Một người thì lạnh lùng tôn quý, vẻ quyến rũ trời sinh lại được bao trùm bởi sự cao lãnh, một người thì hàn khí bức người, nam tính cương nghị lại không mất đi phong thái đĩnh đạc, trầm ổn.

Nói thế nào đây?

Một cặp đôi trời sinh đã là mảnh ghép của nhau...

Thế nhưng, một trong hai mảnh ghép ấy đã từng tương xứng với cậu ta.

Đã từng...

Khúc Thừa vốn đang khoác eo Lâm Mặc than thở về đống điểm tâm đã nguội lạnh của mình thì lại suýt bị người khác va phải.

Chỉ là, sau khi nhìn đến diện mạo của người này, nụ cười trên môi liền vụt mất hẳn.

Chuyện mà anh không muốn gặp nhất, đó chính là chạm trán với những người đàn ông của Lâm Mặc.

Thế nhưng duyên trời nào có suôn sẻ được như thế. Trong cuộc sống luôn luôn có những sự trùng hợp ngẫu nhiên, có thể mang đến kinh hỉ, cũng có thể hóa thành một loại tai họa.

Mà tình huống trước mắt này, đương nhiên chẳng phải kinh hỉ gì cho cam.

"Lục Tư Bách?" Trong lòng Lâm Mặc có vài phần ngoài ý muốn, nhướng mày hỏi: "Sao lại ở đây?"

"À..."

Lục Tư Bách cắn chặt môi, đầu cúi gằm xuống. Dường như đôi tai đã mất đi thính lực, cậu ta không thể nhận biết được ý nghĩa trong lời nói của Lâm Mặc, hoặc có lẽ thậm chí còn không nghe được cô đang nói gì. Chỉ là bản năng bảo cậu ta hãy lơ đãng a một tiếng.

Gặp được đối tượng làm mình thất tình đang tình tứ với bạn trai của người ấy.

Việc này, nên giải quyết ra sao?

Sau đêm mưa hôm đó, Lục Tư Bách đã tự nhủ phải chấm dứt triệt để với Lâm Mặc nên đã lựa chọn thôi việc.

Cậu ta tuy có hơi ngốc nghếch dễ lừa, lại còn mềm yếu nhưng cũng không phải là ngốc thật. Chính là, người ngốc nhất ít ra cũng biết được Lâm Mặc chẳng qua cũng chỉ đùa bỡn với mình, làm gì sẽ bỏ vào phần nghiêm túc thật sự?

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cậu ta cảm thấy rung động trước một người.

Đại đa số đều nói "vừa gặp đã yêu". Đối với Lục Tư Bách, cậu ta cũng không phải cái dạng đó với Lâm Mặc.

Nhưng cô là một người quá hấp dẫn, sự tồn tại của cô cũng đủ để gây nên sự chú ý kinh người, dù cho Lâm Mặc không cố tình thì cũng đủ để thu hút người khác. Đó là khí chất trời sinh. Ở gần người như vậy, Lục Tư Bách đương nhiên không thể kháng cự lại sức hút này.

Cộng thêm, Lâm Mặc cũng không phải không làm gì...

Thế nhưng điều cậu ta không ngờ nhất chính là, người ngỡ như đã nhẫn tâm vứt bỏ cậu ta kia, lại không chấp nhận đơn xin nghỉ việc, chỉ hoàn trả lại tờ đơn cho cậu ta mà không kèm theo một lời nói hay nguyên cớ gì.

Lục Tư Bách hẳn còn nhớ rõ, ngày hôm đó cậu ta dường như đã ngơ ngẩn suốt từ sáng đến tối. Cầm tờ đơn xin thôi việc bị khước từ trên tay, trong đầu càng là một mớ câu hỏi xoắn xuýt.

Thế này là thế nào?

Có phải, Lâm Mặc còn cần cậu ta?

Nếu như vậy, nếu là như vậy thì... Cậu ta sẽ không chối từ.

"Sao thế?" Lâm Mặc đương nhiên nhận ra Lục Tư Bách có điều bất ổn.

Lục Tư Bách lúc này mới giật mình tỉnh lại từ trong mớ suy nghĩ hỗn độn. Cậu ta vẫn cúi đầu, môi bị cắn đến ứa máu.

"Tôi... Tôi..."

"Ngẩng đầu lên."

Lời này là của Khúc Thừa.

Không cần nói cũng biết, trong lòng anh bây giờ thập phần khó chịu, giọng nói cũng rất rét lạnh.

