Trong nháy mắt nỗi sợ hãi khi Nghệ Hưng nhìn thấy Ngô Diệc Phàm liền biến mất, cũng tốt thôi! Ngô Diệc Phàm cho rằng cậu quyến rũ em trai hắn. Hắn nổi điên lên đánh chết cậu cậu càng vui mừng vì có thể được giải thoát sớm.

Nghệ Hưng như cái xác không hồn không biết đau đớn mặc Ngô Diệc Phàm túm lấy tóc kéo cậu đến giữa boong thuyền, Ngô Thế Huân muốn ngăn lại hành động của Ngô Diệc Phàm, nhưng lại bị thuốc hạ thân tín của Ngô Diệc Phàm giữ lại.

Đẩy Nghệ Hưng ngã xuống sàn, Ngô Diệc Phàm thô bạo dùng giẫm đạp lên đầu Nghệ Hưng trước mặt biết bao nhiêu người. Hắn xem Nghệ Hưng như một con chó muốn đánh mắng lúc nào thì ra tay lúc đó.

"Diệc Phàm, cậu ấy làm gì mà cậu lại đối xử với cậu ấy như vậy?" Nhìn Ngô Diệc Phàm ngang nhiên ở trước mặt nhiều người ra tay đánh đập Nghệ Hưng, Phác Xán Liệt không muốn xen vào cũng nhịn không được phải lên tiếng.

Bản tính Ngô Diệc Phàm lạnh lùng, ngang ngược không xem ai ra gì đám bạn của hắn đều biết. Nhưng đánh đập ngược đãi tình nhân trước giờ hắn không có, bọn họ thật sự không biết tại sao hắn lại thường xuyên nổi điên hành hạ thiếu niên xinh đẹp trước mặt.

Chẳng lẽ vì quá yêu nên mới không chịu nổi người kia nhìn người đàn ông khác liền nổi điên đánh người, nếu là vậy thì tình yêu của hắn thật đáng sợ! Không khác gì một kẻ điên biến thái.

"Chuyện của tôi tốt nhất cậu đừng nên xen vào." Ngô Diệc Phàm lạnh lùng liếc Phác Xán Liệt, nếu là trước đây Phác Xán Liệt sẽ im miệng không xen vào nữa. Nhưng người trước mặt bị hành hạ là Nghệ Hưng gã không thể nào làm ngơ.

"Nếu cậu ấy làm sai cậu la mắng cậu ấy tôi sẽ không xen vào, nhưng cậu lại ở trước mặt bao nhiêu người dùng chân giẫm lên đầu cậu ấy tôi không thể nào xem như không nhìn thấy. Cậu mau buông cậu ấy ra?" Phác Xán Liệt tiến đến muốn đẩy Ngô Diệc Phàm ra, Ngô Diệc Phàm liền rút súng chĩa về phía gã.

"Mày muốn cướp Trương Nghệ Hưng của tao sao? Nằm mơ đi, tao sẽ giết mày." Ngô Diệc Phàm vừa nói xong súng trong tay hắn chĩa về Phác Xán Liệt liền bóp cò.

Ngay khi Ngô Diệc Phàm bóp cò, Phác Xán Liệt đã nhanh nhẹn nghiêng người né tránh. Viện đạn xược qua tay trái của gã, vết thương không nặng lắm chỉ chảy chút máu.

"Diệc Phàm, cậu điên sao? Xán Liệt là bạn thân của cậu vậy mà cậu lại muốn giết chết cậu ấy. Chỉ vì tên tình nhân này sao?" Kim Tuấn Miên nhìn thấy Ngô Diệc Phàm muốn giết Phác Xán Liệt chỉ vì gã lên tiếng bênh vực Nghệ Hưng, hắn tức giận đứng ra lên tiếng. Chỉ vì một tình nhân mà bạn bè sát hại lẫn nhau điều này Kim Tuấn Miên không thể chấp nhận được.

Kim Tuấn Miên biết được gần đây Ngô Diệc Phàm đối với một tình nhân bản thân hắn luôn mất đi khống chế. Hắn chưa từng gặp Nghệ Hưng hắn cũng không tin lời đồn, hắn và Ngô Diệc Phàm chơi với nhau từ nhỏ đến lớn. Người lạnh lùng sáng suốt máu lạnh như Ngô Diệc Phàm không có kẻ nào có thể khống chế được bản thân hắn.

