Song Hành

Chương 20: Mầm Sống

Mà dù cho anh có cuồng nhiệt cỡ nào, Lâm Mặc vẫn chỉ một bộ dáng dửng dưng, tùy ý để anh bám lên người mình.

Khúc Thừa thả cô ra, đôi mắt phiêu đãng trong không trung không có điểm dừng chân, anh không thể tin được nhìn cô, móng tay cứng cáp cấu vào da thịt đến bật máu nhưng vẫn cố chấp mặc kệ.

"Không, Mặc..." Anh thì thầm, đau khổ lắc đầu, một hồi lại chạy đến ôm lấy vai cô: "Em...tại sao?"

Anh run run đưa tay lên, bàn tay to lớn áp vào mặt cô, ngón cái chậm rãi vuốt ve gò má bên phải, đôi mắt nhu tình như đầm nước ngọt, một lát sau anh thở dài như chấp nhận điều gì đó: "Chuyện sáng nay, anh xin lỗi. Nếu em vẫn còn giận anh thì thôi vậy, ngày mai chúng ta lại nói tiếp được không?"

Lâm Mặc chậm rãi đặt tròng mắt lên người anh, con ngươi dần dần có tiêu cự, mặt băng từ từ ngưng kết lại thành một khối lạnh lẽo thâm trầm, môi mấp máy nhả ra một tiếng gọi mỏng manh: "Khúc Thừa..."

"Ừ, anh đây."

Cô đưa tay lên, cầm lấy bàn tay áp ở bên má mình đặt đến bên môi, nhè nhẹ chạm vào.

Đầu ngón tay của Khúc Thừa giật giật, trái tim rung động thổn thức, đôi mắt khó tin chớp chớp, giọng nói thẫn thờ xen lẫn một chút vui mừng khe khẽ hỏi cô: "Mặc...?"

Lâm Mặc chủ động kéo anh về phía mình, hai khuỷu tay chống lên thành lan can, chăm chú nhìn anh vài giây rồi cười khổ một tiếng: "Tôi phải làm gì với anh đây."

Tôi phải làm gì với anh đây...

Anh cảm thấy trái tim mình đập nhanh tới nỗi như ngừng đập, tần số dao động này làm cho cổ họng anh nghèn nghẹn. Anh vòng hai cánh tay ấm áp của mình qua eo cô, ánh mắt khẩn cầu dò xét: "Không cần làm gì hết, chỉ cần trở lại bên anh thôi, được không?"

Cô liếc nhìn xuống mũi chân mình, biểu tình phức tạp thâm sâu, suy nghĩ một lúc lâu, cô nhẹ giọng đáp: "Được..."

"Nhưng tôi cần một thứ."

"Cần gì?" Nét rạng rỡ vui mừng trên gương mặt phai nhạt hẳn, nhưng Khúc Thừa vẫn cười thật tươi hỏi lại cô. Anh không cần biết cô chấp nhận quay lại vì điều gì, cái gì anh cũng có thể cho, chỉ cần cô ở bên anh, chuyện còn lại đương nhiên là không có đáng để so sánh với người trước mặt.

Lâm Mặc liếm môi xoay đầu đi không nhìn vào anh, giọng điệu vẫn lạnh nhạt: "Chìa khóa nhà cũ." Còn một thứ nữa, có lẽ là nên để sau này vậy.

Khúc Thừa cúi đầu xuống hôn tóc cô, mơ hồ trả lời: "Được, nhưng em cần nó..."

"Đừng hỏi nhiều."

Anh khẽ khựng lại một chút rồi nhẹ nhàng nhắm chặt mắt: "Ừ, anh không hỏi nữa."

Lâm Mặc lúc này mới hài lòng, vòng tay qua ôm lại anh. Khúc Thừa vuốt nhè nhẹ sống lưng của cô, khóe môi chậm rãi câu lên một độ cong thỏa mãn.

"Dọn về nhà đi, Mặc."

"Ừ." Thật ra cô muốn ở lại ký túc xá để giảm bớt phiền phức, nhưng nghĩ lại việc mình vừa mới đáp ứng thì trách nhiệm trong lòng nặng nề hơn mấy phần, ừ một tiếng coi như đáp trả.

[..]

Buổi chiều hai người cùng nhau đi lấy vài món đồ ở ký túc xá rồi lái xe trở về nhà của Khúc Thừa. Lâm Mặc trước giờ luôn là một người thích sự đơn giản, dọn đi nơi này đến nơi khác rất nhiều lần, cô cũng không để lại bao nhiêu đồ, mua được thì cứ mua, vậy nên mỗi chỗ cô đi qua thường không lưu lại dấu vết.

