Một năm sau.“Mẹ, chờ con giết thêm mấy con gà rừng nữa, tới võ quán Trầm thị ghi sổ, liền có thể gom đủ một trăm con động vật biến dị”. Trong một căn nhà nhà nông cỡ nhỏ, cậu nhóc mười ba lau bụi đất trên mặt, nắm nắm đấm nhỏ, một đôi mắt đen nhánh tràn đầy kiên định nhìn người mẹ trong ốm đau.Ăn ngưng khí hoàn, mẽ liền sẽ khỏe lên.Quần áo trên người nó đã dính rất nhiều vết máu khô cạn, đợi tới trên người đều chỉnh lý sạch sẽ, cậu nhóc mở TV lên, chuyển tới tiết mục củađài trung ương, hiện tại CCTV như cũ vẫn là mỗ buổi chiều truyền phát một lần tin trong nước quốc tế, nhưng thời gian khác lại đều là truyền phát video chiến sĩ chiến đấu cùng động vật biến dị, đối với nâng cao kỹ xảo chiến đấu có trợ giúp rất lớn.Cậu nhóc chính là thông qua xem những tiết mục này, mới học được kỹ xảo săn giết gà rừng.Tới bây giờ, nó đã sắp đạt được viên ngưng khí hoàn thứ nhất.Trên TV, tiết mục trực tiếp đang phát sóng hình ảnh trong sa mạc, một đám nam nữ mặc quần áo vận động màu đen dựa vào che dấu của địa hình không ngừng tiếp cận một ổ bò cạp, đây là một lần chiến đấu cỡ khá lớn của tháng này.Khoảng ba trăm thành viên củavõ quán Trầm thị xuất động, mục đích chính là biển chết nằm ở sa mạc Taklimakan, bởi vì trong ổ bò cạp này có thể động vật biến dị cấp năm.Động vật biến dị cấp năm, có nghĩa nếu không có cường giả ra tay, phần lớn người của nhiệm vụ lần này phải chôn thây trong sa mạc, sống tại thời đại này, mỗi một bước đi đều cần càng thêm cẩn thận.“Sắp tấn công ổ bò cạp rồi, Hồng Thiên khẩn trương hay không?”. Màn hình máy quay phim vừa chuyển, tới trên người một người thanh niên vóc dáng cao ráo, bởi vì phân phát của ngưng khí hoàn khiến cho thực lực của các cao thủ này một năm nay không ngừng tăng trưởng, Hồng Thiên này chính là một đám cao thủ đột phá võ giả (người học võ, tập võ) cấp bốn, xem như nhân vật cao nhất trong giới võ giả.“Đầu đều cài trên lưng quần rồi, cô nói khẩn trương hay không?”. Hồng Thiên luôn luôn đều là hình tượng bất cần đời, lúc này còn không quên đùa giỡn một chút.“Nghe nói lần này các anh lập kế hoạch hoàn mỹ rồi, có thể thành công sao?”.“Vốn còn là không xác định, sau đó liền hoàn toàn có lòng tin”. Đối phương còn muốn hỏi chút gì nữa, Hồng Thiên xua tay cười hì hì nói: “Nhưng mà cô không nên hỏi tôi, tuy rằng cô là mĩ nữ (gái đẹp), tôi cũng sẽ không tiết lộ trước”.Hồng thiên thần thần bí bí đi xa, đi tới bên cạnh bên mấy người võ giả cấp bốn, màn hình nháy mắt chuyển qua, ánh mắt cậu nhóc bình tĩnh, nó nhận ra, mấy võ giả cấp bốn khác đều là cao thủ còn lợi hại hơn một chút so với Hồng Thiên, rất khó tưởng tượng, trong đó cư nhiên còn có hai người mập mạp nặng cân như vậy, một người tên là Đường Hà, một người là người nước ngoài đam mê võ thuật Trung Quốc, kêu Gale.Đường Hà: “Đều nói luyện võ là càng luyện càng gầy, anh làm sao liền hoàn toàn không thay đổi vậy?”.Gale phun một hơi tiếngTrung không thuần thục lắm, khẩu âm cứng ngắc của gã là làm sao đều không sửa được, gã liếc mắt một cái đánh giá trên dưới Đường Hà: “Cậu cũng vậy”.“Không có à, tui cảm thấy gần đây thịt trên mặt ít đi rất nhiều”. Đường Hà lấy ra một cái gương từ trong ba lô, nhìn ảnh thương mình một phen, làm bộ thở dài, chê gầy chưa đủ: “Thịt cằm giảm một một milimét, thịt hai bên cũng ít một milimét…….”.Gale: “Ặc”.Gale không hiểu lắm tiếng Trung bác đại tinh thâm, nhưng mà nhìn bộ dáng của Đường Hà tựa hồ cũng không hài lòng chính mình gầy đi, gã an ủi nói: “Đừng lo lắng, cậu ăn nhiều như vậy, còn có thể mọc lại đó”.