Chàng trai run người một cái, sau đó chậm chạp ngước mặt từ trong cổ áo lên.

Không nhìn thì thôi, một khi đã nhìn chính diện thì trông thật sự rất đáng thương.

Làn da nhợt nhạt, trắng bệch đến đáng sợ. Trên khuôn mặt gầy gò hốc hác là đôi mắt chẳng biết đã đỏ hoe từ lúc nào, nhìn sâu vào càng là sự hoảng loạn khó che giấu.

Lâm Mặc nhìn thấy, mày càng nhíu sâu hơn.

Lục Tư Bách từ khi ngẩng đầu lên thì chỉ nhìn mỗi mình cô.

Thời gian bỗng chốc ngưng đọng, chỉ để lại cặp mắt thương khổ, hiu quạnh kia.

Mà trong mắt Khúc Thừa, đây càng là một tình huống đặc biệt.

Tại nơi hành lang rộng rãi trắng xóa của bệnh viện, có hai con người đang đứng đối diện, nhìn nhau bằng một đôi mắt sầu thảm, cất chứa nỗi niềm nhớ mong cùng quyến luyến. Người qua kẻ lại, mọi thứ xung quanh đều bị lu mờ, chỉ riêng biệt hai thân ảnh đang miên man ngắm nhau kia là thật sự rõ nét.

Tròng mắt của anh dần tối xuống, nhìn đăm đăm vào Lục Tư Bách như thể hận không thể xé nát cậu ta.

Dưới uy lực của cái nhìn đến từ Khúc Thừa, Lục Tư Bách cũng đồng dạng không thể làm ngơ, chậm chạp di chuyển tầm mắt.

Thế nhưng khi vừa chạm phải cái nhìn mang tính công kích kia, từ sâu đáy lòng Lục Tư Bách dâng lên một nỗi sợ hãi không nói nên lời.

Nó như thể đang dẫn đường cho một con ác thú tối tăm khát máu nơi ngục giam, chỉ cần không cẩn thận nhìn đến đều sẽ tự động hóa thân thành một con mồi yếu nhớt.

Hơi thở đột nhiên căng chặt, Lục Tư Bách luống cuống dời tầm nhìn, hít sâu một hơi, môi run rẩy đáp lời: "Tôi... Là có đồng nghiệp bị bệnh nên đến thăm."

Sau đó cũng không đợi ai hỏi tiếp liền vội vàng nói: "Nếu không có chuyện gì, tôi... tôi có việc gấp, phải đi trước."

Tiếp theo cúi đầu xem như chào hỏi rồi xoay lưng bước đi. Ở ngay cái khoảnh khắc xoay người kia, không một ai phát hiện, khóe mắt cậu ta nhìn lướt qua Lâm Mặc mang theo một tia ướt át không nỡ, cuối cùng là sự kiên định vứt bỏ, đôi môi mím chặt đến độ trắng bệch.

Đoạn tình cảm này... Vẫn nên quên đi thôi.

Lục Tư Bách bước nhanh về hướng bãi đỗ xe, Đồng Đồng thật sự đã gọi taxi đi trước.

Cậu ta đành lắc đầu, ngồi vào xe lái về nhà.

Vẫn là căn hộ của ngày hôm đó. Làn khói thuốc như còn tồn tại vấn vít nơi hành lang trống trải, chỉ là giờ đây đã vắng đi một bóng người.

Lục Tư Bách dừng bước trước khúc ngoặt, ngẩn ngơ nhìn về phía bờ tường trắng xóa, trong đầu không tự chủ được hồi tưởng lại vãng cảnh đầy ấm áp của đêm mưa hôm ấy.

"Nếu không muốn bị tôi bỏ lại ở đây thì đừng diễn trò nữa."

"Tôi hiện giờ không có chỗ để về."

"Đêm nay ở với cậu."

"Mở cửa đi."

Lục Tư Bách nghiền mắt quay mặt đi, hơi thở nóng rẫy ẩm ướt phả vào môi cằm, nhưng theo da thịt cảm nhận, nó chỉ là một luồng gió lạnh tanh cùng với thứ cảm xúc dâng trào nơi lồng ngực, lạnh lẽo và tàn nhẫn.

Không biết có giống với một người nào đó.

Lục Tư Bách cười khổ, bắt đầu cất bước.

Nhưng bước chân cứ như những bánh răng của thời gian phái đến, mỗi bước là một hồi ức, mỗi bánh răng càng là một khoảnh khắc nhiễm đầy sự ưu buồn.

