Tiểu nương tử Lô gia nhìn Thôi Bình cứng rắn chen vào ngồi xuống bên cạnh mình rất là biệt khuất, chính nàng ta chỉ cài xen lẫn vài đóa hoa Phượng Tiên*, màu sắc hiếm thấy đẳng cấp cũng rất tốt nhưng so với hoa Nguyệt Quý “tử bào đai ngọc” thì nhất thời rơi xuống thấp kém. 

(*hoa Phượng Tiên: Bóng nước còn gọi là móng tay,  hoa Phượng Tiên, là một loài thực vật thuộc họ Bóng nước. Theo wiki.)

Càng không nói đến, Thôi Uyển Thanh cũng cài hoa Nguyệt Quý, đóa hoa màu hồng rất tầm thường tùy ý cài ở bên trong búi tóc, mặc dù cũng làm nổi bật chiếc váy mỏng màu đỏ thêu hoa lanh lịch, nhưng ngồi cùng một chỗ với Thôi Bình ăn mặc long trọng thì giống như làm đảo lộn đích thứ rồi.

Nhìn tiểu nương tử Lô gia nhíu mày ấm ức, Uyển Thanh không sao cả cười một tiếng, nếu chí không ở chỗ này cần gì phải tỉ mỉ chọn hoa và phục sức? Chuyện làm náo động giao cho người khác là được rồi.

Nàng chỉ nghi ngờ, rốt cuộc những thứ đồ tốt trên đầu trên tay Thôi Bình từ đâu mà có.

Không lâu lắm, đoàn người Lô thị đã đi xe đến thôn trang ở vùng ngoại thành của vị trưởng công chúa kia, đập vào mắt quả nhiên là trong lịch sự tao nhã lộ ra đại khí, đình đài lầu gác mờ mờ ảo ảo được dấu sau đám cây, bước chậm theo đường mòn trong rừng là có thể thấy được những thứ hiếm hoi như kỳ thạch, hồ sen, dòng suối được tô điểm thêm, cỏ cây xanh lá trong vườn, sắc hoa đầy trời ganh đua sắc đẹp, có thể nói là cảnh đẹp khắp nơi nhìn không xuể.

Dĩ nhiên, đẹp nhất dĩ nhiên là các tiểu nương tử hoặc ngây thơ hoặc diễm lệ hoặc tao nhã trong vườn kia, cũng có rất nhiều người lén lút nhận được tin tức, tới góp cho đủ nhân số hơn nữa ăn mặc cũng rất bình thường ngồi một bên nhỏ giọng nói đùa, tìm cơ hội chia tốp ba tốp năm đánh cờ, phẩm thơ, bàn về hoa hay thi đấu gì đó.

Tất cả mọi người đều có tính toán trong lòng, vú già chia ra phục vụ ở trong vườn, hơn phân nửa đám nô tỳ đều là tai mắt nằm vùng của trưởng công chúa, đang chọn lựa khảo hạch, đã bắt đầu từ lúc vào cửa rồi.

Uyển Như đi theo Quận chúa qua thì đám người Lộ thị còn đi sớm hơn, tán gẫu với trưởng công chúa và bà bà một lúc lâu, trưởng công chúa ngồi bên cạnh lại luôn oán trách đám con của mình bình thường không nên thân, nhất là ấu tử phong thái phong lưu nói năng không tầm thường lại thua trên phương diện nữ sắc, thật sự tức chết người.

“Vẫn là tỷ tỷ tốt nhất, có ba đứa con mà đứa nào cũng là nam nhi tốt, thất lang nhà muội ấy, thật không biết trong lòng nó nghĩ thế nào, không lớn không nhỏ còn chưa cưới chính thê, đã đưa người trong Bình Khang Lý về nhà rồi!” Trưởng công chúa càng nói càng tức, không để ý tiểu bối ở đó lôi kéo tay Thanh Giang quận chúa kể khổ.

“Nhà nó đang định hôn, vẫn còn đang trong hiếu kỳ ư? Ta nhớ chỉ còn mấy tháng nữa, sao không chờ một chút? Dù sao muội cũng chưa truyền lời ra bên ngoài mà.” Thật ra thì Thanh Giang quận chúa không quá tán thành hành động trưởng công chúa gióng trống khua chiêng nạp thiếp cho thất lang.

