Theo tiếng xé rách truyền đến, hai cô gái rõ ràng đều cứng đờ, gió xé vải, thổi vào, các cô liền dựa chặt vào nhau, quỳ rạp trên mặt đất. 

Nhưng tốc độ lều di động rõ ràng nhanh hơn rồi!

Gió giật mạnh, không có một cây cọc trại khác níu giữ, Cố Loan Loan quỳ rạp trên mặt đất, còn cảm nhận được rõ hạt cát phía dưới đang từ từ di động dù cách một lớp vải lều.

Hai người lập tức tách ra, dang rộng chân tay để tăng diện tích tiếp xúc.

Không sợ hãi là giả, ai cũng không biết được liệu có hiện tượng cát chảy hoặc là trôi đến một nơi rất xa hay không.

Các nhóm có ý định vượt qua sa mạc Taklimakan, dùng cả sinh mệnh để chứng minh phương diện nguy hiểm này.

Vài phút sau, lều vải đột nhiên bị một sức mạnh kéo chặt, di động sang bên cạnh, sau đó sức lực lớn hơn, mãi cho đến khi thoát khỏi dòng cát chảy.

Lý Tố vén vài lều lên, ba người đàn ông đều ở bên ngoài, dưới ánh đèn pin, mặt Lưu Nham Thạch đen như mực, vô cùng dọa người.

“Cậu điên rồi!” Lưu Nham Thạch rống lên với Lý Dịch.

Cố Loan Loan sửng sốt một chút, lập tức phản ứng kịp, người kéo bọn họ đầu tiên chính là Lý Dịch, tay anh còn đang túm chặt lều trại.

“Các cô ấy ở trong lều sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng, tự cậu bước vào là muốn đi tìm chết sao?! Là sinh viên địa chất tài cao, cậu có kiến thức chung hay không hả?!”

Lưu Nham Thạch còn đang gầm thét, ông quá phẫn nộ rồi. Cố Loan Loan và Lý Tố ở trong lều, diện tích tiếp xúc lớn như vậy, theo cát chảy sẽ không trôi quá xa, sẽ dừng lại ở chỗ sườn núi hoặc đất bằng.

Ông đi nghiên cứu địa chất vài chục năm, trận bão cát và cát chảy này, tuyệt đối sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng cho người ở trong lều,--ll,,ê,qu,,,yy,,,,do,,,nn----cho nên ông vẫn nằm bò ở trong lều. Mà Lý Dịch đi vào kéo lại, rất dễ bị lún xuống, may mắn hôm nay cậu ta mạng lớn, bằng không lún đi xuống rồi…..

Lý Dịch cúi đầu không nói lời nào, xem dáng vẻ của anh thì cũng có biết những điều này, ở khoa địa chất, tài năng chỉ xếp sau Diệp Cửu Chiêu, hẳn là cũng biết những điều này.

Trận phong ba này bình lặng lại, lần đầu tiên Lưu Nham Thạch phẫn nộ như vậy, vẫn luôn im lặng. Cách trời sang còn mấy tiếng đều không muốn ngủ, lều trai của hai người Cố Loan Loan cũng bị gió thổi hỏng. Lưu Nham Thạch dứt khoát quyết định, tìm kiếm, thu thập số liệu về trận bão cát hung bạo này.

Trời tờ mờ sang, đoàn người bắt đầu trở về.

“Loan Loan……” Tiếng gọi của Lý Tố từ bên cạnh truyền đến, tối hôm qua không ngủ đủ, lại bị lạnh, cộng thêm đi bộ bị tiêu hao thể lực, nên giọng nói rất khàn, như là đàn cello phát ra tiếng trầm nhất.

“Ừm?”

“Lý Dịch có bạn gái chưa?”

Cố Loan Loan mở to mắt, có chút kinh ngạc, vị đàn chị năm ba đi dã ngoại trường kỳ kia, vậy mà sắc mặt ửng đỏ, có dáng vẻ của thiếu nữ.

“Hình như không có, em chưa từng nghe qua, Đàn chị….chị….” Âm cuối hơi cao, có ý trêu chọc.

