Ba mươi phút trôi qua, người đàn ông có ánh mắt sắc bén ấy lại quay về, năm người ở trong không có người nào rời đi, người đó nhìn một lượt rồi phát cho mỗi người một cái nhẫn. Chiếc nhẫn có màu bạc, phía chính giữa bên trên hơi nhô ra có đánh số, Ninh Viễn là số 03.

"Đây là chìa khóa phòng thay đồ của mỗi người, cũng là bằng chứng các cậu đã vào đây, bên trong đã chuẩn bị kỹ càng tất cả những đồ đạc cần thiết, các cậu không cần phải chuẩn bị những thứ khác. Hiện tại người phụ trách huấn luyện các cậu sẽ dẫn đi xem một chút, làm những huấn luyện đơn giản ban đầu."

Ninh Viễn cùng mọi người được đưa đến khu thay đồ, lối đi ở giữa rộng khoảng ba mét, hai bên cứ cách nhau tầm năm mét lại có một cánh cửa ngăn cách, là phòng thay quần áo riêng biệt của mỗi người, bên trong diện tích không lớn thế nhưng thiết bị vô cùng đầy đủ.

Vừa bước vào là có một cái tủ để đồ, tủ quần áo thì trống không, trong đấy có bày đầy đủ cả đồ dùng để tắm rửa. Ở giữa là khu tắm vòi hoa sen, vòi hoa sen được cách cách riêng với cả bồn cầu. Xuyên qua khu tắm vòi hoa sen có thêm một cánh cửa khác, đằng sau cánh cửa này cũng là tủ treo quần áo, nhưng bên trong có năm bộ đồ giống nhau như là đồng phục.

"Nơi này theo thứ tự bên trái là cửa vào, bên tay phải cửa ra. Sau mỗi buổi đào tạo từng tốp phải về đây để tắm vòi hoa sen, dùng những đồ được để trong kia mà tắm. Chiếc nhẫn vừa phát cho các người chính là chìa khóa cửa ở đây, sau khi đi vào cửa sẽ tự động mở ra."

Mới vừa rồi Ninh Viễn không có chú ý tới, hiện tại mới phát hiện ở cửa ra vào, tủ quần áo cùng phía trên mặt chỗ tắm vòi hoa sen, cùng với hai bên tường có những miếng sắt nhỏ dài ba cm, rộng một cm, vừa vặn tạo thành một hình vuông bốn phía. Mà người phụ trách kia cũng chỉ vào đó để hướng dẫn bọn họ.

"Cái này là máy kiểm tra phản ứng, vì ngăn cho mọi người mang vũ khí vào, hoặc vật như ma túy để đảm bảo an toàn cho khách hàng. Trước khi đi qua đây để đến nơi tắm, các người phải cởi toàn bộ, kể cả chiếc nhẫn được phát. Bên phải tủ quần áo và trong khu tắm vòi hoa sen cũng có thiết bị tương tự, công dụng cũng như thế."

"Còn có, đi qua máy kiểm tra chỉ được phép đi thẳng, không được đi nghiêng người hay đi giật lùi, cho phép đi lệch nhiều nhất là hai bước. Cho dù là xác định được điều nguy hiểm hay thậm chí là các người đi lùi lại, cửa phòng sẽ lập tức khóa kín và tự động gọi cho cảnh sát, thứ chờ đợi các người chính là thẩm vấn nghiêm ngặt."

"Sau khi tắm xong thì mặc đồng phục được chỉ định từng ngày, sau đó tập hợp lại tại cửa của khu làm việc. Bên trong túi đồng phục có thiết bị thông báo thời gian, bình thường chỉ được sử dụng để thông báo huấn luyện."

"Lúc trở lại, ở rìa của cửa tủ cũng có máy cảm ứng, dùng chìa khóa mở cửa sẽ báo cho các người biết đồng phục của hôm đấy, quẹt bên trái rồi quẹt sang phải, cửa sẽ mở ra."

"Hai cánh cửa ở đây đều được đặc chế, đều thuộc loại tối tân nhất. Bởi vì tính đặc thù của công việc, mỗi sản phẩm các người tắm rửa cũng là được chế ra, vượt qua 48 giờ sẽ tự sản sinh độc tố, vì thế trước khi đi ra ngoài các người phải tắm lại vòi sen một lần nữa để giải độc."

Một phòng thay quần áo nhỏ như vậy lại có đủ thứ đồ ảo diệu, Ninh Viễn nghĩ không hổ là một trong ba gia tộc đứng đầu.

Tham quan xong phòng thay quần áo của họ, người phụ trách huấn luyện lại dẫn bọn họ đi tham quan một vòng trong căn biệt thự này, nơi nào họ có thể đi nơi nào họ tuyệt đối không được vào.