Không chỉ bởi vì “chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra bên ngoài”, càng thêm lo lắng vợ cả chưa vào cửa đã chọn dắng thiếp có gia thế tốt, nếu không cẩn thận lại có thứ trưởng tử, tương lai nội trạch sẽ rất hỗn loạn? Cần gì cưới một đống người rõ ràng sẽ không hòa thuận với nhau cho ngột ngạt?

“Đâu chờ được, nó đã tuyệt thực huy hiếp muội rồi!” Trưởng công chúa nói xong nước mắt cũng trào ra trong hốc mắt, đứa nhỏ này quả thực đang khoét thịt trong lòng bà mà.

“Đều do muội mềm lòng!” Thanh Giang quận chúa cảm thấy chính đường muội mình thuần túy là miệng cọp gan thỏ, cắn răng nói, “Phải thay đổi, nếu ở nhà ta mà có đứa con bất hiếu dạng này, tuyệt đối là trực tiếp đưa ra ngoài đánh đến gần chết mới thôi, xem nó muốn tuyệt thực hay đánh chết hay ngoan ngoãn nghe lời.”

Này này, sao đề tài càng chạy càng đáng sợ hơn vậy, Uyển Như ngồi ở một bên nghe thấy rất lúng túng đến độ đứng ngồi không yên, luôn chờ đến lúc bà bà lên tiếng để nàng “tự mình đi chơi”, lúc này nàng mới vội vàng đứng dậy thoát khỏi bể khổ.

Ra khỏi phòng chính, thậm chí Uyển Như rút khăn lau mồ hôi lạnh đầy trên trán, lúc này mới gọi hai tỳ nữ cận thân chờ ở phòng bên theo mình đi dạo, bảo là muốn tìm tẩu tẩu muội muội, trên thực tế nàng chỉ muốn xem Du Sơ Tình tôn nữ của Lễ Bộ Thượng Thư, trước đó nghe ngóng, hôm nay tiểu nương tử này có trình diện.

Dư Sơ Tình là tôn nữ quan tam phẩm, phụ thân là Trưởng sử hành lục thị ngũ phẩm thượng Châu, gia thế coi như cũng xứng với Thôi Văn Khang, chỉ là, Uyển Như chưa từng thấy nàng ấy trông như thế nào, vốn cũng không quen thuộc càng không dễ đi mới đi trên đường đã hỏi, nàng dựng lỗ tai lên đi dạo tới hoa viên đã đông chật người, chờ đợi có thể ngoài ý muốn đụng phải vào lúc buổi sáng.

Buổi chiều hơn phân nửa thời gian đều dùng tới hái hoa, đấu hoa, đã thành thân hơn nữa sẽ không tham dự nàng cũng không dám nữa tiến vào đám người tiểu nương tử chưa gả tán gẫu với họ.

Đi qua một lùm bụi cây và núi giả thì Uyển Như đột nhiên nghe được sát vách có hai tiểu nương tử xảy ra tranh chấp, vì nguồn gốc của tên một gốc hoa -- thật là trẻ người non dạ, như vậy cũng có thể cãi vả? Cái gọi là nguồn gốc, không phải là vì tuyên truyền hoặc bán ra giá cao mà soạn ra câu chuyện xưa động lòng người ư, Giáp một câu Ất một câu tất nhiên tất cả có kết luận không giống nhau.

Được rồi, thật ra thì họ tranh cũng chỉ là khẩu khí, xem ai có thể chịu thua thừa nhận đối phương học giỏi hiểu rộng, thông tuệ có tài.

Uyển Như nghiêng tai vừa nghe là đã nhận ra được giọng của một người trong đó, đó là chất nữ nhi từ nhà mẹ trưởng công chúa tới, nữ tử của Vương thị thế gia vọng tộc cao danh ở kỳ châu, người còn lại chắc gia thế cũng không bình thường nhỉ?

Nàng nghe lén toàn bộ một khắc đồng hồ, hai bên nói qua nói lại kéo dài cũng lâu, nên cũng không thể đưa ra kết luận, đúng không? Rốt cuộc tiểu nương tử Vương gia cả giận, lên giọng: “Rốt cuộc ngươi là ai? Cố ý bới móc đúng không hả?”