Chỉ có một nơi...

Mà thôi...

Cô ngồi trên ghế lái phụ nhắm mắt hướng mặt ra ngoài cửa sổ, một tay chống cằm, tay còn lại bị Khúc Thừa bao lấy chặt chẽ, mười ngón tay đan sâu vào nhau.

Khúc Thừa chuyên tâm lái xe, thỉnh thoảng sẽ không kìm được mà quay qua nhìn cô một cái, đôi lúc dừng đèn đỏ thì ngang nhiên nâng bàn tay trắng mịn của cô lên môi mà âu yếm.

Trong cả quá trình, Lâm Mặc vẫn luôn không có hành động gì, tùy ý để cho anh tung hoành. Quan trọng là bây giờ cô cũng không biết phải làm gì, trong lòng nặng trĩu chất đầy tâm sự.

Rất nhanh xe đã tới nơi, hai người di chuyển xuống xe. Lâm Mặc vừa mới đặt hai chân xuống đất, ngước mắt lên thì đã thấy Khúc Thừa đang mau lẹ đi tới, cười với mình một cái rồi lại tập kích bàn tay cô trong chớp nhoáng.

Đến khi vào nhà, cởi giày rồi đi lên phòng ngủ thì anh vẫn chưa chịu buông ra. Lâm Mặc đưa tay còn lại lên chống trán, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Sao đây?"

Anh cười cười buông tay cô ra, đổi thành ôm eo Lâm Mặc, hôn lên trán cô một cái, hỏi: "Ăn cơm nha?"

Động tác tự nhiên như đã làm vô số lần, cô phiền muộn gật đầu, trong lòng muốn anh rời khỏi càng nhanh càng tốt.

Anh nói: "Vậy em tắm trước, anh đi nấu cơm."

"Ừ."

Khúc Thừa đóng cửa lại, tươi cười trên mặt thay bằng sự nhẫn nhục, bàn tay run run nắm thành quyền, đôi mắt thống khổ. Một lát sau, anh chậm rãi thả lỏng cơ thề rồi bước chân xuống lầu.

Lâm Mặc ngồi trong phòng ngẩn người hồi lâu, cô biết hôm nay cô rất bất thường, nhưng mà...cô thở dài một hơi rồi đứng dậy di chuyển đến tủ đồ.

Đồ trong tủ vẫn còn y nguyên, trong phòng tắm vẫn còn bàn chải, khăn tắm, đồ đạc của cô chưa hề bị chuyển dời, lúc rời đi cô cũng đã quyết định sẽ không quay lại lấy về. Hơn nữa mọi thứ nhìn còn như đã được sắp xếp lại rất cẩn thận, một hạt bụi cũng không thể lẻn vào.

Lâm Mặc tắm xong cũng không có thói quen soi gương, cô bước thẳng đến bồn rửa tay, cầm bàn chải của mình lên chuẩn bị đánh răng, lúc đẩy kem xuống thì cô bỗng khựng lại một cái, sau đó nhíu mày đưa bàn chải đến gần mặt quan sát.

Lông bàn chải phía hai bên hơi tưa ra so với lúc ban đầu, trên bề mặt còn lưu lại vài giọt nước, nhìn qua trông như nó được dùng thường xuyên, hoặc là...mỗi ngày.

Cô lại nhìn sang bên đặt bàn chải của Khúc Thừa, khô ráo từ trên xuống dưới.

Lâm Mặc cau chặt mày quăng nó về chỗ cũ, bước ra khỏi phòng tắm, mở hành lý của mình lấy một cái bàn chải mới mua ra, sau đó xé bao bì rồi đặt vào ly thủy tinh trước gương.

[...]

Vài phút sau, Lâm Mặc đi xuống lầu, cô tùy tiện lướt mắt nhìn vào phòng bếp một cái, Khúc Thừa vẫn còn đang loay hoay, hẳn là còn chưa xong bữa tối. Cô đứng lại ngắm anh vài giây rồi thu tầm mắt, di chuyển đến cái ghế đệm dài cầm lấy điều khiển bật ti vi lên, lười biếng tựa lưng vào đệm êm, sau đó chăm chú xem.

Cũng không có gì đặc sắc, chỉ là một bộ phim hành động trinh thám, có hơi kinh dị máu me một chút nhưng cô cảm thấy kịch bản này rất ổn, diễn viên chính có kĩ thuật khá tốt, từ dàn dựng cho đến kĩ xảo đều vô cùng tỉ mỉ.

