao đã rất rất nhiều năm rồi cô không đụng đến loại kiến thức này. Ai nói sống lại thì nhất định sẽ sống tốt hơn, có khi cô còn là một minh chứng sinh động cho việc càng sống càng kém.

Nếu sau này tiếp tục làm chương trình, nói không chừng cô còn phải lại phấn đấu từ thực tập nhỏ leo lên vị trí đạo diễn, nội tâm hoàn toàn cự tuyệt, trên đời này còn gì thê thảm hơn so với chuyện này sao?

Hoạ vô đơn chí. Sau tiết thứ nhất, đại diện môn số học liền đến nói với Sở Du "Ngô lão sư(7) bảo cậu đến phòng làm việc của cô ấy nói chuyện một lát"

(7) cách gọi thầy/cô, ở đây nghĩa là cô giáo họ Ngô. Mình cảm thấy để như vậy thì nó hay hơn nên giữ nguyên

Ngô lão sư là giáo viên dạy môn số học, năng lực giảng dạy rất tốt nhưng lại hết sức nghiêm khắc. Mỗi ngày đều sẽ ngẫu nhiên cho làm một số bài kiểm tra nho nhỏ, nếu kết quả không như ý muốn thì sẽ yêu cầu những bạn học ấy đến phòng nói chuyện. Sở Du sau nhiều năm một lần nữa "được" yêu cầu như vậy, lông tơ đã hoàn toàn dựng đứng, cô tất nhiên ý thức được bài kiểm tra lúc sáng mình có bao nhiêu tệ hại mà...

"Vào đi!"

Sở Du gõ của phòng làm việc, nghe được tiếng nói trong phòng, có chút khẩn trương.

Cô đi qua nhiều năm như vậy, sóng to gió lớn nào mà chưa trải qua, cũng từng có lúc bị Tổng đạo diễn mắng xối xả, nhưng khi đối mặt với giáo viên số học lại có chút sợ hãi. Cô cũng không biết tại sao, cũng có thể trời sinh đã vậy, ai bảo cô học toán quá kém!

Ngô lão sư thấy Sở Du đi vào, lông mày nhướng lên. Cô lấy bài kiểm tra của Sở Du từ trên bàn ra, đặt trước mặt, lạnh lùng nói, "Nói xem hôm nay kiểm tra em xảy ra chuyện gì hả?"

"Em bắt đầu tự mãn rồi đúng không? Phân tâm rồi đúng không? Bài thi tháng trước vừa có chút tiến bộ, vậy mà bài kiểm tra sáng nay lại thành ra như vậy! Cô nói cho em biết, lớp các em không có nhiều bài thấp như vậy, em có nguy cơ em..."

Sở Du nghe được âm thành quen thuộc, cảm động đến mức nước nước mắt như muốn rơi xuống. Bao lâu rồi cô không còn được giáo viên số học gọi đến phê bình, năm tháng thanh xuân như vậy thật khiến cho người ta có cảm giác hoài niệm. Cô nhìn lướt qua bài kiểm tra, số 18 đỏ chót đập vào mắt. Thật ra chính bản thân Sở Du đã rất cố gắng, dù sao đã nhiều năm rồi chưa làm lại đề số học, quả nhiên cô với số học đúng là "lực bất tòng tâm"!

Sở Du bây giờ nhìn dáng vẻ tức giận của Ngô lão sư, sợ hãi trong lòng ngược lại mất đi một chút. Ban đầu, cô có thể tốt nghiệp và thi đại học được phải cảm tạ công sức dạy dỗ đốc thúc của cô ấy, bởi vì cô biết được bản thân với thứ không có hứng thú nếu không có người đốc thúc thì không thể học được. Sở Du năm đó có thể thi vào Truyện Đại(8), may là nhờ có Ngô lão sư nghiêm ngặt dạy dỗ, mới có thể đạt được điểm số học như mong muốn.

(8) Trường đại học/cao đẳng mà nữ chính thi

Sau khi lên Đại học, cô càng nhận ra sự tân tậm của các thầy cô thời trung học, càng thêm cảm kích Ngô lão sư.

Ngô lão sư khi dạy rất độc miệng, thấy Sở Du mắt đỏ hoe, mới dần chuyển ngữ điệu nhẹ hơn "Em đừng có đứng đây ấm ức mà khóc. Dù sao cũng chỉ còn hơn một năm nữa là thi đại học, đến lúc đó em tự liệu mà làm! Được rồi, khi nào em sửa bài xong thì đến tìm cô"

Ngô lão sư không biết Sở Du là vì nhớ lại những chuyện đã qua nên vành mắt ửng đỏ. Ngược lại, cô biết Sở Du sợ mình, tính tình của cô cũng nghiêm khắc, Sở Du đối với số học vô cùng gian nan.

Sở Du học lệch khá nghiêm trọng, những môn khác thành tích không tồi, chỉ có số học là ngoại lệ. Chủ nhiệm cũng Ngô lão sư cũng đã bàn bạc qua, Ngô lão sư luôn kèm Sở Du rất chặt, đáng tiếc thành tích số học của cô cũng không lên nổi. Cô không phải không cố gắng, nhưng trên phương diện số học, cô quả thật là hết cách mà.

"Cảm ơn cô!" Sở Du lặng lẽ cầm bài thi rời đi. Nghĩ đến việc ngồi sửa bài, cô liền cảm thấy nhức đầu. Ngô lão sư đối với việc sửa bài rất nghiêm khắc, mỗi bài đều bắc buộc phải giải thích cặn kẽ từng bước bên cạnh, còn thường xuyên hỏi ngược lại, hoàn toàn không cho người khác cơ hội giả vờ lừa gạt.

Cô vố dĩ đã trải qua tời trung học không tồi, bây giờ bảo cô như thế nào làm mấy đề số học này đây?

Sở Du trở lại chỗ ngồi, sa sút đỡ trán, đau đầu chuẩn bị sửa bài kiểm tra.

"Bài kiểm tra của cậu sao thấp như vậy?"

Người bên cạnh thừa dịp cô không chú ý, lấy bài kiểm tra của cô. Hắn cầm lấy bài kiểm tra, nhìn điểm số có chút kinh ngạc, sau đó cười nhạo: "Cậu mà cũng có lúc "xuống chó" như vậy hả?"