Note: Nơi Lê Vĩnh Huyên gặp Lương Văn Hà là trung tâm đào tạo, không phải là trụ sở chính. Vậy nên trong chương 10.2 mình xin lỗi vì đã dịch sai. Những chương sau sẽ được sửa lại cho đúng.

"Buông cô ấy ra!"

Trong phút chốc, mấy người đàn ông cầm gậy trong tay xông ra. Lê Vĩnh Huyên bị kéo qua bên cạnh, được bảo vệ ở phía sau đám đông.

Khi cô nhìn họ, cô phát hiện ra An Nhuận cầm đầu đội trượt băng tốc độ.

Tiểu Vũ với khuôn mặt hung dữ, gân cổ lên hét đầu tiên: "Nếu anh còn dám động vào cô ấy, tôi sẽ đánh gãy tay anh! Không tin thì anh cứ thử xem!"

Những vận động viên này đều rất khỏe mạnh rắn chắc, hơn nữa lại có vũ khí. Người đông thế mạnh, bộ dáng cực kỳ hung hãn, thật không ngờ đã doạ cho Lương Văn Hà sợ hãi.

"Chị Huyên Huyên, chị không cần phải sợ, anh Tiểu Mạch không có ở đây, chúng em sẽ bảo vệ chị!" An Nhuận quay đầu lại nói với cô. Khuôn mặt trẻ trung đẹp trai tràn đầy quyết tâm.

Mạch Vĩ Triết đã rời khỏi thành phố để tham gia một hoạt động từ thiện trong hai ngày nay, vì thế hắn không ở nhà. An Nhuận bọn họ đương nhiên biết chuyện này, vì thế nên khi nhìn thấy Lê Vĩnh Huyên đi vào trung tâm đào tạo, bọn họ đã lập tức chú ý tới, thay anh Tiểu Mạch để ý tới chị Huyên Huyên --

Thật sự, cô cũng biết hẹn gặp ở trung tâm đào tạo là đúng. Nơi này giống như gia đình thứ hai của cô, và bọn họ, tất cả đều là người nhà của cô.

Lương Văn Hà giận dữ bỏ đi không nói một lời. Cầu xin tình yêu không được còn rơi vào kết cục mặt xám mày tro. Trong chuyện săn tình yêu của mình, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn ta bị từ chối.

Lê Vĩnh Huyên vẫn trong khiếp sợ, cô trừng mắt nhìn những chiếc gậy trên tay bọn họ, "Những thứ này các cậu lấy từ đâu?!"

"À, chúng em mượn của đội khúc côn cầu." Tiểu Vũ hung dữ lúc này đã biến về thành một chú em nhỏ, chỉ biết cười ngây ngô với Lê Vĩnh Huyên, xấu hổ gãi đầu, "Nếu không thì chúng em sẽ không có vũ khí. Giày trượt băng này quá đắt, chúng sắc như dao nhưng rất khó sử dụng......"

Lê Vĩnh Huyên cười cười, mặc dù không có gì đáng cười. Cô chân thành cảm ơn nhóm đàn em đáng yêu này, "Cảm ơn các cậu, giúp tôi đuổi người xấu đi."

"Không cần khách khí, đó là điều bọn em nên làm!" An Nhuận cầm di động lên, bộ dáng vội vàng tranh công, "Em sẽ nói với anh Tiểu Mạch, anh ấy nhất định --"

Cô đè tay An Nhuận lại, ngăn bàn tay đang bấm số của An Nhuận.

"Đừng nói với anh ấy, được không?" Cô dịu dàng cầu xin, "Hãy để tôi tự mình nói với anh ấy."

"Nhưng --"

"Không sao. Hơn nữa, các cậu cũng hiểu rõ tính của Tiểu Mạch......" Lê Vĩnh Huyên cố ý ngừng một lát, "Nếu hiện tại cậu nói cho anh ấy, có lẽ anh ấy sẽ lập tức bỏ việc đang làm, đáp máy bay bay về ngay lập tức."

Lời này vừa mới nói ra, mọi người đều mạnh mẽ tán đồng, gật đầu giống như đảo tỏi.

Quả nhiên là chị Huyên Huyên, thật sự rất hiểu biết anh Tiểu Mạch!

Ngày hôm sau, cô theo thường lệ chờ hắn về nhà. Cô hạ quyết tâm, cho dù thế nào, đêm nay cũng phải nói chuyện công bằng với hắn.