Lý Tố càng đỏ mặt hơn, nhẹ giọng nói: “Chị sống đến chừng này, lần đầu tiên thấy có người liều chết cứu người.”

Mặc kệ chàng trai đó xuất phát từ nguyên nhân gì, anh vẫn là một chàng trai có nhân có nghĩa. Bị lưu lại bóng ma về cha ruột, cô thật sự sợ những người đàn ông ích kỷ, cho tới nay cô chỉ có đúng một yêu cầu chọn người yêu là, trải qua thời khắc khó khăn, anh ấy vẫn không vứt bỏ mình……

Lý Dịch kia chỉ túm chặt lều trại không buông tay, kéo cô ra khỏi dòng cát chảy, cô rất muốn nắm tay cả đời.

Xe chạy thẳng một đường về đại học D, ngừng ở cổng trường, Cố Loan Loan mở cửa xe, liền thấy người đàn ông mà cô rất nhớ nhung lúc còn ở trong sa mạc.

Anh đứng ở chỗ đó, mặc chiếc áo gió mua từ lần cùng đi dạo phố trước, trên tay cầm một cái hộp. Lúc này mới bảy ngày, cô lại cảm thấy anh gầy đi.

Cố Loan Loan đen đi, cũng không thể nói là đen hẳn, chỉ là so với da thịt trắng nõn mấy ngày trước thì phần da cổ lộ ra đã có màu sạm hơn. 

Trong lòng anh trăm biến vạn chuyển, từ oán đến nhớ rồi bây giờ là đau lòng, một phen thay đổi cảm xúc này, thật sự là trong lòng tràn đầy chua xót.

Đám người Lưu Nham Thạch cười cười, vác đồ đạc trên lưng, mang cả đồ của cô vào trường học.

Diệp Cửu Chiêu đi qua, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, nói: “Trở về nghỉ ngơi một chút đi.”

Lực tay anh rất nhẹ, giọng nói rất dịu dàng, tư thái cũng rất nhún nhường….

Cố Loan Loan đột nhiên quay đầu, đôi tay ôm cổ anh,----ll,,,ê,…qu,,yy,,,,d,,,o,,,11---kiễng chân, hôn nhẹ rồi lập tức buông ra, nói với Diệp Cửu Chiêu đang cứng đờ: “Diệp Cửu Chiêu, nếu như anh còn nghi ngờ em không yêu anh, em sẽ tức giận thật sự! Không bao giờ để ý đến anh nữa!”

Nói xong liền bước nhanh đi về, Diệp Cửu Chiêu sững sờ tại chỗ, qua một hồi lâu, cầm điểm tâm theo sau, khóe miệng nhếch cao.

“Cố Loan Loan, em thích anh!”

“Em rất yêu, rất yêu anh.”

“Anh mua cho em món điểm tâm ngọt, em chắc chắn sẽ thích.”

“Còn mua một bộ quần áo, em trở về liền thử xem.”

“Ngày mai dẫn em đi dạo phố, hay là em muốn đi suối nước nóng?”

“Buổi tối em muốn ăn cái gì? Anh mua đồ ăn rất thanh đạm, em mới từ sa mạc trở về nên ăn thanh đạm một chút.”

“Ngày mai em muốn ăn cái gì thì……”

Con đường này đột nhiên trở nên rất dài, một chàng trai còn đang lải nhải, cười như một kẻ ngốc. Bọn họ đi càng lúc càng xa, hoàng hôn đã kéo dài bóng dáng của cả hai.

……

Cố Loan Loan đen đi, tự cô cũng chẳng quan tâm, chỉ một mùa đông là trắng trở lại thôi. Nhưng Diệp Cửu Chiêu thì ngược lại, mua rất nhiều chai chai lọ lọ về, tò mò hỏi một chút giá cả, nhìn thôi cũng thấy thịt đau.

Buổi tối, Cố Loan Loan thay một bộ quần áo, tóc xõa tung, Diệp Cửu Chiêu cầm túi xách của cô, nắm tay cô.

Khu mua sắm gần nhất cách bọn họ chỉ có hơn mười phút đi đường, hơn nữa, người đi dạo phố vào buổi tối khá đông, xe cũng chật kín nên hai người liền đi bộ.

