Song Đôi Kì Tài

Chương 14: Tuyết Lan công chúa

Thất Nguyệt Hồng nhíu mày tiến lên phía trước, nhận lấy Thánh chỉ:

" Tạ ơn Hoàng Thượng, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế."

" Đứng lên đi" Lão Hoàng đế cười ha ha phất phất tay.

Thất Nguyệt Hồng nhẹ nhàng đứng dậy, trong con ngươi tràn đầy không vui. Hứ, cứ tưởng lão Hoàng đế tặng nàng tầm vài chục vạn lượng Hoàng kim chứ ( V o v). Nhưng mà là công chúa chắc không thiếu tiền đâu nhỉ? Nghĩ vậy, tâm trạng của Thất Nguyệt Hồng mới khá lên một chút.

Đúng lúc này, lão Hoàng đế mới cười xòa lên tiếng:

" Nguyệt nhi, con có yêu cầu gì có thể nói với phụ hoàng a."

Nguyệt nhi? Phụ hoàng? Thất Nguyệt Hồng rùng mình trong lòng, suy nghĩ có nên xin độ vài trăm lượng vàng không nhỉ? Tuy nhiên, ngoài mặt thì ngọt ngào nói:

" Phụ hoàng, Nguyệt nhi thấy tiểu Tuyết tỷ tỷ là một người rất thông minh. Tỷ ấy là người làm ra kính cận, còn có cả đàn vi-ô-lông và ghi-ta nữa. Với lại, Nguyệt nhi rất yêu quý tỷ ấy. Liệu phụ hoàng có thể.....?" Nói rồi lại lấy ngón tay cái chà sát với ngón trỏ, nở một nụ cười không thể.....bỉ ổi hơn.

Dạ Tuyết Liên co rút khóe miệng. Nếu nàng đoán không nhầm, sau khi nhận tiền con nhóc này lại lấy cớ là do nó xin mà cướp hết về cho xem.

Tất nhiên cũng giống với lần trước, lão Hoàng thượng chả hiểu cái kí hiệu đó là cái quái gì. Lão ha ha cười, phất tay với tên thái giám đứng bên cạnh, viết tiếp một cái Thánh chỉ nữa.

Thất Nguyệt Hồng đang đắm chìm trong mơ ước được 'bơi' giữa biển tiền thì một giọng nói the thé cất lên làm nàng tỉnh mộng. Tuy nhiên, điều khiến nàng ôm hận là nội dung Thánh chỉ kia cơ:

" Dạ tiểu thư tiếp chỉ"

Ném một ánh ai oán cho Thất Nguyệt Hồng, Dạ Tuyết Liên quỳ xuống.

" Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Dạ tiểu thư phủ Thừa tướng tài mạo song toàn, thông minh tuyệt đỉnh. Đã làm ra những vật dụng rất sáng tạo. Nay Trẫm nhận ngươi làm nghĩa nữ, hiệu Tuyết Lan công chúa, ban Trường Tuyết cung. Khâm thử."

Nội dung Thánh chỉ này thành công làm cho khóe miệng đang cười tươi của kẻ nào đó cứng đơ.

Dạ Tuyết Liên cũng hết sức kinh ngạc. Nàng vấp phải cái vận cứt chó gì mà tự nhiên được làm công chúa? Tuy nhiên, ngoài mặt nàng vẫn rất bình tĩnh nhận lấy Thánh chỉ:

" Tạ ơn hoàng thượng. Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

Lão Hoàng đế cười tươi rói, lại một lần nữa dương dương đắc ý quay sang nhìn hai vị Đông Sở Hoàng và Nam Lăng quốc Nhiếp Chính Vương.

Lão quay sang phất tay với mọi người:

" Được rồi, hôm nay đến vậy thôi. Các ngươi quay lại Quốc Tử Giám đi. Đông Sở hoàng, Nam Lăng quốc Nhiếp Chính Vương, mời."

" Long Diệu hoàng, mời."

Hai vị kia cũng khách khí mời lại hắn rồi cùng quay người bước đi.Trước đó còn không quên ' lưu luyến' liếc nhìn hai vị mỗ nữ đang đứng đơ đơ nào đó.

--- ---

Thất Nguyệt Hồng buồn bực chu đôi môi hồng nhuận, quay sang nói với Dạ Tuyết Liên:

" Thỏ con, sao lão Hoàng thượng lại cho chúng ta làm công chúa?"

Dạ Tuyết Liên nhún vai:

" Sao chị biết được?"

" Hừ, không phải vì cái đầu thì em thà làm nghĩa nữ của con cún còn hơn làm nghĩa nữ của lão."

" Ách"

" Sao vậy?"

Thấy Dạ Tuyết Liên bỗng dừng lại, Thất Nguyệt Hồng tò mò hỏi. Nương theo ánh mắt của Dạ Tuyết Liên, nàng liền nhìn thấy một kẻ đang khoanh tay hằm hằm nhìn các nàng. Không sai, đó chính là vị Tam Hoàng tử Hoàng Phủ Vũ của chúng ta.

Nhìn thấy Hoàng Phủ Vũ, Thất Nguyệt Hồng thu lại khuôn mặt ủ rũ, bày ra vẻ vui tươi niềm nở:

" Ôi chu choa, cháu yêu, cháu đến thăm cô cô sao? Có mang quà không vậy?"

Gân xanh trên trán Hoàng Phủ Vũ rung lên bần bật, hắn nén giận mở miệng:

" Thất Nguyệt Hồng, nên nhớ, bây giờ ngươi là biểu muội của ta."

