Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch giả: Sâu

_____________

……

Diệp Anh lái xe đem Hạ Tiểu Nịnh về Hạ gia, nhân tiện ở lại dùng bữa, sau đó cảm thấy mỹ mãn mà gói lấy vài món ăn ba Hạ Tiểu Nịnh làm ở tủ lạnh rồi rời đi.

Hạ Tiểu Nịnh cùng Cố Lâm Anh cùng nhau lột xong một sọt to bạch quả, sau đó mới trở lại phòng ngủ nhỏ của mình.

Trước khi đi ngủ, lại không hiểu sao mà nghĩ tới gương mặt nhỏ bánh bao của Phong Mạn Mạn, cũng không biết tiểu nha đầu buổi tối hôm nay có ăn ngon miệng hay không……

Di động bỗng nhiên đinh một chút, có tin nhắn đến.

Là một dãy số lạ, đuôi của số thực bộ dáng vênh váo, nhưng tin nhắn gửi tới lại là một bộ dạng mềm mại, dễ thương ——

[ Tiểu Nịnh, chị đã ngủ chưa? Em là Mạn Mạn nha ~~~]

Đằng sau còn có một biểu cảm thỏ con đáng yêu.

Tiểu nha đầu đi nghỉ đông, cho nên điện thoại di động cũng bị bỏ lệnh cấm?

Hạ Tiểu Nịnh nhanh chóng bò dậy, vui vẻ nhấp vào khung trả lời, đánh chữ vào: [còn chưa ngủ đâu. Mạn Mạn có ngoan ngoãn ăn bữa tối không?]

Khả năng là cô bé đánh chữ tương đối chậm, cho nên cô phải đợi một hồi lâu mới nhận được câu trả lời——

[ngoan ngoãn ăn hết, nhưng không có chị làm ăn không ngon.]

Đằng sau còn có một biểu cảm bé thỏ con không vui.

Biệt thự Nam Sơn, Phong Mạn Mạn ở trong ngực Phong Thanh Ngạn, mặt mũi không vui, “Ba ba, con bảo ba giúp con gửi ba chữ moah moah moah cho Tiểu Nịnh, tại sao không có?”

Phong Thanh Ngạn trầm mặc, một lát sau, ngữ khí như thường: “Ba bỗng nhiên quên ba chữ kia viết như thế nào.”

“……” Một bên Phong Tu Viễn giương mắt nhìn baba mình liếc mắt một cái, lại cúi đầu chơi tiếp trò chơi ghép hình của mình.

Phong Mạn Mạn tin tưởng không nghi ngờ, “Vậy ba sẽ giúp con gõ một câu, hỏi chị ấy có nhớ con hay không.”

“…… Cái này không cần hỏi.”

“Nhất định phải hỏi!” Phong Mạn Mạn bím tóc trên đầu đều dựng lên, “Bằng không đêm nay ba kể mười lần chuyện cổ tích con cũng không ngủ!”

Mười lần, không phải mười câu chuyện!

Tiểu nha đầu này ưa thích sự đơn giản lặp đi lặp lại, cho nên khi tức giận sẽ để cho Phong Thanh Ngạn một câu chuyện cổ tích mà kể lại mười lần.

Nội dung tương tự nhau lặp đi lặp lại mười lần…… Đây quả thực là kiểu tra tấn không phải của người đối với Phong Thanh Ngạn.

Hơn nữa, tiểu nha đầu hôm nay từ toilet ra, lúc sau phát hiện Hạ Tiểu Nịnh không có ở đó, làm ầm ĩ rất lâu, rất lâu sau mới bị trấn an tốt, vạn nhất đêm nay lại giày vò, bọn họ còn ngủ được hay không?

Nghĩ điểm này, Phong Thanh Ngạn lập tức gõ chữ, đã gửi tới.

Đinh một tiếng, vốn dĩ Hạ Tiểu Nịnh sắp ngủ lại tỉnh táo hẳn, ấn mở tin nhắn chưa đọc——

[Chị nhớ em không? Mạn Mạn.]

Còn cố tình viết tên? Chẳng lẽ tin nhắn này không phải con bé tự mình gửi? Mà là Phong Tu Viễn giúp con bé gửi tới?

Hạ Tiểu Nịnh càng nghĩ càng cảm thấy khả năng.

Không trả lời thì không được, vạn nhất tiểu gia hỏa còn ở bên kia chờ không ngủ được nghĩa là cô đã tạo ra nghiệp chướng nặng nề.

Nhưng trả lời lại, nói nhớ, chỉ sợ sẽ bị tiểu tử Phong Tu Viễn nói cái gì mà đã bắt được cái chuôi, đến lúc đó chỉnh ác chỉnh mình liền nghĩ không ra.

Gãi gãi đầu từ trên giường ngồi dậy, cô suy nghĩ thật tốt, trong chốc lát, mới chậm rãi mà gõ chữ lên khung trả lời ——

[ chị cũng nhớ em nha……]

Gõ xong lúc sau, theo bản năng mà muốn ấn xuống nút gửi đi, lại bỗng nhiên dừng một chút.

May mắn còn không có gửi đi, bằng không lại muốn trở thành nghi phạm rồi.

Hạ Tiểu Nịnh nhanh chóng cơ trí mà ở phía sau thêm vào một loạt chữ, sau đó mới ấn gửi đi.

Biệt thự bên kia, màn hình di động sáng ngời, Hạ Tiểu Nịnh gửi tin nhắn tới, tin nhắn cứ như vậy không sót chữ nào rơi vào mắt Phong Thanh Ngạn——

[ chị cũng nhớ em nha ( ngoại trừ ba ba của em)……]

- ------------------