Hai tháng sau.

Đêm khuya vắng người, đèn đường mờ nhạt.

Lý Bách Chu mặc áo măng tô, hai tay cắm trong túi áo, phun khói trắng đi trong gió rét hướng về nhà trọ.

Chân y đã bình phục, nhưng hành động cũng không được như ý. Lính làm không được, nhà cũng không muốn về. Hiện tại y đang thuê một phòng trọ nhỏ bên ngoài, sinh hoạt phí kiếm từ việc làm công ở quán bar.

Dân cư hai bên đường đa số đã sớm tắt đèn, ở ngã tư đường tối đen im ắng, ngẫu nhiên thổi qua một cơn gió lạnh, vài chiếc lá khô bị cuốn bay lên, liệng giữa không trung.

Lý Bách Chu rụt cổ lại, túm cổ áo thật chặt, tiếp tục từng bước tiến về phía trước.

Hiện tại ngày đêm của y đều đảo lộn, đêm hôm khuya khoắt tinh thần đúng là không thể tốt hơn.

Đi đến ngã rẽ, xa xa y liền trông thấy một thân ảnh cuộn tròn dưới đèn đường trước cửa nhà.

Lý Bách Chu lặng đi một chút, cúi đầu nhìn đôi giày nghĩ nghĩ.

Sau đó nhấc chân tiếp tục đi đến phía trước.

Lý Bách Chu dừng lại trước ‘đống tròn’ trước mặt, từ trên cao nhìn xuống đối phương.

Đó là một đứa trẻ, thân hình nhỏ gầy bọc trong chiếc áo trắng xọc xanh. Hai tay ôm đầu gối, đầu chôn thật sâu giữa cánh tay. Chỉ lộ ra một đầu tóc ngắn, một đoạn cổ nhỏ trắng bệch.

Nhìn bộ đồ này, tựa hồ là của bệnh viện?

Lý Bách Chu cà lơ phất phơ đá đá chân nó: “Này.”

Không có động tĩnh gì.

Lý Bách Chu ngồi xổm xuống, hai tay rút khỏi túi áo, ấn đầu nó dùng sức xoa xoa: “Tôi nói này, còn sống chứ? Ai, tôi sớm biết cậu là âm hồn bất tán mà!”

Bộc Dương Môn dưới mái tóc lộn xộn lộ ra đôi mắt sáng lấp lánh, lẳng lặng nhìn chằm chằm Lý Bách Chu trong chốc lát, phảng phất như đang xác nhận điều gì.

Rồi sau đó một chút một chút, chậm rãi ngẩng đầu lên, hốt hoảng nhìn người trong mộng hiện ra trước mắt.

“Bách, Chu?” Nó nghiêng đầu chần chờ hỏi han.

Lý Bách Chu gật đầu cười khổ: “Ai, phải, chính là tôi!”

Được đáp án khẳng định, Bộc Dương Môn mặt mày nháy mắt giãn ra. Nó ôm đầu gối, nhìn Lý Bách Chu ngốc ngốc nở nụ cười, chìa bàn tay nhỏ bé lạnh băng băng sờ sờ mặt Lý Bách Chu, một mặt vẫn cười, cũng không nói chuyện.

Sắc mặt Bộc Dương Môn tiều tuỵ, hai má phúng phính cũng đã không còn bóng dáng, chỉ còn lại dưới hốc mắt là hai túi mắt xanh đen, nặng trịch xua đi một chút ngây thơ khoái hoạt.

Lý Bách Chu đè tay nó lại. Y nhớ rõ trước kia khi y nắm cánh tay kia, nó vẫn còn trắng trắng nộn nộn, mập mạp mềm mại. Hiện giờ nắm trong tay lại đã cứng ngắc như băng, khô héo như củi, cổ tay phong phanh, một chút thịt cũng không có.

Dưới ánh đèn yếu ớt, Bộc Dương Môn thất thần nhìn người trong lòng, ngữ khí nhẹ nhàng tranh công nói: “Anh xem, em vẫn một mực ở đây chờ anh, em không có đi đâu nga! Cho dù là ngủ hầm cầu em cũng không sợ. Anh không có mụ mụ, em còn có thể phân một nửa mụ mụ cho anh nga!”

Lý Bách Chu dở khóc dở cười, chỉ cảm thấy trong mắt một trận chua xót. Y miễn cưỡng cười cười, đem bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Bộc Dương Môn dán lên mặt, ý đồ xoa dịu hốc mắt đang nóng lên: “Ai, coi như hết, cái loại mụ mụ của cậu, cậu vẫn nên giữ lại tự mình dùng đi!”

Xem ra thật sự là quăng không xong.

Lý Bách Chu ngửa đầu nhắm hai mắt lại, chậm rãi thở ra một hơi. Rốt cục hạ quyết tâm.

Y mở vạt áo ra, kéo thân thể nho nhỏ đang run rẩy trong gió rét kia vào lòng, dùng áo măng tô ấm áp vây lấy nó.

Y cảm thấy Bộc Dương Môn giống như lại thu nhỏ đi. Vừa vặn có thể giấu vào trong ngực y.

Bộc Dương Môn an tâm rúc vào trong ngực y, cười ngọt ngào.

Ba ba đi công tác, mụ mụ phát cáu với nó. Nó rời nhà trốn đi gặp Lý Bách Chu. Lý Bách Chu nói phải đi về lấy một chút đồ sau đó sẽ trở lại dẫn nó “xa chạy cao bay”, nó liền ngồi ở đây chờ đợi.

Hiện tại Lý Bách Chu đã trở lại. Bọn hắn đều không có sai hẹn.

Một bóng mờ xuất hiện dưới ánh đèn đường, một phụ nhân thân mặc một bộ đồ màu đỏ rốt cục yên lòng, xoay người bước vào xe Buick. Cuối cùng bà còn cách cửa kính nhìn thật sâu vào hai người đang ôm nhau phía trước, nước mắt tràn mi lập tức bị bình tĩnh thu hồi.

Ô tô mang cảm xúc khó khăn buông bỏ cùng niềm vui sướng của bà nhanh chóng tiến vào trong bóng đêm.

Bên kia, một người câm cao lớn khôi ngô đang cầm tờ giấy có viết địa chỉ của người trong lòng, theo biển số nhà tìm kiếm về phía này.

Kết thúc