“Dư Sơ Tình, tôn nữ của Lễ Bộ Thượng Thư.” Bên cạnh vang lên một giọng nói trong trẻo như chim Hoàng Oanh, giọng nói kia rất là kiêu ngạo, giống như đang nói: ta mà ngươi cũng không biết sao?

Uyển Như nhất thời sững sờ, nếu giờ khắc này nàng đang uống trà tuyệt đối phun cả ra, đây chính là Dư Sơ Tình? Nữ tử xuất sắc được mọi người hâm mộ rồi sau đó lại khâm phục ở kiếp trước là như vậy sao?

Dưới tình huống không hiểu bối cảnh của đối phương còn đắc chí khoe khoang mình xem sách giỏi, ở trước mặt mọi người chỉ trích đối phương nhớ nhầm câu thơ và điển cố, lúc đối phương mang giọng điệu không tốt hỏi tên họ không cảm nhận được đối phương muốn hỏi cho rõ ràng để trả đũa, lại còn rất thoải mái ăn ngay nói thẳng.

Thật là, không có một chút năng lực! Lễ Bộ Thượng Thư rất đáng gờm sao? Nếu không phải bởi vì Lễ bộ ở bổn triều có chức quyền trông coi khoa khảo, vậy thì thuần túy chỉ là nha môn không chức quyền gì, gia tộc Dư thị và Vương thị cùng đặt lên bàn cân thì đã nhìn rõ bên nào yếu thế. Đổi thành người khác đã sớm lấy cớ lui rồi, nàng lại còn kiêu ngạo.

Trong lúc nhất thời, Uyển Như có loại cảm giác dòng máu của mình sắp chảy ngược đến nổ tung rồi. Nghĩ lại tâm tư trước đó của mình, vừa nghĩ tới ca ca phải thành thân nên nhớ tới vài người có tiếng tốt ở kiếp trước, người tốt thì tuổi còn nhỏ, tuổi gia thế thích hợp nhất chỉ có Dư Sơ Tình, lại không nghĩ rằng tính cách của nàng lại như vậy.

Cử chỉ điên rồ thất lễ, không đi tìm hiểu tiểu nương tử đại bá mẫu tuyển chọn, ngược lại một lòng một dạ muốn lấy nữ tử Dư gia này tới tay, là vì tin đồn kiếp trước.

Hôm nay nhìn thấy, Dư gia gả nữ nhi kiêu ngạo này cho thư sinh hàn môn cũng không phải quyết sách sai lầm, lúc bắt đầu Uyển Như còn tưởng rằng ở nhà Dư Sơ Tình không được sủng ái, thì ra cũng là người trong nhà nàng biết tính tình của tiểu nương tử này có chút thiếu sót, đi thế gia nhà cao cửa rộng sẽ đắc tội một đống người, lúc này mới bất đắc dĩ gả cho thư sinh hàn môn.

Lễ Bộ Thượng Thư muốn dìu dắt thư sinh hàn môn rất thuận tay, cho dù người kia có thuận lợi trở mình thế nào cũng sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay Dư gia, tuyệt đối cung kính thê tử như Bồ Tát.

Uyển Như tiếc nuối âm thầm thở dài, ý bảo tỳ nữ đi theo mình lặng lẽ rút đi, sau khi bước hai bước, nàng lại nghiêng đầu nhìn qua khe hở trong núi giả, Dư Sơ Tình là cô nương xinh đẹp mặc váy lưng cao ôm ngực, dung mạo thân thể cũng rất không tệ, nghe đến điển cố nàng nhắc đến thì chắc trong bụng cũng có thi thư.

Đáng tiếc, người không tệ, nhưng đối với ca ca Thôi Văn Khang mà nói, cũng chỉ là gân gà, ăn thì không ngon, bỏ thì tiếc. Không đúng, ăn vào nói không chừng còn phải nghẹn.

Dư Sơ Tình này nếu như trong đời không trải qua khúc chiết quanh co, sẽ không khả năng trở thành hiền thê lương mẫu có thể gánh nửa bầu trời, có cái gọi là vận mệnh, số mệnh đã là như thế rồi.

Trong thời gian còn lại, Uyển Như không thể không tìm đại bá mẫu tán gẫu, hỏi rõ ràng rốt cuộc những nhà nào có ý kết thân với ca ca, sau đó hai người lại bắt đầu âm thầm chú ý mấy tiểu cô nương.

