Phong Thanh Ngạn thu hồi tầm mắt, mặt không thay đổi nhìn thẳng phía trước, “Tôi thật sự rất lo lắng bác buổi tối sẽ gặp ác mộng.”

“Hả?” Đề tài nhảy lên thật sự quá nhanh, bác gái nhất thời không thể đuổi kịp, “Có ý gì?”

“Dùng tấm ảnh xấu như vậy làm bình bảo vệ, tôi bội phục dũng khí của bác, cũng đánh giá cao trình độ không biết xấu hổ của bác, hiện tại, có thể đi chưa?”

“……” Bác gái chịu đả kích sâu sắc, cảm thấy ngực trúng một kiếm, che lại trái tim vạn phần khó có thể tin được mà dịch sang bên cạnh một bước.

Tề Hàng lại tiến lên một phen kéo bác gái đi, Phong Thanh Ngạn lúc này mới cất bước, trầm ổn xuống cầu thang, rời đi.

Bác gái ở đầu bậc cầu thang sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới hồi phục tinh thần lại, hai bước chạy về, gõ cửa, “Mẹ Tiểu Nịnh à, ai da, chị nghe tôi nói nha, vừa rồi ông chủ kia con gái nhà chị, may mắn nhà chị không chọn cậu ta làm con rể……”

Cái tiểu khu dân cư này hiệu quả cách âm lại không tốt, Cố Lâm Anh kỳ thật đã sớm ở trong phòng nghe được mọi thứ vừa mới xảy ra.

Nói thật, đối với người phụ nữ cách vách bát quái lại còn mười phần bà tám thích buôn chuyện bà sớm đã có chút không quen nhìn, Phong Thanh Ngạn nói chầu này thật là rất được lòng người.

Tuy rằng không thích hợp làm con rể, nhưng không ngại bà nhịn không được có chút muốn cho khen thưởng anh……

……

Dưới tầng.

Tề Hàng theo Phong Thanh Ngạn một đường, trong lòng vẫn luôn yên lặng mà ở nghĩ sẵn trong đầu, nghĩ trong chốc lát muốn như thế nào an ủi vị boss không được hai trưởng bối Hạ gia tiếp nhận này.

Phong Thanh Ngạn hạ thân ngồi vào trong xe, Tề Hàng đang muốn cùng đi theo, đã bị anh duỗi tay ngăn lại, “Cậu ở chỗ này.”

“Ah?”

Không phải muốn đi làm sao? Không có anh, ai sẽ tới thống lĩnh tầng cao nhất đây?

“Tôi nhớ rõ cậu ở công ty có một biệt danh, gọi là cái gì nhỉ……” Phong Thanh Ngạn hỏi.

“Tôi ở công ty biệt danh rất nhiều, không biết thiếu gia ngài nói chính là cái nào?”

“Cái này lưu truyền rộng nhất kia.”

“À, đại hiệp nhiệt huyết?”

“Không phải.”

“Mỹ nam sắt thép?”

“Cũng không phải.”

“…… Đó là cái gì? Tôi không nhớ rõ tôi có cái biệt danh nào nữa?”

“Bọn họ không phải đều gọi cậu là người bạn của chị em phụ nữ sao?” Phong Thanh Ngạn không hề đồng tình tâm địa nhắc nhở Tề Hàng, “Cậu hôm nay ở lại cái tiểu khu này, phát huy đầy đủ một chút sở trường đặc biệt của cậu, hỏi thăm một chút sở thích ngày thường của ba mẹ Hạ Tiểu Nịnh.”

Tề Hàng chết không thừa nhận: “…… Tôi không có cái biệt danh này!”

“Nhớ rõ hoàn thành nhiệm vụ, bằng không cậu cũng đừng tới làm nữa.”

Tề Hàng: “……”

Sau khi nghe buổi nói chuyện đó, hối hận tới nhân gian.

Tề Hàng yên lặng mà ở trong lòng chảy xuôi ra nước mắt chua xót, “Được, thiếu gia.”

Chiếc xe đã biến mất.

Tề Hàng lau mặt một lần, nhìn nhìn tiểu khu cẩm tú chỗ bày thiết bị tập thể hình cách đó không xa, yên lặng mà đi qua, chọn cái máy tập eo đứng lên trên.

Giây tiếp theo, nghẹn ra một nụ cười sáng lạn: “Thật là trùng hợp quá, ông ơi, ông cũng tới tập thể dục buổi sáng?”

Ông lão râu bạc miết trai đang ở bên cạnh múa kiếm liếc mắt nhìn một cái, “Người trẻ tuổi, cái giờ này cậu còn không đi làm? Chơi bời lêu lổng! Không làm việc đàng hoàng!”

Tề Hàng: “……”

……

Trải qua cả ngày gian khổ phấn đấu, Tề Hàng rốt cuộc từ trong khu của người cao tuổi moi ra một ít tin tức hữu dụng ——

Hạ gia nuôi chó dưỡng mèo, Cố Lâm Anh mỗi ngày chạng vạng tối đều sẽ dắt chó mèo đi dạo, sau đó đi đến trên sân bóng rổ trống ở trung tâm tiểu khu cùng mọi người cùng nhau nhảy múa vũ khúc quảng trường.

Với tiêu chuẩn tuổi già sinh hoạt, Tề Hàng suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra có cái điểm gì đột phá.

Nhưng cậu đem tin tức báo cáo cho Phong Thanh Ngạn, lúc sau liền thấy boss nhà mình lâm vào suy nghĩ sâu xa.