Ô đó đương nhiên là Nhạc Tích không mua. Nói đùa à, vật đó là đồ quý, cho dù có đem bán nàng đi cũng chưa chắc mua nổi một cái cán.

Tiểu thuyết thì ngược lại, căn bản là nàng cũng thích xem, mua thêm mấy quyển cũng chẳng sao.

Lúc mới mua về, quỷ hồn ngửi thấy có “mùi ngon” liền xán lại, ngay cả khi nàng len lén dịch cái giường về phía mình cũng không hay biết gì.

Nói đi cũng phải nói lại, quỷ hồn công tử này, ngoại trừ tính tình thiếu gia hơi to một chút thì sống chung rất dễ. Hắn cũng không cần ăn ngũ cốc hoa màu gì, chỉ cần mỗi ngày đều chà lau sạch cán ô cho hắn là được. Mặc dù thỉnh thoảng Nhạc Tích có oán trách hắn nhưng có đôi khi nàng cũng cảm thấy may mắn. Dù sao, sau khi sư phụ mất đi cũng nàng chỉ có một mình, không tới mức cô đơn nhưng ở một mình đã quá lâu, nàng cũng mong có ai đó tới trò chuyện với nàng.

Hơn nữa khi còn sống quỷ hồn công tử được giáo dưỡng khá tốt, ngoại trừ đọc tiểu thuyết, lúc rảnh rỗi sẽ làm thơ, vẽ tranh. Thơ thì Nhạc Tích không hiểu lắm nhưng nàng nhìn mấy bức họa của hắn thì cảm thấy rất đẹp, khẽ phác một nét dài sau đó lại thêm vài nét nữa mà cảnh vật trên giấy đã hiện lên rõ nét, cho dù là đình đài lầu các hay là chim muông sơn thủy đều trông rất sống động. Hơn nữa khi vẽ tranh, quỷ hồn công tử sẽ không nói gì liền trong mấy canh giờ. Không thể không thừa nhận, quỷ hồn công tử trời sinh cho mã ngoài đẹp đẽ, chỉ cần không mở miệng nói chuyện, thì liền biến ngay thành quý công tử nhã nhặn lịch sự.

Nhưng những lời này, Nhạc Tích nhất định sẽ không bao giờ nói cho quỷ hồn công tử biết…

Còn chưa nói hắn đã tự đắc lắm rồi, tới khi nói ra thì…

“Này, một nữ nhi như ngươi, ở một mình tại đây, không cảm thấy sợ sao?” Vênh mặt lên nhìn bức tranh mình vừa mới vẽ xong, sau đó thổi nhẹ lên đó hai cái, quỷ hồn công tử lại tiếp tục om sòm náo loạn.

“Quen rồi. Sợ à…dù sao đây cũng là nơi sư phụ đã từng ở, làm sao mà phải sợ, hơn nữa ở đây còn rất yên tĩnh.”

Nơi Nhạc Tích ở là một huyện nhỏ, sư phụ nàng từng là đại phu nổi danh nhất trong huyện, mặc dù nàng không học được bao nhiêu y thuật của người nhưng mỗi quý lên núi hái thảo dược bán cho các y quán trong huyện thì không thành vấn đề. Chẳng qua vì muốn trông coi ngôi nhà lá này không muốn rời đi nên hàng năm Nhạc Tích chẳng nhìn thấy được mấy người.

“Khi sư phụ ngươi còn sống, cả hai cũng sống y như này?”

Nhạc Tích suy nghĩ một lát rồi đáp: “Đại khái sẽ có thêm vài bệnh nhân tới khám.”

“Vậy ngươi sống thế có cảm thấy không thú vị không?”

“Không đâu …”

“Còn nói không à!” Quỷ hồn công tử nhíu mày, xì mũi coi thường, “Đúng lúc tâm trạng của bổn công tử không tệ, ta dẫn ngươi ra ngoài chơi một chút, thế nào?”

Còn có chuyện gì có thể kỳ quái hơn chuyện đi chơi cùng một con quỷ không?

