Mạch Huyên nhìn theo bóng lưng cao ngất của người đàn ông, trong lòng dấy lên một cảm giác thành tựu. Người đàn ông ưu tú này là chồng của cô, là người yêu thương cô nhất trên đời!

Mạch gia và cả Nghiêm Chính! Từng người, từng người cô đều không bỏ qua!

Nhân viên phục vụ của bữa tiệc đi đến, vô tình đánh đổ ly rượu trong khay khiến tà váy lụa màu đen của Mạch Huyên ẩm ướt. Anh ta khẩn thiết xin lỗi, cô cũng không muốn làm lớn chuyện nên phất tay rồi tự mình đứng dậy đi về hướng nhà vệ sinh. Ánh mắt của Mạch Thi lúc nào cũng dán lên người cô, trông thấy bóng dáng Mạch Huyên khuất sau góc khuất, cô ta liền nhấc điện thoại ra gọi cho ai đó.

Làn nước mát lạnh khiến tinh thần trở nên khoan khoái. Tẩy một chút chất rượu dinh dính rồi bước ra ngoài, Mạch Huyên cau mày nhìn bóng dáng to lớn đang chắn trước cửa. Nghiêm Chính một thân âu phục màu rêu đứng chống tay vào tường. Anh ta dùng đôi con ngươi ngả ngớn nhìn Mạch Huyên. Một tay anh ta đút vào túi quần bày ra một tư thế đẹp trai phong độ, anh ta nhướn mày, cong môi nhìn cô gái nhỏ.

“Xin chào, Giang phu nhân. Rất hân hạnh được gặp, tôi là Nghiêm Chính!”

Mạch Huyên không ngờ lại gặp Nghiêm Chính vào tình huống này. Cô vốn dĩ chưa từng thấy qua anh ta, chỉ biết ngày trước Mạch Thi có nhắc đến Nghiêm Chính, hắn ta cũng nhúng một tay vào cái bẫy khi ấy. Đôi mắt Mạch Huyên lóe lên tia sáng sắc lẹm nhưng rất nhanh biến mất, điều này khiến đôi mắt Nghiêm Chính híp lại chống vào đôi con ngươi xinh đẹp. Cô lạnh nhạt đáp lời:

“Xin chào, Nghiêm tiên sinh. Tôi có việc phải đi trước, thứ cho không thể tiếp chuyện.”

Nói rồi Mạch Huyên lách người đi ra ngoài. Nghiêm Chính nhìn thấy làn váy lụa đen mềm mại mà quyến rũ bao lấy thân hình xinh đẹp và nhỏ nhắn, còn có sự kết hợp giữa dây áo đính hạt châu và sống lưng thẳng tắp trắng nõn lại vô tình khiến Nghiêm Chính sinh ra sự chiếm hữu. Anh ta đã từng thấy qua những người phụ nữ khác mặc váy áo đính hạt châu nhưng chưa có người nào mặc lên lại toát ra vẻ đẹp tuyệt mĩ đến thế. Hạt châu sáng treo giữa tấm lưng mềm mại khiến trong lòng anh ta ngứa ngáy.

Ở đại sảnh, Giang Ninh Tư xoay đầu không thấy cô liền lo lắng. Anh lập tức sải từng bước dài đi tìm cô gái nhỏ nhưng đi chưa được ba bước đã thấy cô bước đến, theo sau là Nghiêm Chính. Giang Ninh Tư nắm lấy tay cô, đôi mắt chứa từng cỗ ý niệm tà ác hung hăng bắn về phía Nghiêm Chính. Nghiêm Chính không hề có ý lảng tránh, thong thả tiếp nhận sự không thiện cảm của Giang Ninh Tư, còn trừng mắt nhìn lại anh. Nghiêm Chính dừng bước trước mặt hai người, sau đó ngả ngớn:

“Ô, xin chào Giang tổng!”

Giang Ninh Tư cau mày, lạnh nhạt nhìn lướt qua anh ta rồi ôm eo Mạch Huyên đi thẳng. Lúc đi lướt qua Nghiêm Chính, hắn ta nói vào tai anh: “Cuộc chiến giữa tôi và anh giờ đã không chỉ là ở trên thương trường.”

Bàn tay của Giang Ninh Tư không khống chế được khẽ siết chặt eo cô nhưng rất nhanh anh nắm nhẹ và vân vê chiếc eo nhỏ. Anh không nói gì cùng Mạch Huyên đi lướt qua, lạnh lùng để lại cho Nghiêm Chính những bóng lưng lạnh lùng. Nghiêm Chính nheo mắt, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên từng hồi. Hắn ta đưa tay nhấc máy, sau cùng lạnh lùng bỏ lại hai chữ “giết chết” rồi xoay người rời khỏi. Gã đàn ông đáng chết dám đánh chủ ý lên người Mạch Huyên, còn có cả người phụ nữ đó!

**

Về đến nhà Giang Ninh Tư vẫn giữ thái độ trầm mặc ôm cô vào phòng ngủ chính của bọn họ. Anh xoay người ép cô vào cánh cửa, giam cầm cô trong ngực mình. Đôi mắt anh không còn tia sáng nhìn cô thật lâu cũng không nói gì. Đôi mắt đen như cơn lốc cuốn Mạch Huyên vào vòng xoáy, nhấn chìm. Mạch Huyên cũng nghe được câu nói không có ý kiêng dè của Nghiêm Chính liền biết trong lòng anh đang nghĩ cái gì. Bàn tay nhỏ sẽ vươn lên, cô nhón chân. Mạch Huyên xoa nhẹ đầu anh!

Trên đầu truyền đến hơi ấm từ những ngón tay nhỏ, cử chỉ dịu dàng nhẹ nhàng vuốt tóc anh. Đôi con ngươi xinh đẹp chống lại đôi mắt mất đi vẻ linh động, Mạch Huyên chủ động nói: “Em không quen biết Nghiêm Chính, chỉ là lúc vào nhà vệ sinh vô tình gặp được hắn, chào hai câu rồi rời đi.” Ngừng một chút cô lại nói tiếp:

“Ninh Tư, em sẽ không rời khỏi anh. Anh đừng lo!”

Giang Ninh Tư hưởng thụ bàn tay nhỏ đang di chuyển loạn xạ trên tóc mình. Anh đột nhiên vươn tay ôm chặt lấy cô, đầu tựa xuống hõm vai cô, mũi hít sâu từng nhịp. Hơi thở nóng bỏng phun trên cổ khiến cô ngứa ngáy nhưng nhịn xuống, tay nhẹ nhàng vuốt lấy lưng anh.

Mùi hương thơm ngát quanh quẩn nơi chóp mũi, xộc thẳng vào tim anh. Bàn tay lớn có vết chai mỏng chậm chạp xoa xoa lấy tâm lưng trần quyến rũ, đôi môi hướng về phía chiếc cổ thon mảnh trắng ngần khẽ hạ xuống những nụ hôn. Nhiệt độ trong phòng nháy mắt dâng lên cao. Anh không nhanh không chậm mút mát từng tấc da thịt nơi cổ cô, cẩn thận từng chút ngậm lấy xương quai xanh mê hoặc. Lòng Mạch Huyên run lên từng hồi, bàn tay luôn trong tóc anh không khỏi siết chặt. Đôi chân run rẩy muốn khụy xuống nhưng không có cơ hội, Giang Ninh Tư đã bế bổng cô lên bước về phía giường.

Ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng, điên cuồng chiếm lấy những gì từ lâu đã khao khát.