Nam hộ lý chôn thi thể bác sĩ Cao Kiều, đuổi bảo tiêu dưới sân, lại dùng thuốc mê của Cao Kiều giải quyết Lâm bá xong, trở về đợi lệnh.

Gã cũng đã vẩy xăng khắp biệt thự, mang theo hận ý vặn vẹo, gã ném Lâm bá vẫn luôn ngược đãi gã vào phòng. Khoá trái.

Tinh tế tỉ mỉ làm xong tất cả chuyện này, gã trở về phục mệnh.

Gã quy củ đứng trước cửa, gõ ba cái, tỏ vẻ bản thân đã hoàn thành xong nhiệm vụ Lý Bách Chu giao cho.

Gã cảm thấy thực tự hào, bởi vì gã hoàn thành nhiệm vụ rất xuất sắc. Cho là mình có thể được người trong lòng khen ngợi.

Tâm gã tràn ngập mong chờ ngẩng đầu, rốt cục thấy Lý Bách Chu từ trong toilet bước ra.

Gã liếc mắt một cái liền biết bản thân mình vọng tưởng —— tiểu thiếu gia ướt sũng cuộn mình trong lòng thần ánh sáng của gã.

Vì thế gã biết khen thưởng là vô vọng. Yên lặng cúi thấp đầu.

Lý Bách Chu ôm Bộc Dương Môn, mặt không chút thay đổi bước qua gã.

Ra khỏi phòng không chút trở ngại, dọc theo hành lang đi tới cửa.

“Sao gã lại ở đây?” Bộc Dương Môn vừa thấy ‘cái thứ’ bên cạnh, lông mày không khỏi nhíu lại.

Lý Bách Chu cười cười vỗ vỗ tiểu não của nó: “Lái xe, người hầu, bình thường cậu dùng thế nào, sau này vẫn dùng thế đó. ——thế nào, cậu không thích hắn? Không thích sao còn giữ ở đây!”

Bộc Dương Môn bĩu môi, mất hứng: “Ai thích gã! Nếu không phải mụ mụ mua thận của gã, thấy gã đáng thương lại vô dụng, thu nhận và giúp đỡ gã, không chừng gã đã bị cha gã chia ra làm mấy phần mà bán rồi!”

Lý Bách Chu giật mình nhìn thoáng qua nam hộ lý đi phía sau.

Người nhà ngoan độc như vậy! —— khó trách!

Nam hộ lý ngẩng đầu nở nụ cười với y. Vân đạm phong khinh.

Lý Bách Chu quay đầu lại: “Vậy mặt hắn ——” cũng do cha gã làm sao?

Bộc Dương Môn bị hỏi sắc mặt liền cổ quái, nó bỗng nhiên tức giận siết nắm tay, gào với nam hộ lý phía sau: “Mày lấy cái mặt đó để kể khổ với Bách Chu có phải không? Đồ quái dị! Ai kêu mày trộm hôn ảnh chụp của Bách Chu! Không biết xấu hổ!”

Lý Bách Chu lại kinh ngạc, không rõ sao lại có liên quan tới mình.

“Cái gì gọi là trộm hôn ảnh chụp của tôi?”

“Chính là lúc anh còn trong trường quân đội, em thật sự rất nhớ anh, mới bảo Lâm bá chụp hình anh đặt trong phòng.” Bộc Dương Môn oán hận giải thích: “Tên quái dị này, gã nhìn thấy! Em còn nghĩ gã làm gì mà suốt ngày lượn qua cửa sổ phòng em, thì ra là đến nhìn lén hình anh. Lại để em bắt được, gã ở sau lưng em trộm hôn ảnh chụp bảo bối của em, em muốn giáo huấn gã!”

Cái này, Lý Bách Chu cuối cùng cũng nghe ra ngọn nguồn, sắc mặt y khẽ biến.

