Ăn cơm xong Ninh Viễn chủ động nói chuyện với Lâu Thiếu Ngự: "Sự việc ngày hôm qua tôi đã nghĩ rồi, anh là vì lo lắng cho tôi nên mới làm vậy, việc này chúng ta bỏ qua đi. Anh có thể bỏ mấy người mà anh sắp xếp được không, tôi không muốn vì những nguy hiểm chả xác định được mà đánh mất quyền riêng tư, anh cso thể đáp ứng không?"

Lâu Thiếu Ngự trầm mặc nói: "Anh sẽ đáp ứng em để họ rời đi."

Lâu Thiếu Ngự nói xong Ninh Viễn vẫn dõi theo nhìn hắn, Lâu Thiếu Ngự ngay trước mặt cậu móc ra di động gọi điện cho Lưu Thụy.

"Bảo những người đi theo Ninh Viễn rời hết đi... Đúng, những người đó."

Nhìn Lâu Thiếu Ngự ở ngay trước mặt cậu gọi điện thoại, Ninh Viễn thầm tin hắn hơn.

Tuy joom qua tinh thần không được tốt lắm nhưng Ninh Viễn vẫn quyết định đi làm, so với ngồi quanh co nói chuyện với Lâu Thiếu NGự thì đi làm chắc chắn tốt hơn, mà ở nhà không thì cậu càng thêm mệt, Lâu Thiếu Ngự cũng không có ý kiến gì đưa Ninh Viễn đi làm.

Ninh Viễn vừa tới chỗ làm không bao lâu thì Trầm Quân liền đến tìm cậu.

"Anh hôm qua tới tìm em thì bọn họ nói em xin nghỉ, hôm kia em cũng không đến, anh lo lắng em xảy ra chuyện gì nhưng cũng không thể liên lạc được với em, em bị làm sao vậy? Sao hai ngày nay không đi làm?"

"Ngày hôm qua em bị ốm nên không đến được, quên không nói với anh, làm anh lo lắng rồi. Hiện tại đã không sao rồi."

"Sắc mặt của em có vẻ không tốt lắm."

Trầm Quân vừa dứt lời điện thoại của Ninh Viễn liền vang lên, vừa định bắt máy thì tiếng chuông đã ngừng, sau đó là một tin nahwns được gửi đến.

[ Đừng nghĩ rằng những người kia đi hết rồi thì mọi chuyện đều thuận lợi, cùng bạn em duy trì khoảng cách nhất định cho anh, đừng làm chuyện gì rắc rối.]

"Trầm ca, chúng ta qua bên kia nói chuyện đi."

Trầm Quân đi theo Ninh Viễn đến một góc giá sách, Ninh Viễn vừa giả vờ tìm sách vừa thấp giọng nói với Trầm Quân: "Trầm ca, sau này khi nói chuyện phải chú ý một chút, khả năng có người đang theo dõi chúng ta, đừng nói đến chủ đề nhạy cảm quá."

Trầm Quân hơi nhíu mày, gật đầu rồi cũng đưa tay lên giá sách tìm kiếm.

"Nói như vậy đến bao giờ em mới có thể rời đi?"

"Em có biện pháp, anh cứ bình thường như mọi ngày là được, đừng để ai biết được. Cố gắng đừng tới tìm em, tốt nhất anh cũng tránh đi alij nhiều chỗ này. Nếu như ý định rời đi bị phát hiện có khả năng em sẽ không rời di được, vì thế công việc ở đây em cũng sẽ sớm phải xin thôi. Xin lỗi vì gây bất tiện cho anh."

"Có thể thuận lợi rời đi là tốt rồi."

Buổi tối đột nhiên Lâu Thiếu Ngự nói về tiệc sinh nhật cùng Ninh Viễn.

"Sinh nhật của em sắp tới rồi, năm ngoái bỉ bỏ lỡ, năm nay anh sẽ bù đắp cho em."

Ninh Viễn suýt nữa làm lộ ra, chậm rãi đáp: "Đơn giản là được, tôi cũng không để ý chuyện này lắm."

"Em phụ trách việc đơn giản, việc phức tạp để anh chuẩn bị, nói chung là sẽ đặc sắc đến mữa em sẽ nhớ mãi sinh nhật này đã trải qua cùng với anh."

Ninh Viễn bất đắc dĩ chỉ có thể ừ một tiếng.

Buổi tối ngày hôm ấy Lâu Thiếu Ngự gặp ác mộng khiến hắn tỉnh giấc. Bởi kinh sợ nên hắn bật dậy khiến Ninh Viễn cũng bị tỉnh giấc, hỏi hắn làm sao. Lâu Thiếu Ngự đem Ninh Viễn ôm vào trong lòng, Ninh Viễn có thể cảm giác được thân thể Lâu Thiếu Ngự đang phát run.