Nhưng cô đã chờ thật lâu, thời gian hắn nên về đã trôi qua rất lâu, trên máy tính cũng kiểm tra được máy bay không hề trễ giờ, vậy thì người đâu?

Đây có lẽ là thói quen của cô? Lê Vĩnh Huyên có chút chua xót, nhưng ngẫm nghĩ cũng có chút ngọt ngào. Khi nghĩ đến việc sẽ gặp lại hắn, sự chờ đợi của cô càng thêm khó khăn. Nhưng nghĩ tới lần trước, cô chờ hắn đến nỗi ghé vào trên bàn trong phòng bếp ngủ gật. Sau khi hắn trở về, hắn và cô ở ngay trong phòng bếp...... sau đó...... ở cầu thang......

Những ký ức rõ ràng như thế, nhưng khi nghĩ lại, cô lại cảm thấy tràn đầy nhiệt huyết, hơi nóng bốc lên và len lỏi khắp cơ thể, cả người bắt đầu căng chặt.

Hắn dịu dàng, hắn ngang ngược, hắn thô lỗ, hắn săn sóc...... tất cả mọi thứ về hắn, đều khiến cô không muốn rời xa, có khát vọng mãnh liệt như vậy với hắn -- Vì sao có người cho rằng chỉ cần nói vài lời dịu dàng dễ nghe, là có thể khiến cô dao động được?

Cô không biết rằng, người mà cô đang suy nghĩ bây giờ, giờ phút này đang đối mặt với một người khác ở một nơi khác trong thành phố.

Lương Văn Hà tự nhiên đang sống tại một trong những toà lâu đài xa hoa của tập đoàn Danh Dương. Đêm đó, khi bảo vệ thông báo với hắn ta có khách đến thăm, hắn ta còn tưởng rằng Lê Vĩnh Huyên đã hồi tâm chuyển ý, rất thức thời quay trở về tìm hắn ta, giống như lần trước.

Khi cửa vừa mới mở ra, trên mặt hắn ta còn mang theo một nụ cười mỉm đắc ý --

Bốp! Nụ cười của hắn ta được đáp lại bằng một cú đấm vào trên khuôn mặt!

Một trận trời đất quay cuồng, Lương Văn Hà đỡ lấy cánh cửa, trong khoảng vài giây hắn ta có thể cảm thấy sao Kim bay loạn trước mắt, máu đều chảy lên trên não.

"Mày dám động vào lão bà của tao?" Người nọ nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, giống như dã thú muốn cắn chết đối thủ phía trước. "Chẳng những gọi điện thoại, viết thư điện tử, còn dám tới dây dưa, còn lôi lôi kéo kéo? Ngươi cho rằng tao là người chết hay sao?"

Người tới đúng Mạch Vĩ Triết mặt mang sát khí. Ngay khi máy bay vừa hạ cánh, hắn lập tức đi thẳng tới nơi ở của Lương Văn Hà tính sổ.

Khi hắn xuất hiện tâm trạng như vậy, địch thủ căn bản hoàn toàn không có cơ hội sống. Bao nhiêu năm qua hắn xưng hùng tại các kỳ đại hội thể thao tuyệt đối không phải là hư danh, không phải hắn đánh bại rất nhiều đối thủ hàng đầu trên thế giới chỉ dựa vào may mắn.

Một nửa gương mặt của Lương Văn Hà quả thực đột nhiên sưng lên gấp hai lần, từng trận đau đớn truyền một đường ra sau ót. Bị một vận động viên tập tạ mỗi ngày ẩu đả, kết cục chính là như vậy, đứng cũng đều đứng không vững.

"Anh...... trước tiên hãy bình tĩnh một chút...... Có chuyện gì hãy từ từ nói."

"X, mày mới câm miệng lại cho tao! Có ý kiến gì?" Mạch Vĩ Triết lại vung một quyền nữa qua, đấm vào ngay hàm dưới của Lương Văn Hà, khiến hắn ta ngã xuống sàn nhà. "Trước kia thì bỏ đi, tao sẽ không tính toán với mày; Hiện tại cô ấy đã kết hôn với tao, nếu mày còn có lá gan tiếp tục trêu chọc cô ấy? X, mày không hỏi tao trước, tao cũng đến hỏi mày bằng nắm tay của tao!"