Bên ngoài dần sáng, sương sớm đọng thành băng nhũ ngoài khung cửa sổ. Thanh niên ngồi trên xe lăn đưa lưng về phía ánh sáng, thân ảnh cao lớn ngưng kết thành quang ảnh trầm mặc.

Lý Bách Chu cảm giác mí mắt trầm trọng, nhưng đầu óc y lại dị thường thanh tỉnh. Cuồng hoan thâu đêm cũng không thể làm lòng y khoái hoạt, trong lòng y thủy chung có khối chì đè nặng. Giờ phút này y ngồi ở bên giường, nằm trên giường là Bộc Dương Môn mình đầy thương tích. Thân thể mềm mại của tên nhóc trắng bệch như hòa với màu trắng của chăn gối, trên đầu trên mặt đều quấn băng thật dày, chỉ lộ ra đôi mắt nhắm nghiền cùng đôi môi mím chặt. Là thụy dung rất nghiêm túc.

Lý Bách Chu nhíu mày, ôm lấy khuỷu tay yên lặng nhìn nó. Trong đầu không khỏi rơi về cảnh nó không ngừng tạo thương tổn cho mình.

Sau đó y nhớ tới hết thảy xảy ra tối qua.

Tối hôm qua trong bóng đêm, dã thú ngủ đông trong lòng y rốt cục phá cũi mà ra. Y phóng túng mình thuận theo bản tính, muốn làm gì thì làm, làm ra chuyện đáng sợ mà chính mình đều cảm thấy nghẹn họng trân trối.

Hiện tại, y lại mệt lại khó chịu. Hai tay che mặt mình xoa nắn một chút, y không khỏi rùng mình một cái.

“Tôi đã nghĩ, khiến cậu thống khổ tôi sẽ giải hận —— nhưng vì cái gì, hiện tại trong lòng khó chịu như vậy chứ?”

Tay Lý Bách Chu thăm dò vào trong chăn, sờ soạng bàn tay nhỏ bé mềm nhũn của Bộc Dương Môn, nắm lấy. Bàn tay nhỏ trong chăn vẫn nóng hừng hực, mang chút ẩm ướt.

Bộc Dương Môn đang ngủ lẩm bẩm một câu, lông mày nhíu chặt, như cố gắng thoát ra khỏi cơn ác mộng nào đó.

Lý Bách Chu đưa tay, vuốt lên mày nó. Nó liền thở dốc một hơi, thân thể buộc chặt chậm rãi trầm tĩnh lại.

Lý Bách Chu cười khổ.

Thở dài. Y cẩn thận giấu tay nó vào trong chăn. Sau đó đẩy xe lăn ra ngoài. Xoay người vào phòng nhốt Cố Nam Vân.

Trong phòng tuy có rèm che, nhưng ánh sáng vẫn xuyên qua vào một đường mỏng manh.

Cố Nam Vân đã tỉnh, miệng vẫn bị chặn, bị nam hộ lý dùng dây thừng thô trói ném dưới sàn nhà. Thấy Lý Bách Chu tiến vào, nam hộ lý lập tức đứng lên, bộ dạng phục tùng cúi đầu cung kính thối lui qua một bên. Mà Cố Nam Vân cũng đình chỉ “Ô ô” giãy dụa, trừng to mắt nhìn Lý Bách Chu, trong lòng hoảng hốt!

Người bắt cóc hắn, lại là Lý Bách Chu! —— có điều, cũng chỉ có Lý Bách Chu.

“Ô ô, ô ô!” Cố Nam Vân lắc đầu, trên mặt đất cọ cọ ý đồ ngồi thẳng thân thể.

Lý Bách Chu đẩy xe lăn tới trước mặt hắn, mặt không chút thay đổi vỗ vỗ mặt người anh em: “Kinh ngạc chứ? Mày sớm nên nghĩ đến, bản thân khẳng định sẽ có một ngày như vậy a!” Lý Bách Chu nói xong, giật miếng vải trong miệng hắn ra.

Cố Nam Vân vội vàng thở hổn hển mấy hơi, trong lòng hắn run sợ nhìn Lý Bách Chu, môi run run không ngừng. Hắn nháy mắt đã hiểu rõ tiền căn hậu quả rồi.

