Edit: Yuuki Titan

Đại niên sơ tam

Vào lúc xế chiều của ngày hôm trước, baba chỉ nói một câu có việc rồi đi ra ngoài đã hai ngày rồi vẫn chưa có về nhà. Lạc Thư xem ti vi cơ hồ đã phát lại Liên hoan vãn hội mấy lần, cắn chặt môi.

Baba đã ghét cậu đến loại trình độ này sao? Năm mới nhưng baba vẫn phải đi ra ngoài … Dạ dày tựa hồ không còn đau nữa, tuy tê dại nhưng lại không có cảm giác đau đớn.

Khoảng nửa năm gần đây, dạ dày bởi vì cậu thường xuyên ăn uống không điều độ mà trở nên đau, hiện tại tựa hồ đã thành thói quen, cho nên cũng không có đau như lúc đầu, không biết có phải là đau thành thói quen hay không, cũng không phải đau đến khiến cậu quên cả hô hấp.

Lạc Vân đem đầu chôn sâu vào giữa cánh tay, nhắm mắt lại tựa như trốn tránh. Bây giờ là ngay cả nguyện vọng đứng ở bên canh baba, có thể nhìn thấy baba mỗi ngày cũng không thể thực hiện sao? Cậu đã buông tha hy vọng baba sẽ thích cậu, đối với ý niệm baba sẽ có một ngày không ghét cậu nữa đã tuyệt vọng, cũng đã khồng hề kỳ vọng baba phải chăm chú nhìn cậu, nhưng bây giờ, ngay cả nguyện vọng mỗi ngày có thể nhìn thấy baba cũng bị khước từ sao?

Đây là lỗi của cậu, chính là lỗi của cậu. Là cậu hại chết mama, hại baba mất đi mama … Cậu không có mất đi baba đã là may mắn, những thứ khác, cậu không nên có những hy vọng xa vời …

Thế nhưng tại sao lại đau đến như thế? Không chỉ tâm đâu, thân thể cũng đau … Cảm giác hô hấp của mình dần dần yếu ớt, Lạc Thư lại mỉm cười, nghĩ nếu như mình chết đi cũng tốt. Chết rồi sẽ không còn đau nữa … Chỉ là, không thể gặp lại baba rồi.

======Đây là phân cách tuyến không gian cùng thời gian ======

Đại niên sơ ngũ

Trần nhà màu trắng, sàng đan cũng màu trắng. Hoàn cảnh xa lạ khiến Lạc Thư có chút mơ hồ. Thân thể rất suy yếu, Lạc Thư muốn quay đầu, lại phát hiện mình căn bản không còn khí lực để di chuyển.

“Ngươi không có chết rồi chứ?” Thanh âm trầm thấp quen thuộc vang lên bên tay khiến Lạc Thư trong nháy mắt mở to mắt. Baba? Còn đang kinh nghi bất định ( ngạc nhiên nghi ngờ), khuôn mặt băng lãnh của Lạc Dữ Thừa xuất hiện trước mắt Lạc Thư.

“….Baba?!” Yết hầu đau buốt giống như bị lửa thiêu, theo tiếng nói từ trong cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn khó nghe.

Lạc Dữ Thừa cũng không thể ý tới cậu, đưa tay nhấn cái nút trên đầu giường, mặt không biểu tình đứng trươc giường nhìn Lạc Thư.

Baba …. Lạc Thư dưới tầm mắt âm trầm của Lạc Dữ Thừa mà hạ tầm mắt. [ Ngươi không có chết rồi chứ? ] lời nói mới vừa của baba vẫn xoay quanh trong đầu cậu, một lần lại một lần nhẫn tâm vứt bỏ cậu vào cơn ác mộng làm cho tay chân cậu đều bị đông cứng, tim co rút. Qủa nhiên, baba hy vọng cậu chết đi, không nên lại xuất hiện trước mặt y ….