Thư Nhuế là sinh viên năm nhất của đại học D, năm nay mới vừa vào, vốn dĩ đang ở thư viện để ôn tập, bị bạn cùng phòng kéo ra, đi dạo phố, thật là muốn mệnh cô mà!

Đường đi bộ ở lầu một, nơi này có rất nhiều cửa hàng, bạn cùng phòng đi thử quần áo, Thư Nhuế ngồi ở trên sofa chờ, đôi mắt nhàm chán nhìn mọi nơi.

Bên ngoài có một đôi tình nhân đứng đối diện với cửa hàng, dựa sát vào nhau, chỉ vào trang phục trong tủ kính, nói gì đó.

Hai người rất xứng đôi, ăn vận cũng rất phong cách. Chàng trai rất cao, khuôn mặt chắc cũng không tệ, trên tay cầm rất nhiều đồ.—lllee,,..q,,do,,,n----Cô gái thấp hơn anh một chút, mặc quần legging, để lộ ra đôi chân thon dài, thẳng tắp của cô. Đây là một cô gái rất có khí chất.

Đây là đôi tình nhân rất ngọt ngào, cô gái lắc lắc cánh tay chàng trai, bọn họ đưa lưng về phía cô, nên Thư Nhuế không nhìn được vẻ mặt của anh.

Nhưng từ động tác anh nhận lấy cây kem đã ăn dở của cô gái rồi đưa vào miệng, không khó tưởng tượng ra, nhất định là vẻ mặt cưng chiều.

Thư Nhuế nhe răng nanh, xinh đẹp, ân ái, đúng là đáng ghét!

“Nhuế Nhuế, ngắm giúp mình xem thế nào?” Bạn cùng phòng bước ra, trước 0.5 giây Thư Nhuế quay đầu, đôi tình nhân đối diện cũng quay qua.

Thư Nhuế quay lại, sửng sốt một chút, nói với bạn cùng phòng: “Nam thần Diệp, nữ thần Cố……”

“Cái gì?” Bạn cùng phòng nghi hoặc hỏi.

“Nam thần Diệp và nữ thần Cố vừa mới đi qua đây……”

“A a a a!” Bạn cùng phòng thét chói tai, như điên chạy ra ngoài.

Chủ quán ngẩn ra, Thư Nhuế vội vàng nói: “Cô ấy thấy thần tượng, lập tức quay lại ngay!” Nói xong cũng muốn chạy ra nhưng bị chủ quán ngăn cản. 

Nói giỡn à, đều chạy hết thì ai trả tiền?

Một lát sau, bạn cùng phòng đỏ mặt trở về.

“Thấy chưa?”

Bạn cùng phòng điên cuồng gật đầu.

“Nói chuyện không?”

Bạn cùng phòng lắc đầu, đột nhiên bắt lấy tay cô, kích động nói: “Nữ thần Cố còn cười với mình!”

“A a a a! Không thể tưởng tượng được nam thần Diệp và nữ thần Cố lại là người yêu! Tuy rằng sùng bái nam thần Diệp, nhưng anh ấy lại đoạt mất nữ thần Loan Loan của mình rồi!!!”

Diệp Cửu Chiêu đã tốt nghiệp, theo sự phát triển điên cuồng của “Minh Thịnh”, tên của anh cũng đã được lưu truyền ở đại học D.

Cố Loan Loan càng không cần phải nói, người còn đang học năm hai, đã đi theo giáo sư hàn lâm đi dã ngoại, không đi học một môn bình thường thì cũng chẳng có giáo viên nào dị nghị.---ll,,,ê,,q,,,uy,,,don,,,,---Mà bản thân cô ấy cũng khá ganh đua, ngoại trừ là người đầu tiên phát hiện hoá thạch, là tác giả thứ năm của bài luận ‘Hoang mạc hóa cao nguyên đất đỏ’ thì cô ấy vẫn là nhân vật bất bại trong sổ tay học bá (ý chỉ lớp đàn anh, đàn chị).

Mà hai người trong truyền thuyết đó lại là tình nhân! Loại cảm giác ấy như đột nhiên ném ra một quả bom, hù dọa tất cả người hâm mộ.