“Bách Chu, tớ, tớ cũng không có biện pháp a, giữa chúng ta chỉ có thể có một đội trưởng! Tớ thật sự chỉ là muốn chức đội trưởng, tớ không muốn hại cậu! Nể tình anh em, hơn nữa cậu hiện tại cũng hảo hảo không có việc gì, cậu, cậu tha thứ cho tớ đi!”

Lý Bách Chu cười, ánh mắt chậm rãi đông thành băng. Bởi vì cái vị trí đội trưởng, tình cảm anh em bao năm liền bán sạch sao? Vì một chút tư tâm của hắn, liền ảnh hưởng đến sống chết của kẻ khác?

“Ha ha, ha ha.” Lý Bách Chu ngửa đầu cười to, lòng tràn đầy đau khổ. Trước đó, y đọng lại biết bao oán hận muốn chất vấn Cố Nam Vân, nhưng giờ phút này, y phát hiện mình trừ cười ra, một câu cũng nói không nên lời.

Y nhớ tới Bộc Dương Môn ở cách vách, nhất thời chỉ còn lại từng trận gió thảm mưa sầu, khó có thể kể ra.

“Bách Chu, Bách Chu, xem tình anh em bao lâu, cậu thả tớ đi! Tớ trở về sẽ trả vị trí đó lại cho cậu, tớ nói được làm được! Được không? Bách Chu, tớ, tớ sau này nhất định hảo hảo bồi thường cậu, hảo hảo bồi thường!”

“Bồi thường tao?” Lý Bách Chu thanh âm không có gì phập phồng. Y nghiêng đầu, hơi nước bao quanh tầm mắt, mờ mịt nhìn vào hư không hỏi.

Ngoài cửa sổ đã hoàn toàn sáng ngời. Bình minh đã qua, sáng sớm buông xuống. Nhưng mà ánh mặt trời vẫn trống rỗng không chút sinh khí, là bức tranh trong khung kính đã phủ kín bụi, là căn phòng bị chấn song ngăn cách với thế giới bên ngoài, không còn thuộc về y.

Tia sáng kia ở trong mắt Cố Vân Nam khúc xạ thành một đường sinh cơ. Hắn vội vàng bò về phía Lý Bách Chu, cọ đến bên chân đối phương, cõi lòng đầy hi vọng nói: “Đúng vậy, bồi thường cậu, vô luận cậu ở đó gặp ủy khuất gì, tớ đều bồi thường cậu!”

Lý Bách Chu cười cười, dời tầm mắt xuống nhìn hắn: “Vô luận cái gì?”

Cố Nam Vân liên tục gật đầu: “Đúng, đúng,! Chỉ cần cậu buông tha tớ, tớ —— ”

“Được rồi.” Lý Bách Chu đối mặt với hắn, “Tao bị giam trong phòng tối, ngăn cách một tháng, bị đánh đứt một chân. Mày đền lại cho tao đi.”

Cố Nam Vân ngây ngẩn cả người.

Nhưng mà không đợi hắn kịp phản ứng, Lý Bách Chu đã đoạn tuyệt xoay người, mệnh lệnh cho nam hộ lý vẫn thủy chung đứng một bên chờ đợi: “Chặn miệng hắn, chặt một chân hắn.”

Không có một chân, đối với một thành viên đội bóng rổ, đối với một học viên trường quân sự, ý vị như thế nào? Đáp án không cần nói cũng biết!

Nam hộ lý mỉm cười xem y, mang theo cổ vũ. Gã tin chắc mọi điều Lý Bách Chu làm đều là đúng.

Lý Bách Chu hờ hững liếc gã một cái. Trong lòng đột nhiên cái gì cũng không muốn suy nghĩ.

Sau đó y cũng không quay đầu lại, rời khỏi phòng. Phía sau, là tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng rống giận của Cố Nam Vân. Rất nhanh thanh âm dừng lại, biến thành tiếng “Ô ô” nặng nề.

Cửa ngoài bị hàng xóm gõ vang, Lý Bách Chu thật sâu hít một hơi, miễn cưỡng bình phục tâm tình mới đi mở cửa.

Là chủ cho thuê nhà: “Các cậu làm gì vậy? Có người trách cứ nói tối hôm qua cũng rất ầm ĩ!”

Lý Bách Chu khách khí cười cười: “Mở phim lớn tiếng quá, thật có lỗi.”