Lúc này Mạch Huyên quỳ đứng thẳng ở trên giường mới miễng cường cao đến ngang chóp mũi của Giang Ninh Tư đã là chuyện của ba mươi phút sau. Anh cười cười nhìn cô đang tỉ mỉ giúp mình thắt caravat. Mạch Huyên nhìn vẻ mặt cười đến phát ngốc của Giang tổng thì khóe môi cũng nhếch lên, nhưng cô giả bộ lớn tiếng: “Anh ở đây cười ngốc cái gì! Còn không mau đi làm kiếm tiền cho em!”

Cô vừa thắt caravat cho anh xong, lại chỉnh chỉnh một chút rồi mới thả người. Giang tổng vươn tay ôm lấy thắt lưng cô, lại nhìn đến thành phẩm của mình trên môi cô thì nhướn mày. Dùng giọng nói chứa đầy nhu tình, anh nói: “Tuân lệnh bà xã đại nhân.”

Mạch Huyên đập tay vào vòm ngực cứng như thép: “Ai là bà xã của anh! Nằm mơ!”

“Chúng ta đã kết hôn rồi, em nói xem ai là bà xã của anh, hửm?”

Nhìn gương mặt đẹp trai dần phóng đại trước mắt, cô lấy sức vùng ra khỏi móng vuốt của Giang sói xám, chạy thẳng ra cửa. Trước khi đi còn ngoảnh đầu lại, gào lên hai từ “lưu manh” rồi chạy biến. Giang Ninh Tư nói với theo “cũng chỉ lưu manh với em” rồi theo cô bước xuống nhà.

Nhìn thấy trợ lí Bắc đã ăn xong bữa sáng, lúc này đang ngồi uống cà phê, Mạch Huyên thì thuận miệng chào anh ta khiến anh ta ngã ngửa! Cái này thật không quen chút nào! Nhưng rất nhanh, anh ta đứng dậy cúi đầu chào cô và Giang Ninh Tư đang đi phía sau. Chủ nhà ngồi xuống, rất nhanh liền có người đem đến hai phần đồ ăn sáng, một tách cà phê và một ly hồng trà. Giang Ninh Tư ngồi bên cạnh cô tao nhã nuốt xuống từng ngụm cháo, động tác đẹp mắt đến mức Mạch Huyên không nhịn được phải buộc miệng thốt lên:

“Chồng ơi, anh rất đẹp trai, rất soái!”

Phụt.

Ọc ọc.

Bắc Đường ngồi đối diện nghe cô nói liền bị sặc ngụm cà phê trong miệng. Anh ta vừa ho vừa khó khăn nói xin lỗi. Mẹ nó, anh ta vừa mới thấy phu nhân đang tán tỉnh… trêu ghẹo sếp tổng sao?! Cái méo gì vậy trời!?

Giang Ninh Tư dùng khăn lau miệng, anh nâng tách cà phê, nhìn cô: “Cảm ơn phu nhân đã khen ngợi. Trong lòng anh vui không kể xiết.”

Bắc Đường muốn trở thành một người vừa mù vừa điếc! Ít ra còn không nghe không thấy bọn họ nhét đầy một họng cẩu lương vào anh ta!

Giang tổng mang tâm tình phơi phới như gió xuân đi làm, thuận miệng chào lại những người chào mình!

**

“Mày trở về nhà ngay lập tức!”

Mạch Huyên nhướn mày nhìn màn hình đen ngòm trong tay, môi khẽ nhếch. Cô thay quần áo rồi tự mình xuống garage chọn một chiếc xe thật hầm hố đánh về hướng Mạch gia.

Chiếc BMW đắt tiền chạy khoảng ba mươi phút rồi dừng trước căn biệt thự mang phong cách Tây Âu. Cô ngồi trong xe thong thả nhấn từng hồi còi, ngay cả chuông cửa cũng không thèm bước xuống để bấm. Người giúp việc đang tưới cây ngoài vườn nghe tiếng còi xe liền lập tức chạy, nhìn thấy gương mặt của Đại tiểu thư nhà mình liền mở rộng cổng. Cô đạp chân ga, chiếc xe như con mãnh thú phóng thẳng vào trong, không biết vô tình hay cố ý mà cán nát bấy chậu hoa yêu thích của mẹ Mạch.

Đóng sầm cửa rồi giẫm mạnh giày cao gót vào trong nhà. Cô không thèm thay dép, từng bước từng bước thật kiêu ngạo rồi thong thả ngồi xuống ghế sofa. Xoay xoay chìa khòa trong tay, cô thoải mái ngả người ra sau, nhận lấy cốc nước từ trong tay người giúp việc rồi khẽ nhấp một ngụm. Cô chớp chớp mắt nhìn hàng ghế dài đối diện, bọn họ “một nhà ba người” trông thật hạnh phúc: “Nói đi, kêu con về có chuyện gì hay không?”

Chu Mẫn Ngọc bày ra bộ dáng mẹ hiền, bà ta hắng giọng: “Tiểu Huyên, con không thể nói như vậy với ba con! Cả nhà chúng ta đều chưa gặp con kể từ buổi lễ kết hôn, chúng ta đều rất rất nhớ con!”

Mạch Huyên cong môi, đôi con ngươi tà ác nhìn chằm chằm vào gương mặt được bảo dưỡng kĩ càng của Chu Mẫn Ngọc: “Tôi nói như vậy là như thế nào? Các người gặp hay không gặp có gì khác nhau, bà đừng có diễn trò trước mặt tôi, làm như vẻ bà rất quan tâm tới tôi ấy!”

Mạch Gia Khang cau mày nhìn đứa con gái, trong mắt không có lấy một tia kiên nhẫn: “Mày nói chuyện với mẹ mình như vậy sao? Tao không dạy được mày có đúng không?”

Mạch Huyên lúc này trực tiếp đặt mạnh chiếc ly xuống bàn, âm thanh phát ra một tiếng “cạch” lạnh người. Cô nheo mắt nhìn Mạch Gia Khang: “Chu Mẫn Ngọc là mẹ tôi hồi nào vậy, sao tôi lại không biết? Còn nữa, ông ngoại trừ cho tôi một cái nhiễm sắc thể đã dạy được tôi ngày nào chưa? Ông nói đúng là hay như hát!”

Ba Mạch vỗ bàn cái “rầm”, tức điên người chỉ trỏ: “Mày… Mày…”

“Thế nào? Có việc gì nói nhanh lên một chút, tôi không có nhiều thời gian xem các người kẻ tấu người họa!”

“Bộp.”

Ba Mạch ném lên bàn một xấp hồ sơ. Mạch Huyên dửng dưng cầm lấy, mở ra xem. Cô ném nó trở lại bàn chờ đợi Mạch Gia Khang mở miệng. Ông ta uống một ngụm trà rồi nói: “Mày trở về nói với Giang tổng rót vốn vào hạng mục này của Mạch thị…”