Không bao lâu sau khi nhấn chuông bác sĩ cùng y tá nhanh chóng chạy tới, đỡ Lạc Thư ngồi dậy kiểm tra một lúc, yên tâm nói: “Đã không còn việc gì rồi, tối hôm nay có thể trở về, thế nhưng cháu có biết cháu đã hôn mê bao lâu không? Là hai ngày đấy! Sau này phải chú ý ăn uống và chất dinh dưỡng đúng giờ, còn nhỏ như thế đã bị xuất huyết dạ dày, dinh dưỡng không đầy đủ, cái này không thể để lâu được!”

Bác sĩ đối với Lạc Thư nghiêm túc dặn dò xong lại xoay người nói với Lạc Dữ Thừa: “Lúc xuất viện phải cho đứa bé này ăn những thức ăn dễ tiêu hóa, cháo lỏng, bột củ sen thì tốt hơn, uống sữa tươi với số lượng vừa phải. Không nên ăn thức ăn quá chua hay quá ngọt, phải ăn nhiều bữa ăn, ăn thức ăn nóng, tránh dùng trà đậm, hay cà phê đặc.” Nói một chuỗi dài, bác sĩ liếc nhìn Lạc Dữ Thừa, chỉ trích nói: “Đem con chăm sóc thành cái dạng này, thực sự là thiếu trách nhiệm.”

Lạc Thư nghe vậy cả kinh, vội vàng ngẩng đầu lên muốn giải thích, bác sĩ kia lại sờ sờ đầu cậu, mang theo y tá rời khỏi. Lạc Thư nhất thời đứng ngồi không yên, giương mắt len lén nhìn khuôn mặt Lạc Dữ Thừa, lại thấy mặt baba trầm như nước cũng đang nhìn mình.

“Xin lỗi baba, làn sau con sẽ không lại gây phiền toái cho baba.” Lạc Thư cúi đầu nhanh chóng xin lỗi. Nhất định lại gây thêm phiền toái cho baba, lại còn khiến baba bị bác sĩ hiểu lầm … Lạc Thư càng tuyệt vọng, baba vốn đã không thích cậu, hiện tại nhất định cho dù nhìn cũng không muốn nhìn thấy cậu.

“Uống nước.” Ngoài dự đoán, Lạc Dữ Thừa không có trực tiếp rời đi, trái lại còn đem nước ấm cho Lạc Thư uống, sau đó ngồi xuống cái ghế kế bên giường bệnh. ” Uống xong nằm xuống nghỉ ngơi, lúc ăn cơm lại thức dậy.”

“Vâng.” Lạc Thư sủng thụ nhược kinh tiếp nhận ly nước, chậm rãi uống, thỉnh thoảng liếc nhìn Lạc Dữ Thừa đang xem tạp chí Tài Chính và Kinh Tế. Như đang nằm mơ … Baba chưa bao giờ ở bên cậu hơn một phút đồng hồ, hiện tại lại ngồi bên giường cậu … Lạc Thư âm thầm nhéo vào đùi mình một cái, cảm giác đau đớn nói cho cậu biết đây không phải là mộng.

“Uống xong liền nằm xuống nghỉ ngơi.” Baba mang theo âm sắc lạnh lùng truyền đến, Lạc Thư cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện lý nước không biết lúc nào đã bị cậu uống xong. Đứng dậy muốn đem cái ly đi cất, bỗng nhiên có một bàn tay đưa tới, nhận lấy cái ly trong tay cậu.”Nằm xuống.”

Lạc Thư nghe lời y mà nằm xuống nhắm mắt lại, trong chăn hai tay của cậu nắm chặt lại thành quyền. Vừa chạm phải tay của baba, thật là ấm!

Bởi vì thân thể còn rất yếu, Lạc Thư rất nhanh lại lâm vào giấc ngủ say. Cậu không biết là, khi cậu ngủ say, người cậu để ý nhất nhìn cậu một hồi lâu.