Đầu tiên, bỏ qua gia thế quá thấp, sẽ loại bỏ nhà muốn trèo lên trưởng công chúa, rồi sau đó lại xem lời nói cử chỉ và dung mạo. Thật đáng tiếc, sau khi chọn lọc như vậy gần như không có người phù hợp điều kiện.

Uyển Như phỏng đoán, có lẽ là bị Dư Sơ Tình trước đó kinh diễm, lúc này mới cảm thấy hai tiểu nương tử còn sót lại trừ khiêm tốn dịu dàng chút ra, ở trên phương diện học thức, dung mạo không có ai vượt qua nàng ấy cả.

Nàng thật sự muốn vò đầu, nếu như Dư Sơ Tình không kiêu ngạo đắc chí thì tốt biết bao! Thật sự không thể tìm được.

Sau khi thời gian cả ngày trôi qua, hai đợt đấu hoa cũng có kết quả, ở vòng cài hoa Thôi Bình đứng đầu, đấu hái hoa lại là một tiểu nương tử xuất sắc nhà khác, nghe tên Uyển Như có chút hoảng hốt cảm thấy quen tai, cẩn thận ngẫm lại, thì ra là người đã tặng bức thêu cho Vĩnh An vương vào ngày sinh thần, quả nhiên là tập trung tinh thần luồn cúi, không buông tha bất kỳ cơ hội nở mày nở mặt nào.

Chờ trở về nhà, Tiếu Dương thấy vẻ mặt thê tử mình có chút chán nản, nhất thời đoán ra chuyện xem mắt không thành công, nhất thời hắn có chút do dự, không biết có nên nói tin tức xấu vừa nhận được ra không.

Không đợi tam lang quyết định, Ngân Châu đã vội vàng hấp tấp chạy tới, nói có tin tức quan trọng muốn báo cho nương tử.

Uyển Như cũng không tránh Tiếu Dương, trực tiếp hỏi: “Nói đi có, chuyện gì?”

“Đây là mẫu thân nô tỳ vừa đưa tin, bà ấy nói nói........ Nói.........” Ngân Châu nhìn Uyển Như một cái, ấp a ấp úng nói: “Chủ mẫu bên kia đã chọn cho đại lang quân một mối tốt, muốn tìm cơ hội thúc đẩy hôn sự.”

“Loại gia đình gì?” Uyển Như nắm chặt quyền, không khỏi âm thầm cắn răng.

“......” Giờ phút này Ngân Châu thực sự muốn lui về phía sau hai bước miễn cho dưới cơn thịnh nộ của Uyển Như bị đạp cho một cái, nhưng nàng ta không thể không nói, hậu quả giấu giếm rất có thể là tương lai sẽ bị lột da rút xương, “Vâng, thương hộ. Nghe nói là họ Hồ, ừm, có lui tới với thương nhân người Hồ, gia sản phong phú.”

“Cái gì?!” Uyển Như phất tay, trực tiếp làm rơi ly trà trên bàn. Hồ gia, đó không phải là vợ cả của ca ca ở kiếp trước sao?

Kiếp trước đại ca bị mình ảnh hưởng lại âu sầu thất bại, lúc này mới có chút bất đắc dĩ, kiếp này có Tiếu gia dìu dắt sao có thể xuất hiện loại chuyện hoang đường bực này chứ?!

Con cháu thế gia cưới dân phụ thương gia, đây quả thực là sỉ nhục của Thôi gia, sao phụ thân có thể đồng ý được? Bà ta dùng thủ đoạn gì sao? Nhưng ca ca ở kinh thành cũng không cách nào chèn ép Tạ Tuấn Dật, hơn nữa, dù có thế nào cũng chỉ có thể nạp thiếp không thể lấy chính thức được.

Rốt cuộc Trương thị định làm gì? Uyển Như có cảm giác trước mắt mình biến thành màu đen.

Tam lang vội đỡ thê tử, trấn an nói: “Không có việc gì, bà ta ra chiêu gì chúng ta tiếp chiêu đó, sẽ không để cho bà ta được như ý.”

Chuyện này cũng không chỉ phiền phức cho Uyển Như và Thôi Văn Khang, Tiếu gia có thể cho phép mình và thương gia có quan hệ thông gia ư?!