Cô biết đến bộ phim này cũng nhờ có Harvey, sau khi được công chiếu thì anh ta cứ lải nhải bên tai cô miết, Lâm Mặc bị làm phiền đến nỗi không thể không thỏa hiệp, ngồi hơn hai tiếng xem phim cùng anh ta, đến đoạn có mặt mình thì cứ réo rắc cả lên, tua đi tua lại hỏi cô đã thấy rõ chưa, cuối cùng hai tiếng thành ba tiếng.

Đang mải mê suy nghĩ thì đột nhiên có một vòng tay ấm áp luồng qua cổ, hơi thở nóng hổi phả bên tai: "Xem gì đó?"

Khúc Thừa ngước mắt lên nhìn về phía màn hình, trong một thoáng qua, gương mặt anh âm trầm sắc xuống, hắc ám lạnh lẽo như đang xâm lược toàn thân, trông như một con ác thú càn rỡ đang ẩn mình nơi vực sâu không đáy.

Lâm Mặc nhàn nhạt liếc nhìn anh một cái, sau đó hơi vươn người cầm lấy điều khiển trên bàn tắt ti vi, khuôn mặt mĩ mạo của Harvey nhanh chóng bị màn hình tối đen thay thế.

"Ăn cơm." Cô vỗ nhẹ cánh tay của anh.

Khúc Thừa chôn sâu mặt mình vào gáy cô, hít vào vài hơi để bình ổn lại tâm tình, "Ừm, đi thôi."

Lâm Mặc chồm người đứng dậy đi đến bên bàn, anh chăm chú dùng ánh mắt dõi theo cô.

Trên người cô mặc một cái áo phông trắng dài qua mông, bên trong là một chiếc quần đùi, do vận động mà phần bên hông áo có hơi vén lên, giắt vào quần, phía dưới không mang giày dép càng làm nổi bậc lên cặp chân thon dài trắng nõn, bàn chân nhỏ xinh sạch sẽ đang bước đi trên sàn nhà. Lại lướt nhìn lên trên gương mặt lãnh diễm buốt giá, phần trán và hai bên má bị vài lọn tóc nâu uốn lượn xõa xuống yểu điệu che khuất làm cô nhu hòa đi ít nhiều.

Quanh người cô bây giờ toát ra một cỗ hơi thở lười biếng quyến rũ, lại có phần tà mị dụ hoặc, Khúc Thừa vô thức ngẩn ngơ ngắm nhìn, nhìn cho đến khi người yêu của anh quay đầu lại thì vẫn chưa thôi thẫn thờ.

Lâm Mặc nhướng mày nhìn anh, Khúc Thừa xấu hổ đằng hắng hai tiếng rồi vội vàng bước đến kéo ghế ngồi xuống.

[...]

Hai người cơm nước xong thì Lâm Mặc bỏ lên lầu trước, để anh ở lại dọn dẹp.

"Em đây."

Khúc Thừa vừa mở cửa phòng thì đã thấy cô đang đứng nghe điện thoại, anh thả chậm bước chân, đi đến ôm lấy eo cô từ phía sau, đầu cuối xuống đặt sát bên tai cô. Lâm Mặc hơi nheo mắt lại, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục cuộc trò chuyện.

"Tiểu Mặc, bọn chúng đổi đối tượng rồi."

"Em biết. Chị hai, chuyện này không đơn giản như chị nghĩ."

Đỗ Giai bên kia có chút gấp gáp hỏi: "Ý em là sao?" Phải biết là tình hình của bọn học sinh lớp 10A này luôn làm cho cô thấp thỏm.

Lâm Mặc khẽ nhếch khóe môi, nụ cười có chút ý vị: "Bọn nó không chỉ chơi người..."

"Mà chơi hàng cấm."

Tiếng hít khí từ bên kia truyền đến, cô tiếp tục nói: "Chị thử suy xét lại, với gia cảnh của bọn chúng, không lớn tới nỗi có thể thu xếp ổn thỏa một vụ giết người đến mức không kẽ hở như vậy."

"Mà thế lực thật sự ở sau lưng bọn chúng cũng khá có uy áp, muốn vùi dập Vân Thiên thì rất dễ dàng."

Đỗ Giai vò đầu bức tóc, thở dài phất tay: "Chuyện này...chị muốn gặp mặt em để nói rõ hơn."

Lâm Mặc cười nhẹ ra tiếng, biết chị ở bên kia đang rối rắm, đáp: "Được, mai em sẽ về."

____________________________________

Lời của người viết:

Càng viết truyện nó càng phức tạp các bạn ạ.

Nghĩ đến cả đống tình tiết dài lê thê ở phía sau thì bỗng dưng muốn khóc ghê gớm.