Ví dụ tầng ba là nơi bọn họ không bao giờ được đặt chân lên, lúc người phụ trách nói câu này thì giọng đang nhẹ nhàng lại trở nên nghiêm trọng, kèm theo một bộ mặt lạnh lẽo ý chỉ đây là nguyên tắc không được vi phạm.

Cứ như vậy một loạt nguyên tắc, khi bọn họ đi đến cửa lớn lần nữa thì người phụ trách đưa cho họ một phong thư.

"Đây là thẻ ra vào ở cửa mà Lâu gia cấp cho các người, mỗi tháng sẽ có ba lần thưởng lương, lần lượt là đầu tháng, giữa tháng, cuối tháng. Đầu tháng cùng giữa tháng tiền lương như thế, tiền lương cuối tháng sẽ căn cứ vào số lần có mặt để phục vụ, nếu biểu hiện tốt thì đầu tháng và giữa tháng sẽ được cân nhắc tăng tiền thưởng. Hiện tại các người có thể rời đi, nếu tới thời gian cần huấn luyện sẽ có người đến báo cho các người. Sau đó không còn xe đến đón các người nữa, các người phải tự đi đến đây."

Cứ như vậy cuộc phỏng vấn hôm nay kết thúc thuận lợi, đưa Ninh Viễn trở về vẫn là chiếc xe kia. Mấy cái khác lúc rời đi chỉ còn lại một người, chỉ có chiếc xe mà Ninh Viễn đang ngồi lúc đi tới có ba người, rời đi vẫn đủ ba người.

Ninh Viễn là tuýp người hay ngại ngùng, người khác không nói chuyện với cậu, cậu cũng không chủ động nói chuyện với đối phương, hai người con trai còn lại hình như cũng không phải những người cởi mở, vì thế trên cả hai đoạn đường đi xe bọn họ cũng không biết tên nhau.

Không qua mấy ngày, Ninh Viễn nhận được thông báo nói giữa trưa ngày mai đến biệt thự để tập buổi huấn luyện lần đầu tiên, kết quả ngày rạng sáng ngày hôm sau mẹ của cậu phát bệnh, cậu vội vàng chạy tới bệnh viện, mãi đến khi bệnh tình của mẹ ổn định lại thì dặn dò em gái mình vài câu rồi mới chạy tới biệt thự.

Không nghĩ tới buổi làm đầu tiên lại diễn ra khó khăn như vậy. Trong lòng Ninh Viễn vô cùng sốt ruột, cậu biết mấy cái gia tộc lớn lúc nào cũng phải đúng giờ. Bởi vì từ trạm xuống của xe bus còn cách chỗ kia một đoạn nữa, vừa xuống xe cậu liền vội vàng chạy về phía biệt thự, vì chạy nhanh hơi mệt nên Ninh Viễn dừng lại một lúc, hai tay chống lên gối thở hổn hển.

Lúc cậu bình tĩnh định chạy tiếp, đột nhiên đoạn rẽ có một người xuất hiện, kéo lấy cánh tay của cậu. Ninh Viễn bị kéo thì dừng lại xoay người nhìn, đó là một khuôn mặt vô cùng anh tuấn nhưng cũng có phần ngây ngô, đôi mắt của hắn còn nhìn chằm chằm cậu.

"Xin hỏi... Có chuyện gì không?" Ninh Viễn bị ánh mắt chăm chú của người này nhìn nên có chút sợ hãi.

"Tôi rất hứng thú với anh, làm người của tôi đi, tôi sẽ cố gắng đối xử tốt với anh."

Ninh Viễn trực tiếp hoá đá... Sau một hồi mới nghĩ mình đang trễ giờ, lúng túng cười nói: "Tôi nghĩ cậu đã nhận lầm người rồi... Xin lỗi, tôi còn có việc phải đi." Tránh khỏi cánh tay của người con trai kia ra, tự nhiên nói câu "gặp lại sau" rồi lại hướng về khu biệt thự chạy đi.

Cũng may cuối cùng cậu không đến muộn, nhưng cậu vẫn nhìn thấy người kiểm tra thẻ của cậu có phần bất mãn, cậu áy náy nói xin lỗi vì mới tới làm lần đầu, có thể do hài lòng với cách cư xử của cậu nên người kiểm tra ngoài vẻ mặt hơi khó chịu ra thì không làm gì cậu cả. Trong hai tiếng đồng hồ người phụ trách chỉ dạy cho bọn họ thật tỉ mỉ những nghi thức trên bàn tiệc.