Nhưng mặc kệ có kỳ quái hay không, Nhạc Tích vẫn cầm ô tới thị trấn lớn nhất gần đó, quỷ hồn công tử đối với mấy chỗ này hiển nhiên quen thuộc hơn Nhạc Tích nhiều, một đường hăng hái nhiệt tình giới thiệu, từ cửa hàng thư họa cho tới những món ăn ngon nhất của các tửu lâu trong trấn, rõ ràng mạch lạc, ấn tượng khắc sâu khiến Nhạc Tích chợt cảm thấy hoài nghi câu chuyện mất trí nhớ vài ngày trước của hắn.

“Làm sao bổn công tử có thể nói dối được! Chẳng qua có một số ký ức bổn công tử vẫn nhớ rất rõ thôi.”

“Cuộc sống ăn chơi sao?”

“Bổn công tử đang dẫn ngươi đi chơi đấy! Ngươi không thể tôn trọng bổn công tử một chút sao?!”

“… Được rồi.”

Thức ăn bày lên bàn, quả nhiên toàn là những mĩ vị ngon mà lạ. Quỷ hồn công tử vô cùng tự nhiên ngồi phía đối diện, mỉm cười nhìn Nhạc Tích ăn cơm. Tay phe phẩy quạt, vẻ mặt lộ ra mấy phần hoài niệm, giọng nói cũng trở nên mơ hồ: “Nếu ngươi thích, mấy thành trấn xung quanh ta cũng có thể dẫn ngươi đi dạo.”

Trong đầu hắn rốt cuộc đang nhớ tới cái gì vậy?

Nhạc Tích vừa mắng mình xen vào việc của người khác nhưng trong lòng lại dâng lên chút cảm xúc không rõ. Mím môi lại, cuối cùng Nhạc Tích vẫn không nhịn được nói: “Này, không phải ngươi vẫn luôn muốn biết mình là ai sao?”

“Ừ.” Quỷ hồn công tử vuốt cằm.

Ngừng một chút, tựa như đã quyết định, Nhạc Tích nói: “Nếu như ở nghĩa địa đó có mộ của… ta có thể giúp ngươi một chút…”

Đúng rồi, nghĩa địa đó không rộng lắm, người được chôn cũng không nhiều, cộng thêm cả gia cảnh xuất thân của quỷ hồn công tử lại càng ít hơn, cứ kiểm tra lần lượt, chưa chắc đã không tìm ra.

“Ôi chao…” Quỷ hồn công tử sửng sốt trong giây lát rồi lại cúi đầu xuống ngay lập tức, giọng nói cũng nhẹ đi: “Thật ra thì ta cũng không phải quá nhớ nhung gì đâu… không biết tại sao, chỉ cảm giác những ký ức đó chắc gì đã tốt đẹp, nhưng…”

Lần đầu tiên Nhạc Tích nhìn thấy quỷ hồn công tử như thế, nàng mỉm cười, ánh mắt cũng nhuộm theo nụ cười đó, bình tĩnh nói với hắn: “Đừng lo lắng, cho dù là ký ức thế nào ta cũng sẽ không ghét ngươi.”

Không khí tựa hồ ngưng đọng trong nháy mắt đó, quỷ hồn công tử im lặng cuốn cuốn lọn tóc.

“Ta mới không sợ ngươi ghét đâu.”

“A?”

“…Chẳng qua bổn công tử đang lo lắng nếu như bổn công tử chết trong cảnh nghèo nàn như vậy sẽ thật mất mặt.”*

“…”

“Này này này, ngươi đừng đi a, bổn công tử chỉ đùa thôi mà! Không nên tưởng thật không nên tưởng thật!”

(*: ý anh ấy là nghĩa địa đó dành cho người nghèo, nếu tìm thấy mộ anh ấy ở đó thì nghĩa là anh ấy cũng chết trong cảnh nghèo khổ ạ *ta luận mãi bản QT mới ra nên chú thích vào đó cho các nàng chưa hiểu như ta T.T*)