Nhưng hôm nay Kim Tuấn Miên chính mắt nhìn thấy Ngô Diệc Phàm chỉ vì Phác Xán Liệt bênh vực Nghệ Hưng mà nổi điên muốn giết gã. Hắn không muốn tin cũng phải tin.

"Câm miệng, Hưng Hưng là vợ của tao em ấy không phải tình nhân." Ngô Diệc Phàm lớn tiếng quát, hắn đã chính thức mất khống chế bản thân. Hắn chỉ biết phải trừng phạt Nghệ Hưng tội phản bội hắn, phải giết chết hết những kẻ có ý định muốn cướp Nghệ Hưng khỏi hắn.

"Tốt nhất đừng ai xen vào chuyện giữa tao vẫn Trương Nghệ Hưng, nếu không đừng trách Ngô Diệc Phàm này không nể tình anh em." Ngô Diệc Phàm liếc nhìn đám người trên thuyền mở miệng cảnh cáo, những người muốn bênh vực nghe những lời này của Ngô Diệc Phàm bọn họ đều im lặng không ai lên tiếng nói gì nữa. Không phải họ sợ Ngô Diệc Phàm mà bọn họ không có tư cách xen vào chuyện này!

Dù gì cũng là bạn bè và đối tác làm ăn với nhau, nếu chỉ vì một tình nhân của Ngô Diệc Phàm mà trở mặt thì không đáng.

Ngô Diệc Phàm rất hối hận vì đã đưa Nghệ Hưng đến đây, biết rõ Nghệ Hưng xinh đẹp của hắn có rất nhiều người để ý. Hắn phải nên nhốt cậu trong nhà vĩnh viễn có như vậy cậu mới không đi quyến rũ thằng khác.

"Chuẩn bị ca nô, tôi muốn ngay bây giờ trở về đất liền." Ngô Diệc Phàm bỏ chân ra khỏi đầu Nghệ Hưng, lạnh lùng ra lệnh cho thuộc hạ đi lấy ca nô.

Ngô Diệc Phàm ngồi xuống túm lấy Nghệ Hưng kéo cậu đứng lên, thẳng tay cho Nghệ Hưng một cái tát thật mạnh vào mặt.

"Về đến đất liền để xem tôi trừng phạt em như thế nào, tiện nhân lẳng lơ như em sao có thể sinh ra trên đời này chứ? Loại người như em nên làm súc vật thì hơn." Ngô Diệc Phàm mắng chửi Nghệ Hưng một cách thậm tệ, hắn không chỉ muốn mắng Nghệ Hưng còn muốn đánh chết cậu vì dám sau lưng hắn lén lút quyến rũ Ngô Thế Huân. Ngô Diệc Phàm không biết mình nói cái gì nữa hắn đã bị cơn tức giận làm mờ mắt.

Nghệ Hưng vẫn cúi đầu xuống nghe Ngô Diệc Phàm mắng mình, khuôn mặt sưng đỏ khóe miệng thấm máu khẽ nhếch lên nụ cười bi thương.

'Ai đó hãy đến cứu tôi, làm ơn hãy cứu tôi...xin các người...' Trong lòng lập đi lập lại câu nói này, cậu hy vọng chỉ một hy vọng nhỏ nhoi rằng trong đám bạn của Ngô Diệc Phàm sẽ có một người đứng ra giúp đỡ cậu.

Nhưng bọn họ chỉ đứng nhìn, không một ai giúp cậu chỉ biết đứng nhìn cậu bị Ngô Diệc Phàm kéo lên ca nô...

Trước khi ca nô rời đi Nghệ Hưng nghe được Ngô Thế Huân gào thét gọi tên cậu, nó nói nó nhất định sẽ đưa Nghệ Hưng rời khỏi Ngô Diệc Phàm. Nhưng rất tiếc hiện tại nó dang bị thuộc hạ của Ngô Diệc Phàm giữ lấy, bản thân nó còn lo chưa xong làm sao có thể cứu được cậu.

Nghệ Hưng cảm thấy may mắn vì ít ra vẫn còn một người thương xót, dù trước đây Ngô Thế Huân có làm những chuyện không đúng với cậu.

*Từ chương này trở đi nội dung sẽ khác với những chương mình đã bị mất*