……

“Anh quen cô gái cười ngây ngô vừa rồi sao?” Cố Loan Loan hỏi Diệp Cửu Chiêu, anh lắc đầu.

Cô gái kia cứ cười ngây ngô với bọn họ làm gì nhỉ?

“Không nói những người khác nữa, Loan Loan, thật sự em không thích bộ nào sao?”

Cố Loan Loan chớp chớp mắt, đáp: “Còn chưa nhìn trúng.”

Hai mắt Diệp Cửu Chiêu sáng lên, nói: “Bên kia có cửa hàng quần áo tình nhân, chúng ta qua xem đi.”

Cố Loan Loan trừng anh một cái.

Cửa hàng quần áo đó đúng là rất đẹp, chất lượng có thể kém với trang phục bình thường của Diệp Cửu Chiêu, nhưng thắng ở chỗ là trang phục tình nhân!

Nhìn từng đôi một dắt tay nhau vào cửa hàng quần áo tình nhân, tâm tình thật sự sẽ vô cùng tốt.

“Em chọn lựa đi.” Giọng điệu bình thản, nhưng trong mắt lại lóe lên ánh sáng chờ mong.

Cố Loan Loan cười cười, nhìn xung quanh, chỉ một bộ quần áo mặc ở nhà, màu đen thích hợp cho cả nam và nữ, bên trong bọc thêm nhung, thoạt nhìn rất ấm áp.

Chủ tiệm hơi giật mình, do dự không dám tiến lên, cô vẫn hay nghiên cứu những nhãn hiệu cao cấp, tuy rằng còn chưa mua nổi, nhưng không gây trở ngại đến sự yêu thích của cô.

Bộ quần áo trên thân người đàn ông và bạn gái của anh, đủ mua trọn tiệm quần áo của cô.—ll,,ê,q,,,uu,,,do….nn----Chiếc túi xách nữ mà người đàn ông đang cầm trên tay bằng lợi nhuận cả năm của cô, ngay cả chiếc đồng hồ đeo tay của anh cũng đủ mua được mặt tiền của tiệm này.

Cô không tiến lên nhưng cô gái xinh đẹp kia lại nói chuyện với cô: “Xin lấy xuống để chúng tôi thử xem.”

Cô ấy trắng trẻo, nõn nà, cười rộ lên rất đẹp, một đôi má lúm đồng tiền, làm cho người ta rất muốn đi lên chọc nhẹ một cái.

Chủ tiệm vội vàng đưa đồ cho hai người, Diệp Cửu Chiêu tiếp nhận, rồi đưa túi đồ cho chủ tiệm, hai người liền đi vào hai phòng thử đồ.

Gần như ra cùng một lúc, lần đầu tiên chủ tiệm cảm thấy trang phục trong tiệm nhà mình rất có phong cách, trong lòng thầm mong muốn, còn định giấu kỹ đi.

Cố Loan Loan và Diệp Cửu Chiêu liếc nhau, anh kéo cô qua đứng ở trước gương, trang phục giống nhau như đúc thoạt nhìn rất đẹp mắt.

Anh cười đến thật thỏa mãn, mặt mày tràn đầy hạnh phúc, nhìn Cố Loan Loan nói: “Chúng ta cứ mặc thế này về đi.”

“Vâng….” Cô không từ chối được ánh mắt mong chờ đó.

Chủ tiệm nhìn theo bọn họ ra cửa, trong mắt tràn đầy hâm mộ vì có một người khác vì bạn, tùy tiện bỏ trang phục quý giá của anh (cô) ấy vào túi xách, vội vàng mặc vào bộ quần áo giá rẻ, trên mặt cười tươi như hoa, giống một kẻ ngốc.

Đối với đôi tình nhân đang dắt tay nhau biến mất trong biển người tấp nập mua sắm, chủ tiệm dõi theo đến khi không còn thấy bóng lung của bọn họ mới nở nụ cười, tiếp đãi một đôi tình nhân mới tới. Nhưng không còn ai cho cô cảm giác như trời đất tạo nên thế nữa.