Đường Hà: “……”. (╯‵□′)╯︵┻━┻!! Tránh ra!!Người ngoài hành tinh đáng ghét!!Lần này tấn công ổ bò cạp không hề thuận lợi, đầu tiên bò cạp là có độc, tiếp theo cả người bò cạp đều là vỏ cứng, hơn nữa tổng thể thực lực cũng không kém, này cũng liền khiến đám người Đường Hà đặc biệt gian khổ. Nhưng mà nhân số võ quán trầm thị đông đảo, khoảng ba trăm người, hai người đối phó một con bò cạp cũng là đủ rồi.Cát vàng đầy trời, đợi tới sau khi ổ bò cạp bị tông hỏng bên dưới bỗng nhiên chấn động hai cái, tiếp theo một hố ngầm hình xoắn ốc lõm xuống, vua bò cạp cấp năm chui ra từ trong lòng đất, lớp vỏ cứng sáng bóng trên người lóe lên, đuôi nhọn còn lóe màu xanh âm u, nhất thời máy quay phim đều có chút không thu hết hình được, phóng viên chiến trường nhọc nhằn này kỳ thật là vất vả nhất, bởi vì không biết khi nào thì chính mình sẽ bị chiến đấu lan tới, chỉ có thể tận khả năng bảo vệ chính mình.Hình ảnh kéo xa rất nhiều.Thực lực thấp và bị thương đều lùi tới đằng sau mấy người cường giả, Đường Hà và Gale thân thể nặng nề nấm đấm có lực, phụ trách tấn công hai bên hông vua bò cạp, Hồng Thiên né tránh linh hoạt, phụ trách quấn lấy cái đuôi bọ cạp đằng sau, những người khác dựa vào bản lĩnh, nhất thời vua bò cạp cũng có chút thân mình lo chưa xong, nhưng dù sao cấp năm cũng là cấp năm, cậy mạnh trên người liền không phải cường giả cấp bốn có thể so sánh được……….Cậu nhóc không chớp mắt nhìn chằm chằm TV, cho dù ở ngoài màn hình, cũng cảm giác dưới nét mặt ngưng trọng của mọi người tràn ngập cảm giác vô lực.Người mẹ trong phòng khụ ho một tiếng, cậu nhóc tim đập thịch một cái, đứng lên rót ly nước sạch cho mẹ, trong phòng truyền ra thanh âm suy yếu của người phụ nữ, chỉ chốc lát sau lại thoáng thấp xuống.Đợi tới cậu nhóc quay lại ngồi xem TV, chỉ thấy trong màn hình con bò cạp đã bị người dùng dây thừng trói chặt rồi, mạnh mẽ nện vào trong hố cát, tiếp theo cát vàng ngập trời kéo tới thổi quét tới, một phút sau mới dần dần yên ả lại.Bóng người bên người vua bò cạp rõ ràng lên.Cậu nhóc ngẩn ngơ xem TV, đôi mắt dần dần nổi lên một tia ửng đỏ, nếu nó có thực lực như vậy, thiếu niên nho nhỏ trong lòng tràn ngập khát vọng: ‘Mình cũng muốn trở thành người như Trầm Du vậy”.Trầm Du cái tên này, là người của võ quán Trầm thị vô ý lộ ra, trước đó mọi người đều nhận định y là chú Ba, hoặc là có một người tên Đại Mao, sau đó truyền ra tên tuổi thật của đối phương, mới có một bộ phận người bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra là cái tên võ quán Trầm thị này, căn nguyên ở đây.Mà Lê Chanh thân là ông chủ của võ quán, tại sao phải đặt cái tên “võ quán Trầm thị”, rốt cục có đáp án.“Mặc kệ là chú Ba, hay là gọi yêu Đại Mao chuyên thuộc Chanh tử, đều so ra kém Trầm Du có ý nghĩa nha……”.“Thật giống như mười năm trước ông chủ Đổng kia, trực tiếp đăng kí tên công ty thành tên của vợ, quả thực là phiên bản không yêu giang sơn yêu mỹ nhân”.Thành viên gốc của võ quán thị yên lặng trong lòng phun tào nói: “Quán chủ chính là cống hiến một cái tên, lão đại là trực tiếp đều tặng thuộc hạ ra ngoài, rốt cuộc là người nào không yêu giang sơn yêu mỹ nhân. (quán chủ = chủ võ quán)“Nhưng mà có thể bị lão Đại tống đi thật là rất hạnh phúc, nếu không thời đại động vật biến dị hoành hành, không có ngưng khí hoàn của võ quán Trầm thị, có thể sống sót hay không đều là vấn đề”. Đám thành viên lại ở trong lòng nói thầm.—— tôi tình nguyện trở thành một món quà.—— ở trong tay lão Đại đóng gói thắt nơ bướm.——dâng tặng quán chủ.“Chanh tử đâu?”. Đường Hà nhìn nhìn đằng sau, không ngờ không phát hiện bóng người quen thuộc, cậu ta quay đầu nhìn vua bò cạp nửa chết nửa sống bị Trầm Du tiện tay ném cho thành viên của võ quán Trầm thị, cổ quái nói: “Người này lần đầu không xuất hiện cùng Chanh tử, thật là có chút không quen”.Lúc này ở đằng sau ổ bò cạp, một con thỏ tai cụp màu trắng đào hố, từ bên trong chậm chạp đi ra, nhưng cho dù là động tác cực kỳ thong thả, đều kéo theo cát đất chấn động trên diện rộng, nơi này cách vua bò cạp xa mấy dặm, tỏ tai cụp lại như là tránh né cái gì một dạng run rẩy, cái mũi ngửi ngửi hương vị phía sau, trong nhất thời động tác có vẻ cực kỳ sợ chết khiếp.Lê Chanh đặc biệt muốn chân thành hình dung một câu, nhưng không thể nói ra lời được: “………”Hồi nhỏ nghe nhiều con thỏ ngoan ngoãn mở cửa ra, lần đầu cảm giác thế giới hoang đường như thế, khiến thỏ tai cụp trở thành túc thể (cơ thể bị ký sinh) của thiên ngoại quang, cải tạo toàn bộ không khí, thổi quét cả địa cầu.Nếu không phải Trầm Du lời dự đoán chuẩn xác, Lê Chanh cũng sẽ không tin tưởng.Lúc này không thể không cảm thán một tiếng.Chính là cái thứ này?