"A Viễn, anh gặp ác mộng..."

"Anh thấy em nằm trong một rãnh nước, cả người đều là máu, nước ở trong rãnh và đất ở xung quanh đều là một màu đỏ, anh mặc kệ tất cả cố gắng chạy về phía em, nhưng có cố thế nào thì khoảng cách giữa em và anh cứ như thế kéo dài ra..."

Ninh Viễn bị lời nói của Lâu Thiếu Ngự làm cho hoảng sợ, không thể nào giấc mộng của Lâu Thiếu Ngự và những gì xảy ra với cậu ở kiếp trước lại có sự trùng hợp đến vậy... Ninh Viễn cũng không rõ giấc mộng này cảu Lâu Thiếu Ngự báo hiệu điều gì, cậu có cảm giác mọi chuyện như đang lặp lại... Lâu Thiếu Ngự còn nói liên man thêm cái gì đó nữa.

"Giấc mộng này thật đáng sợ... Sao tự nhiên anh lại mơ như vậy, chẳng lẽ là báo hiệu việc chúng ta phải chia cách sao? A Viễn... Đồng ý với anh, vĩnh viễn cũng không rời xa anh? Đồng ý với anh..."

Mới tỉnh dậy từ giấc mộng nên Lâu Thiếu Ngự vẫn có chút bối rối, không thận trọng giống như ngày thường, giống như khôi phục lại giáng vẻ của trẻ con.

"Anh bình tĩnh... Chỉ là giấc mộng thôi." Ninh Viễn vỗ nhẹ lưng Lâu Thiếu Ngự, giống như vỗ về một đứa trẻ.

"Em đồng ý với anh đã... Sẽ không bao giờ có chuyện kia, giấc mộng kia quá đáng sợ."

"Được, được, tôi đồng ý với anh, trước tiên anh bình tĩnh lại đã. Có muốn tắm nước nóng một chút để ổn định tinh thần không?"

"Ừm." Lâu Thiếu Ngự gật gật đầu, có Ninh Viễn ở đây khiến hắn bình tĩnh lại rất nhiều.

Ninh Viễn một mình nằm ở trên giường, tuy rằng biết mình sẽ không tìm được đáp án, nhưng cậu vẫn không nghĩ nhịn được nghĩ đến giấc mộng của Lâu Thiếu Ngự? Mãi cho đến khi cậu mơ màng ngủ thì Lâu Thiếu Ngự vẫn chưa ra khỏi phòng tắm.

Ngày hôm sao tỉnh dậy, chuyện hôm qua như chưa từng xảy ra, hai người không ai chủ động nhắc tới. Thời gian trôi qua rất nhanh, cuối cùng cũng đến ngày rời đi, Ninh Viễn vẫn như ngày thường ăn xong liền đi làm, cậu biết hôm nay tan ca sẽ không có người đến đón, nên tự tìm ra bến xe buýt.

Sau khi lên xe liền cởi chiếc áo khoác ra, để bên cạnh chỗ ngồi. Sau đó dùng tay xoa loạn mái tóc của mình lên, mang theo chiếc kính cận mà buổi sáng đã chuẩn bị.

Ninh Viễn trà trộn vào đám người đông đúc xuống xe, ở đó đã có một chiếc taxi chờ cậu sẵn, ngồi đằng sau là một người cao xấp xỉ cậu, ăn mặc cũng giống nhau, lái xe một lúc thì cậu liền nằm xuống, còn người kia ngồi dậy, chờ xe dừng lại hẳn thì người kia liền xuống xe. Xe taxi lại chở Ninh Viễn đi tiếp.

Xe taxi đi một vòng quanh nội thành dò xét, sau đó mới đi đến vùng ngoại thành, khoảng chừng phải bốn mưới phút, tài xế dừng ở ven đường, quay đầu lại nói cùng Ninh Viễn: "Ninh tiên sinh, mời xuống xe. Đi tiếp sẽ gặp một chiếc xe màu đen, người đó sẽ đưa ngài đến đại điểm tiếp theo, bởi vì cần thoát khỏi nên trên đường sẽ có nhiều điểm đổi xe, trước khi đến được nơi thì mong ngài phối hợp với tài xế. Chỉ có như vậy chúng ta mới có thể thành công đưa ngài rời đi."

"Ừm, cảm ơn anh."

"Ngài không cần nói lời cảm ơn chúng tôi, chúng tôi chỉ là nghe lệnh làm việc, lời cảm ơn của ngài đối với chúng tôi chỉ là dư thừa."

Một lời khách sáo nhưng đối phương lại lành lùng trả lời, Ninh Viễn cảm giác cái này cũng là say rồi. Người khác đều nói như vậy, Ninh Viễn cũng không nói gì nữa, mở cửa xe đi tới chiếc xe màu đen kia.

