*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mông

Beta: Yuri

Đường Khả và Ôn Lương đều không ngờ lại có người đột ngột xông vào như thế, hai người ngơ ngác nhìn Ôn Du Phi, bọn họ không biết phải phản ứng thế nào.

Trong tay Ôn Du Phi cầm bó hoa diên vĩ màu xanh, hai mắt nhìn chằm chằm Ôn Lương, bên trong con ngươi màu đen lấp lánh cảm xúc tiêu cực như ghen tị, oán hận và không cam lòng, phức tạp đến nỗi Ôn Lương không thể hiểu được. Ôn Du Phi chợt nhìn về phía Đường Khả, lúc này cảm xúc đã đơn giản hơn rất nhiều, đó là sự căm thù rất rõ ràng. Con đàn bà chết dẫm này dám ôm anh trai, hơn nữa anh trai lại không đẩy cô ta ra...

Hoa diên vĩ

Sau khi phần diễn của Ôn Lương kết thúc, Ôn Du Phi đã lập tức vọt tới hậu trường, anh chuẩn bị sẽ chúc mừng anh trai đã biểu diễn thành công, thế nhưng lại bị báo cho biết là Ôn Lương đã bị hiệu trưởng gọi đi. Anh ngồi chờ một lát cũng không thấy Ôn Lương trở lại, anh chợt nhớ ra anh trai rất thích hoa diên vĩ xanh nên chạy ra ngoài mua một bó vì muốn anh trai vui vẻ. Khi đó vẫn còn rất nhiều người, Ôn Du Phi lại không nhớ tới Đường Khả. Ai ngờ vừa mua hoa về đã nghe thấy Đường Khả tỏ tình với Ôn Lương, sau khi đá văng cửa thì lại nhìn thấy cảnh tượng làm anh nổi giận đùng đùng. Chết tiệt, nếu biết lời tỏ tình của cô ta sẽ làm anh trai khó xử thì còn nói ra làm cái quái gì? Mặc dù anh trai sẽ không tức giận hoặc là để bụng, nhưng mà anh sẽ ghen tị, ghen tị tới nỗi muốn điên lên. Anh trai có thể đối xử dịu dàng với người có ý đồ với mình, vậy mà lại đối xử rất tàn nhẫn và vô tình với anh. Thái độ qua loa lấy lệ không hề che giấu ấy, Ôn Du Phi dám khẳng định, nếu như anh chọc thủng mối quan hệ này thì anh trai sẽ không bao giờ duy trì vẻ khách sáo ấy với anh nữa, hai người sẽ lập tức giống như người dưng nước lã. Nghĩ tới như thế, Ôn Du Phi lại càng ghét Đường Khả hơn, anh chỉ hận không thể lập tức giết chết cô ta.

Đường Khả bị ánh mắt hung ác của Ôn Du Phi dọa sợ, sắc mặt cô ta trắng bệch. Ôn Lương thở dài bất đắc dĩ, anh che Đường Khả ở sau lưng mình. Ôn Du Phi tức giận là vì anh, tuy không biết nguyên nhân nhưng Ôn Lương vẫn tương đối hiểu rõ Ôn Du Phi, nguyên nhân anh bảo vệ Đường Khả cũng là vì cảm thấy đối phương bị mình liên lụy mà thôi.

Ôn Du Phi nhìn thấy động tác ấy của Ôn Lương thì không còn lại một chút lý trí nào nữa, anh tức giận quăng bó hoa xuống đất, đóa hoa kiều diễm tươi đẹp lập tức trở nên tàn tạ. Cả người Ôn Du Phi đều tỏa ra ý muốn giết người, đôi mắt đen bóng bị nhuộm màu đỏ rực vì tức giận, ánh mắt nhìn chằm chằm Ôn Lương như muốn nuốt sống người này. Anh trai bảo vệ con đàn bà kia như thế, thương tiếc nó lắm đúng không? Vậy thì anh sẽ càng không cho nó sống tốt!