" Biểu muội sao?" Thất Nguyệt Hồng làm ra vẻ nghi ngờ hỏi.

Tuy nhiên chưa kịp cho Hoàng Phủ Vũ trả lời, Thất Nguyệt Hồng đã lấy từ trong tay một chiếc khăn tay, che che miệng:

" Biểu muội tham kiến biểu huynh." Nói rồi ra hiệu cho Dạ Tuyết Liên bên cạnh cùng hành lễ.

" Ừ, đứng lên đi." Tuy hơi nghi ngờ tại sao Thất Nguyệt Hồng lại ngoan ngoãn như vậy nhưng nghĩ bây giờ nàng là biểu muội của mình, Hoàng Phủ Vũ liền phất tay trả lời.

Thất Nguyệt Hồng che miệng đứng lên, lấy chiếc khăn tay phẩy phẩy về phía Hoàng Phủ Vũ:

" Biểu huynh, thứ lỗi cho biểu muội thất lễ. Biểu huynh đại nhân đại lượng, chắc không so đo với biểu muội đâu nhỉ?"

Hoàng Phủ Vũ đang định lấy cái danh biểu huynh ra giáo huấn Thất Nguyệt Hồng nhưng nghe nàng nói vậy, những lời đã đến cửa miệng bèn nuốt trở lại.

" Biểu huynh, thứ cho biểu muội thất lễ. Tuy nhiên, biểu muội bây giờ có việc, xin phép hoàng huynh đi trước." Thất Nguyệt Hồng lại làm vẻ e thẹn nói, tay còn không quên phẩy phẩy chiếc khăn về phía Hoàng Phủ Vũ.

Thấy thất Nguyệt Hồng ngoan ngoãn với mình, tâm trạng của Hoàng Phủ Vũ rất tốt. Hắn phất phất tay, 'ừ' một tiếng, chắp tay sau lưng đi trước.

" Biểu huynh, chúc huynh một ngày tốt lành." Nói rồi còn không quên lấy khăn tay phẩy phẩy thêm vài lần lên người Hoàng Phủ Vũ.

Hoàng Phủ Vũ không nói gì, hắn tiếp tục bước đi. Tuy nhiên, trên mặt không giấu được vẻ đắc ý. Hắn biết mà, chẳng có nữ nhân nào là không ái mộ hắn.

--- ---

Thấy Hoàng Phủ Vũ đã đi khỏi, Thát Nguyệt Hồng liền ôm bụng lăn ra cười.

Dạ Tuyết Liên cười cười, tò mò hỏi:

" Vừa rồi sao em cứ phất cái khăn tay về phía hắn vậy? Em bỏ cái gì trong đó?"

Thở mạnh một hơi, Thất Nguyệt Hồng cười nói:

" Hí hí, chẳng cái gì qua được mắt chị, hắn cứ tưởng mình đào hoa lắm ý. Chiếc khăn tay đó em đã cho bột thuốc xổ không màu không vị vào đó. Tối nay hắn sẽ trong nhà xí mà tha hồ đào hoa. Muahahaha...."

Đúng vậy, bột thuốc xổ kia là nàng đã xin thần y Cốc Thiên Ngạo trong lúc hắn khám bệnh cho nàng.

Bất đắc dĩ lắc đầu, Dạ Tuyết Liên cốc nhẹ vào trán Thất Nguyệt Hồng:

" Em đó, thật nghịch ngợm."

Thất Nguyệt Hồng xoa xoa trán, bĩu bĩu môi:

" Cho chết, ai bảo hắn làm ra vẻ mặt đó với em?"

Rồi như nghĩ ra điều gì đó, Thất Nguyệt hồng kéo tay Dạ Tuyết Liên:

" Bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta đi ngắm hoa đi!"

" Ngắm hoa sen nhá?" Dạ Tuyết Liên quay lại lại hỏi.

" Ứ đâu, em muốn ngắm hoa oải hương. Bây giờ đang là giữa hè, oải hương nở rất đẹp."

" Vậy chúng ta ngắm cả hai?"

" Được a~ Đi thôi"

Lôi kéo Dạ Tuyết Liên, Thất Nguyệt Hồng tung tăng chạy về phía trước. Trông nàng như một chú chim sáo vui vẻ dễ thương.

Trên con đường vắng lặng, ẩn ẩn cái nóng bức của mùa hè, vang lên những tiếng cười đùa lanh lảnh như cơn gió nhẹ làm mát dịu lòng người.....

--- ---

" Chủ tử, Tam hoàng tử muốn làm khó Thất tiểu thư nhưng bị nàng dễ dàng giải quyết. hơn nữa, Thất tiểu thư còn vẩy bột thuốc xổ vào người Tam Hoàng tử. Số lượng có lẽ là....rất nhiều."

Một hắc y nhân quỳ trên đất, phía trên là một bạch y nam tử dung mạo tựa tiên nhân. Hắn lười biếng nằm trên ghế, đôi huyết mâu tà mị lóe lên tinh quang.

Phất tay về phía hắc y nhân, bạc môi khẽ nhếch:

" Tiếp tục đi theo bảo vệ nàng cho ta."

" Vâng" Chỉ thấy lóe lên một cái, hắc y nhân kia đã chẳng thấy đâu.

Nam tử áo trắng ngồi dậy, trong con ngươi tràn đầy hứng thú nồng đậm.