Cái gì a, hóa ra bản thân đã sớm bị một đám biến thái nhớ nhung sao? Ngẫm lại trước kia vô tri vô giác huyên hoang, sau lưng lại bị nam nhân ý dâm, Lý Bách Chu liền khó chịu buồn nôn.

Y quay đầu lại nhìn nam hộ lý. Vừa vặn nam hộ lý cũng ngẩng đầu nhìn y.

Hai bên yên lặng nhìn nhau.

Động tác dường như rất chậm, nam hộ lý rủ mắt xuống, khóe mắt mơ hồ không tiếng động dương lên —— gã đối với Lý Bách Chu, cười đến vô tư.

Tình yêu ôn nhu của gã, tựa suối chảy qua núi, mang theo một chút ngượng ngùng cùng chờ mong, là một loại hạnh phúc rõ ràng.

Lý Bách Chu mạnh mẽ quay đầu. Sắc mặt y xám trắng thở dài một hơi, thì thào nói nhỏ: “Có ý tứ, có ý tứ.”

Cười không tới được đáy mắt.

Nói xong, ba người đã ra ngoài biệt thự.

Lý Bách Chu quay đầu lại nhìn thoáng qua biệt thự tiêu điều lần cuối, xem không trung chìm trong tối đen, một mảnh tuyết trắng bao phủ núi rừng. Y dùng sức khắc lại khoảnh khắc này trong lòng.

Sau đó y xoay người, vung tay lên, không chút lưu tình lệnh cho nam hộ lý: “Đốt.”

Bộc Dương Môn níu chặt vạt áo của y, đem mặt vùi vào lồng ngực y.

Nó biết, Lý Bách Chu thiêu hủy biệt thự là vì phòng ngừa mụ mụ bắt bọn nó về đây.

Bách Chu của nó muốn dẫn nó đi, đi đến nơi rất xa, nó rốt cục có thể không cần tiếp tục chờ đợi trong căn phòng tối đáng sợ kia nữa.

Chỉ cần Lý Bách Chu nguyện ý, nó có thể cái gì cũng không cần, có thể đi cùng y, vô luận ở đâu, chỉ cần có thể đi theo y.

Bởi vì nam hộ lý đã vẩy đầy xăng khắp bốn phía biệt thự, nên trận hỏa này thực không thể chống đỡ.

Biệt thự chìm trong biển lửa. Ngọn lửa liếm tới tường cây trong vườn, dọc theo thân cây lượn ra khắp nơi, ngọn lửa nóng bỏng thiêu cháy một góc trời. Không khí bốn phía đều bị thiêu tới vặn vẹo.

Gương mặt Lý Bách Chu trong ánh lửa chợt sáng chợt tối, âm tình bất định.

Sau đó, y đột nhiên không khống chế được cười lên ha hả. Đó là sung sướng sau khi tiết hận, y cười đến mất tiếng, chỉ còn lại bộ dạng đang cười to.

—— giải thoát rồi, cuối cùng cũng giải thoát rồi!

Nửa tháng a, y bị nhốt trong căn phòng âm u không người không quỷ, nửa tháng không phân biệt được ngày đêm, nửa tháng sống không bằng chết, nửa tháng nhục nhã phẫn hận, nửa tháng, thấy rõ bộ mặt của tất cả!

“Bách Chu, anh đừng cười như vậy, em, em sợ!” Bộc Dương Môn ôm sát y, cầu xin.

Tiếng cười của Lý Bách Chu dừng lại.

—— không, còn chưa đâu!

Y nhìn thoáng qua đứa nhỏ cuộn tròn trong lòng mình, và nam nhân đứng bên cạnh.

Mới đốt động quỷ mà thôi, lại đưa toàn bộ yêu ma quỷ quái ra. Làm sao có thể xem như giải thoát, làm sao có thể nói là thắng lợi?

Kế tiếp cần làm gì bây giờ?

Kế tiếp, phải làm thế nào thoát khỏi những kẻ điên này?