Giữa phòng trang điểm có một bàn gỗ hình vuông mà ngày thường chỉ dùng để đặt đồ dùng biểu diễn này nọ, bây giờ chỉ còn mấy bộ quần áo mà tối nay phải diễn. Ôn Lương gần như đã bị Ôn Du Phi quăng đến bên cạnh bàn, sau đó lại bị Ôn Du Phi đẩy lên bàn, hai tay Ôn Du Phi đè chặt bả vai anh, không cho Ôn Lương đứng dậy, cả người đều nằm lên bàn. Bàn rất cứng rắn, cứng đến nỗi Ôn Lương đau đớn, anh nhíu mày. Ôn Du Phi thấy Ôn Lương nhíu mày thì cho rằng Ôn Lương đang chán ghét mình, vì vậy mà anh lại càng thêm tức giận, sức lực dưới tay lại càng thêm không chừng mực, Ôn Lương đau đến mức toát mồ hôi lạnh. Ôn Du Phi rất mạnh, hơn nữa còn đã học võ từ nhỏ, bây giờ không dùng hết toàn lực thì cũng là bảy tám phần. Ôn Lương lại chỉ học Taekwondo phòng thân mà thôi, đương nhiên không phải là đối thủ của Ôn Du Phi rồi. Ôn Lương cười khổ trong lòng, sớm biết như thế thì lúc trước nên cố gắng học võ mới đúng, hôm nay cũng không chật vật trước mặt Ôn Du Phi như thế này.

Đường Khả cảm thấy bầu không khí giữa hai người không đúng, trong lòng cô ta rất lo lắng cho Ôn Lương, nhưng mà bây giờ Ôn Du Phi quá đáng sợ, Đường Khả không dám đến gần bọn họ, cô ta run rẩy lên tiếng: "Ôn... Du Phi, bạn học Ôn Lương là anh trai cậu... Cậu không thể... Không thể..."

"Cút." Ôn Du Phi quay đầu lạnh lùng nhìn Đường Khả, khí lạnh trong mắt suýt làm Đường Khả tê cóng.

Đường Khả cảm thấy hai chân bủn rủn, bởi vì sợ hãi mà cổ họng cũng không thể phát ra được tiếng động nào.

"Tôi không sao, cậu về trước đi." Ôn Lương miễn cưỡng nở nụ cười ấm áp động viên Đường Khả. Trạng thái của Ôn Du Phi không đúng lắm, anh không biết là tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Mặc kệ như thế nào thì Ôn Lương cũng không có hứng thú để người khác thưởng thức dáng vẻ chật vật của mình.

"Nhưng mà..."

"Còn chưa cút là muốn tôi quăng cô ra ngoài sao?" Sự cay nghiệt trong giọng nói của Ôn Du Phi làm Đường Khả cứng họng, "Hay là cô hy vọng tôi sẽ làm ra chuyện xấu xa nào đó?"

Đường Khả nhìn thấy ý muốn giết người rõ ràng trong mắt Ôn Du Phi, sắc mặt cô tái nhợt. Ngay cả túi xách cũng quên lấy thì đã lảo đảo chạy ra ngoài. Lúc này Đường Khả vẫn không biết, đây sẽ là chuyện hối hận nhất mà cô đã từng làm.

Rốt cuộc thì chỉ còn lại hai người chúng ta...

"Anh thật là biết thương hương tiếc ngọc đó..." Thấy anh trai bảo vệ Đường Khả như thế, Ôn Du Phi giận muốn nổi điên, sức lực cũng nặng thêm mấy phần, anh hài lòng khi nghe thấy Ôn Lương rên rỉ. Sao anh trai có thể đối xử tốt với người khác như thế? Anh có biết là em đau lòng muốn chết rồi không, ghen tị tới nỗi muốn nổi điên luôn rồi. Em đau khổ như vậy, đương nhiên là anh cũng phải đau như em rồi. Cả trái tim như bị người ta siết chặt, đau lòng tới nỗi muốn chết lặng, Ôn Du Phi nhỏ giọng bật cười, chỉ là giọng nói lại quá âm u.