Kiên nhẫn đến khi xong việc Ninh Viễn lại vội vàng thu dọn đồ để đến bệnh viện, kết quả ở ngã rẽ cậu lại nhìn thấy người con trai sáng nay, đối phương vẫn đứng chờ ở chỗ đó, giống như chưa hề rời đi, hai tay đút trong túi quần, nghiêng người dựa vào tường, đầu hơi ngẩng lên, đôi mắt nhìn lên bầu trời xanh.

"Cậu...sao cậu vẫn ở đây?"

Ninh Viễn kinh ngạc lên tiếng hỏi dò người trước mắt, đối phương ôn hòa nở nụ cười nói: "Lúc đi anh có nói là hẹn gặp lại mà, với lại anh vẫn chưa trả lời đề nghị của tôi."

Vào giờ phút này ý nghĩ trong lòng của Ninh Viễn là: Tên này trưởng thành đẹp trai như vậy, thanh âm nói chuyện cũng vô cùng dễ nghe, chỉ đáng tiếc là hình như đầu óc có vấn đề gì đó? Bản thân cậu còn muốn hỏi hắn xem nhà hắn ở đâu để cậu còn đưa hắn về nhà nữa.

"Tại sao không nói gì?" Nhìn dáng vẻ của Ninh Viễn giống như không có kiên nhẫn lắm hắn hỏi tiếp: "Anh vội đi đâu sao?"

"A? Đúng... Đúng vậy."

"Rất gấp à? Nếu không để tôi đưa anh đi?"

"Không cần, không cần. Đầu đường bên kia có bến xe bus, tôi tự mình đi là được."

"Đầu đường? Xe bus?" Đối phương giống như đang trầm tư suy nghĩ, sau đó cau mày đưa ra một kết luận: "Vậy vẫn còn xa lắm, tôi thấy anh gấp lắm, trùng hợp xe của tôi ở đây, tôi lái xe đưa anh tới là được rồi. Anh chờ tôi một lát." Nói xong thì xoay người biến mất ở ngã rẽ.

Ninh Viễn có chút lo lắng nhìn hướng đối phương vừa đi, hắn cứ chạy loạn như thế sẽ không có chuyện gì chứ? Chắc không có chuyện gì đâu... Dù sao nhìn dáng vẻ cũng không phải dạng đầu óc quá kém, nghĩ như vậy nên Ninh Viễn cũng không thèm để ý đến lời của hắn nữa, nhấc chân đi về phía giao lộ phía trước.

Lúc đang đi thì nghe thấy phía sau mình có tiếng còi xe, Ninh Viễn theo bản năng quay đầu nhìn lại, chiếc xe kia đi tới bên cạnh cậu ngừng lại, cửa kính hạ xuống, khuôn mặt của người con trai kia lại xuất hiện.

"Không phải bảo anh chờ tôi sao? Sao anh lại tự ý đi thế? Lên xe đi." Trong giọng nói rõ ràng có ý trách móc.

"Ân..." Không nghĩ tới đối phương lại thật sự lái xe lại đây, Ninh Viễn sững sờ không biết phải làm gì, cảm giác lên không được mà không lên cũng không được. Nhìn dáng vẻ kia chẳng lẽ những gì mà hắn vừa nói đều là thật? Đầu óc không có vấn đề gì chứ?

"Mau lên xe đi. Không phải anh rất vội sao?" Ninh Viễn đang sững người, đột nhiên nghe thấy lời giục liền thuận tay mở cửa xe bên cạnh ghế lái ra, khi ngồi vào xe rồi mới nhận ra mình cứ như thế lên xe của một tên kỳ lạ... Hơn nữa đã lên xe rồi, nếu tự dưng lại đi xuống thì không biết phải giải thích thế nào... Hơn nữa người con trai kia cũng không cho cậu cơ hội đổi ý, hắn vừa ngồi vào đã khởi động xe luôn.

"Đi đâu đây?"

"Bệnh viện..."

"Có người thân bị bệnh sao?"

"Ừm."

Có thể do Ninh Viễn không mở miệng nói gì thêm, người con trai im lặng một lúc lâu, thế nhưng được một lúc lại nhắc lại chuyện vừa rồi.

"Chuyện lúc trước tôi nói với anh, anh đã suy nghĩ chưa? Tôi thật sự rất thích cảm giác trên người anh, tôi đã nói sẽ đối xử tốt với anh thì nhất định tôi sẽ làm được, lẽ nào tôi không đẹp trai sao? Tại sao anh lại suy nghĩ lâu như vậy?"

Ninh Viễn lại một lần nữa thật lòng suy nghĩ, thiếu niên này đến cùng chính không bình thường...