Cậu ta mở cửa di chuyển vào nhà, đáng giễu thay khi trên chiếc ghế sofa trước bàn trà lại hiện lên khung cảnh quen thuộc.

Một người ngồi một người đứng, một người rõ ràng là chủ nhưng lại e ngại như vị khách xa lạ, một người vốn dĩ là khách lại mang tư thái đường hoàng tự tại của chủ cả.

"Cho nên cậu vẫn nên sửa đổi cái tính hậu đậu này của mình."

"Đi ngủ thôi."

"Tôi ở đây được rồi."

"Tôi cũng đâu thể để cậu ngủ ở đây."

"Được."

Lục Tư Bách lặng người đứng đằng sau cánh cửa, trước mắt không phải ánh nắng nhu hòa của mặt trời, cũng không phải là chiếc đèn chùm trong suốt trên trần nhà, càng không phải là cái ghế sofa êm ái đang được sưởi ấm kia.

Trước mắt, toàn là Lâm Mặc.

Lâm Mặc đang tựa vào quầy bar, trên tay cầm ly rượu ngập trong đá, tay khẽ đung đưa.

"Đợi tan đá rồi hãy uống. Đây là loại nhẹ nhất ở đây mà tôi có."

Lâm Mặc ngồi trong xe, lười biếng liếc nhìn cậu ta qua kính xe.

"Tôi xin nghỉ phép giúp anh rồi."

Lâm Mặc đứng thẳng người, thang máy phản chiếu lại bóng dáng thanh lãnh kia, cô ung dung đưa tay, như thích thú mà nâng cằm cậu ta lên.

"Lục Tư Bách, tôi đáng sợ lắm sao?"

Lâm Mặc cúi đầu nhìn ngắm cậu ta, đôi tay trải đầy vết xước chắp sau lưng, vô tình nói,

"Được rồi, về phòng làm việc đi."

Hai lần gặp.

Chỉ bằng hai lần gặp mặt vỏn vẹn đó, trái tim non nớt của cậu ta đã trót trao cho Lâm Mặc, có chăng chỉ là bàn tay vẫn còn cố chấp níu chặt, luyến tiếc trao trọn.

Thế nhưng vào lần gặp thứ ba, vào thời khắc Lâm Mặc cứu rỗi cậu ta, vào thời khắc bị cô trêu chọc vỗ má, vào thời khắc nằm chung giường với Lâm Mặc, vào thời khắc được cô ôm ấp an ủi, vào thời khắc đó, Lục Tư Bách buông tay rồi.

Thế nên mới có chuyện cậu ta tỏ tình, thế nên mới có chuyện Lâm Mặc từ chối.

Gặp ba lần, tỏ tình ba lần?

Không.

Là tỏ tình bốn lần, gặp bốn lần thì đúng hơn.

"Cô nói là tôi đang câu dẫn cô...Tại sao?"

"Cố ý làm như vậy, còn nói không phải?"

"Tôi, tôi...không có mà..."

"Thật sao?"

"Không..."

"Vậy...tôi có thành công không?"

Đó là lần tỏ tình đầu tiên, đáp án cho đến giờ vẫn chìm dưới đáy sông, nhưng cả hai người đều hiểu rõ câu trả lời là gì.

Bốn lần tỏ tình là bốn lần cậu ta thả lỏng bàn tay, từ do dự cho đến kiên định trao đi con tim.

Lúc yêu là thế, chưa bao giờ muốn lấy về, chỉ biết hiến dâng, gửi gắm, mong người yêu sẽ chăm sóc thật tốt trái tim của mình.

Thế nhưng vào lần gặp thứ bốn, Lâm Mặc đã gửi trả lại con tim này rồi.

Không, phải nói là quăng bỏ.

Lục Tư Bách ngẩng đầu.

Chẳng biết từ lúc nào mà mặt đã giăng đầy nước mắt, cũng chẳng biết tự khi nào mà đôi chân đã cố định trong phòng ngủ.

Cậu ta ngồi thụp xuống sàn nhà, chôn mặt vào đầu gối của mình, khóc nấc lên.

Trong căn phòng tối tăm len lỏi vài tia nắng lạnh lùng, có một chàng trai đang ngồi bệt bên giường, dùng nước mắt an ủi trái tìm đầy ắp vết thương của mình.

Từng đường từng đường chỉ, vá lại.

----------------

Lời người viết:

Đến bây giờ mới nhận ra. Chính mình ghi rõ tên CP Thừa Mặc nhưng lại quên tag HE thì phải. Chẳng trách mọi người cứ bảo viết HE đi HE đi.