"Tiểu Phi sao thế?" Ôn Du Phi cố gắng nói thật dịu dàng, bả vai đau đớn làm anh không chịu nổi.

"Ha ha..." Ôn Du Phi cười khẽ, trán tựa vào trán Ôn Lương, "Anh nói thật vô tội đó..."

"Nhưng mà anh không nhớ anh đã làm gì cả."

"Không làm gì sao? Hả?" Ôn Du Phi nhìn chằm chằm vào mắt Ôn Lương, đó là đôi mắt trong suốt hết sức sạch sẽ, cũng bởi vì quá sạch sẽ mà không tìm được sự tồn tại của mình. Ôn Du Phi dựa vào rất gần, anh chỉ hận không thể dán chặt vào Ôn Lương, môi chạm môi Ôn Lương, mỗi lần Ôn Du Phi nói chuyện thì hai bờ môi đều chạm nhau làm cho Ôn Lương có hơi ngứa ngáy.

"Anh thích cô gái kia sao? Em thấy cô ta cũng xinh đẹp lắm, còn rất gan dạ nữa, cũng xứng đôi với anh lắm, anh trai có nghĩ như vậy không?"

"Đừng... nói bậy..." Bị Ôn Du Phi ép tới mức không thở nỗi, sắc mặt Ôn Lương đỏ bừng, nhìn ở trong mắt Ôn Du Phi lại giống như xấu hổ khi bị người ta nói trúng tim đen. Thật ra thì bình thường Ôn Du Phi sẽ phân biệt được anh trai nhà mình có bất kỳ tình cảm nào với Đường Khả hay không, nhưng mà Ôn Du Phi lại bị cảnh tượng Đường Khả ôm Ôn Lương kích thích, cộng thêm hành động giống như đang bảo vệ Đường Khả của Ôn Lương sau đó, Ôn Du Phi đã bị kích thích đến nỗi mất hết năng lực phán đoán luôn rồi.

"À. Thì ra là em nói bậy..." Ôn Du Phi hôn nhẹ lên môi Ôn Lương, cho tới khi đôi môi Ôn Lương hoàn toàn ướt đẫm thì Ôn Du Phi mới nói rất dịu dàng: "Cho dù là thật thì cũng không sao, dù sao thì em cũng đã quyết định rồi... Anh chỉ có thể là người của em mà thôi..." Nói xong liền ngậm hai múi môi của Ôn Lương, cực kỳ dịu dàng nhưng cũng bá đạo không cho từ chối.

"Ưm..." Môi bị chặn lại không thể nói chuyện, Ôn Du Phi vươn tay muốn đẩy Ôn Du Phi ra, thế nhưng cơ thể của đối phương lại cứng như đá, căn bản là không đẩy được. Ngược lại thì Ôn Lương còn bị hôn đến nỗi thiếu oxy, tay chân mềm nhũn, hai tay khoác lên bả vai Ôn Du Phi, dáng vẻ mê người như đang muốn mà còn từ chối. Chờ đến khi Ôn Du Phi thỏa mãn rồi buông ra thì Ôn Lương há miệng thở dốc, trong mắt tràn đầy sương mù cực kỳ quyến rũ.

Từ khi Ôn Du Phi phát hiện bản thân có hứng thú với Ôn Lương thì anh đã không giải tỏa rất lâu rồi, hôm nay còn thấy anh trai như thế, sao anh có thể nhịn được chứ, lửa giận trong lòng Ôn Du Phi nhanh chóng biến thành dục vọng. Vạt áo vest trước ngực Ôn Lương mở rộng, Ôn Du Phi thô bạo xé rách áo sơ mi trong của Ôn Lương, dùng sức quá mạnh nên nút áo cũng rơi mấy cái, lần này, áo sơ mi của Ôn Lương trông như treo tạm ở trên người anh.