Tài xế nhìn chiếc xe đen kia dần dần đi khỏi tầm mắt liền lôi chiếc điện thoại ra nhắn cho một dãy số mật mã hai từ sau đó mới lên xe rời đi.

Ninh Viễn lúc này ngồi ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, xe đi được một đoạn thì tài xế bảo phải mất một thời gian mới tới nơi, nếu như cậu mệt mỏi có thể nhắm mắt một lúc. Cả ngày hôm nay tinh thần của Ninh Viễn đều trong trạng thái căng thẳng, cậu thực sự là có mệt mỏi, liền ngả người xuống.

Thời điểm muốn ngủ một giấc cậu lại nhớ tới cuộc đối thoại hôm Lâu Thiên Hải tới tìm mình...

"Tôi thừa nhận con trai mình đối với cậu là tình cảm thật lòng, nhưng cậu có vẻ không muốn như vậy lắm? Tuy là cha nhưng tôi cũng không thể hiểu hết nó, thế nhưng có một điều tôi có thể khẳng định, tình cảm của nó đối với cậu có bao nhiêu là thuần khiết, ý muốn chiếm hữu sẽ ngày càng lớn, thời gian lâu dài nó sẽ không vừa lòng với những gì mà cậu đang đáp lại, chỉ cần một chuyện đơn giản nó liền có thể bạo phát. Nếu như hiện tại cậu lựa chọn tiếp nhận nó, cuối cùng khi hai người không hợp nhau cũng sẽ phải rời đi thôi, tin tôi đi, đến lúc đó cho dù khuyên thế nào nó cũng không để cậu rời đi đâu. Cậu chỉ có thê rthuoojc về một mình nó."

"Cậu cứ suy nghĩ đi, nếu như đã nghĩ thông rồi thì dùng số này liên lạc với tôi, tôi sẽ giúp cậu."

"Tại sao phải giúp tôi?"

"Tôi dù sao cũng là cha, cũng có chút theo ý muốn của tôi, những việc này tôi cũng không nhất thiết phải trình bày với cậu. Cậu chỉ cần biết rằng nếu như cậu muốn rời khỏi đây thì tôi có thể giúp."

"Tôi sẽ suy nghĩ, nếu được tôi sẽ liên lạc với ngài."

"Tôi chờ tin tức của cậu, việc tôi gặp cậu hôm nay chắc chắn sẽ không qua nổi mắt nó, sau khi trở về cậu chủ động nói với hắn về việc đính hôn với Dạ Trà. Đừng để hắn nghi ngờ việc gặp mặt hôm nay."

Ninh Viễn nhớ tới, lúc cậu nghe được tin Lâu Thiếu Ngự và Dạ trà có chút bất ngờ, Lâu Thiên Hải cũng nở nụ cười thỏa mãn, có thể coi đó là mục đích thứ hai đi... Không biết Lâu Thiếu Ngự có nhận được tin nhắn của mình chưa?

Đến cuối cùng Ninh Viễn cũng không nỡ không chào mà đi, nghĩ trước khi đi nên nói với hắn một tiếng, đến đúng giờ sẽ gửi tin nhắn đi. Thời gian chính là mười một giờ tối nay.

Giờ này Lâu Thiếu Ngự nắm chặt điện thoại, hai mắt hằn lên nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

[ Xin lỗi, kì hạn một năm đã đến. Tôi vẫn quyết định sẽ rời khỏi, bởi vì không biết được nếu nói trực tiếp anh có thả tôi đi không nên tôi mới phải dùng cách này. Không thực hiện được lời hứa đối với anh tôi rất xin lỗi, Ninh Viễn. ]

Đúng lúc này điện thoại của Lâu Thiếu Ngự vang lên, vừa nhấc máy hắn liền hỏi: "Tìm được người chưa?"

"Xin lỗi, Lâu Thiếu..." Điện thoại truyền đến âm thanh của Lưu Thụy.

"Tôi không muốn nghe lời xin lỗi! Tôi hiện tại con mẹ nó ghét nhất là ba từ này!" Lâu Thiếu Ngự mất khống chế hét to vào điện thoại, giọng nói vô cùng tức giận.

"Hiện tại chỉ truy ra được Ninh thiếu gia đã lên một chiếc taxi ở nội thành, chúng tôi tra ra được hai giờ trước chiếc taxi đó đã mất lái lao xuống dưới sông, hiện tại chúng tôi đang cho người vớt chiếc xe lên..."

Tại sao là sông? Tinh thần Lâu Thiếu Ngự đột nhiên căng thẳng, chẳng lẽ Ninh Viễn xảy ra chuyện gì bất ngờ? Lẽ nào cơn ác mộng kia của hắn trở thành sự thật? Giấc mơ chân thực kia cứ như xoáy sâu vào tâm trí hắn...