Bộc Dương Môn xoay đầu lại, mặt không chút thay đổi Lý Bách Chu bị trói trên giường.

Lý Bách Chu nuốt một chút nước miếng.

Trong phòng chỉ còn lại y và nó.

“Uy, mày sẽ không thật sự làm vậy chứ?”

“Bộc Dương Môn, mày… cậu làm thật sao?”

“Uy, Bộc Dương Môn, chúng ta, chúng ta có thể tiếp tục thương lượng một chút…”

Bộc Dương Môn đứng trước giường, nghiêng đầu đánh giá Lý Bách Chu một lát.

Y đã tận lực, nhưng y cảm giác mình còn chưa bắt được ý muốn đổi ý trên mặt đối phương.

Bộc Dương Môn rốt cục hạ quyết định.

Nó cầm lấy cái gậy sắt đặt ở chân giường, đi đến bên chân Lý Bách Chu, nói: “Những người khác em đều thấy không đáng tin, để em tự làm đi. Bắt đầu từ bên trái ——khí lực của em không quá lớn, có thể không thể một phát đập gãy nó, cho nên anh phải nhịn một chút.”

Sau đó, không đợi Lý Bách Chu kịp phản ứng, gậy sắt tựa hồ mang theo sức nặng thiên quân, nhanh chóng hung mãnh nện xuống.

Lý Bách Chu bất ngờ không phòng ngự, “A” một tiếng thảm thiết.

Bộc Dương Môn như không nghe thấy, nâng gây lên, nhắm ngay mắt cá chân của y, hung hăng nện xuống, mang theo tiếng gió sắc bén.

Lại thêm một gậy.

Hai gậy.

Ba gậy.

Lý Bách Chu rốt cuộc hiểu rõ.

Bộc Dương Môn không phải nói giỡn với y, cũng không phải uy hiếp đe dọa, nó thật sự sẽ chặt đứt tay chân y!

Đối với Bộc Dương Môn mà nói, một gậy này căn bản không tính là gì, chẳng qua là một trong vô số thủ đoạn trừng phạt mà thôi. Anh không nghe lời, cho anh ăn đau, chờ anh vô cùng đau đớn, sợ hãi, anh sẽ nghe lời. Chờ anh nghe lời, hai người có thể hòa hảo như lúc ban đầu.

Đây là logic của Bộc Dương Môn.

Với nó, đây không phải thương tổn, càng chưa nói tới phạm tội. Nên càng không tồn tại mềm lòng hay áy náy.

Lý Bách Chu rốt cục sợ.

Y còn trẻ, thanh niên hai mươi mấy tuổi, nửa đời trước cuộc sống muôn màu muôn vẻ, nửa đời sau chẳng lẻ phải trải qua trên xe lăn? Làm sao có thể cam tâm đây! Đối với một thanh niên đam mê bóng rổ, đam mê xe thể thao mà nói, tàn tật quả thực là sống không bằng chết! Nhưng có lẽ từ hôm nay trở đi, y sẽ không bao giờ có thể tiêu sái trên đường như thế nữa. Nếu y tàn phế, cũng chỉ có thể thân bất do kỷ nằm trên giường ngắc ngoải thôi!

Y không thể!

Y là Lý Bách Chu, là nam tử hán mười mấy tuổi đã mang anh em dưới trướng, trèo tường trốn học, cầm vũ khí đánh nhau, đuổi đánh bọn lưu manh chạy năm, sáu khu phố, là một tay đua có thể dễ dàng bỏ xa cả tá tay lái kỳ cựu, là đội trưởng đội bóng rổ phòng thủ không có kẽ hở nâng tay liền ăn ba điểm, là nhẹ nhàng đỡ được cú đá sườn ngàn cân uy quyền của huấn luyện viên a!

Y sao có thể biến thành một kẻ tàn phế!

Trong phòng nhỏ trống rỗng, tiếng kêu thảm thiết của Lý Bách Chu còn tiếp tục rền vang.

Lý Bách Chu đau đến ánh mắt đều tán loạn, cả người hắn kịch liệt run rẩy, tê thanh liệt phổi gầm hét lên: “Không, không, van cậu, Bộc Dương Môn, tôi không dám, tôi không dám! Tôi không bao giờ chạy nữa, không bao giờ… nữa!”

Tên nhóc thoạt nhìn, quả thật không đến mười năm tuổi.

Cao cũng chỉ đến ngực mình, trên gương mặt vẫn là hai má phì phì mập mạp của trẻ con. Thật sự là bộ dạng bé con.

Đôi mày ngắn hếch hếch, mắt hạnh tròn tròn, ngũ quan nhu nhuận thanh thuần ngây thơ, mang theo ý cười ngơ ngác khờ dại. Giống cậu bé nhà bên, mặc bộ đồ tươi sáng, tháo hai cái cúc áo, lộ ra làn da tuổi trẻ cùng xương quai xanh mảnh khảnh. Thân thể nó còn không chưa hoàn toàn bỏ đi nét trẻ con, còn mang theo chút thịt vù vù mềm mại. Ánh mắt ngượng ngùng, khi gặp người sẽ mím chặt môi cười khẽ, khóe miệng tràn ra đôi má lúm đồng tiền.

Bề ngoài vô hại như vậy, ai có thể ngờ tâm nó lại hoàn toàn trái ngược, thủ đoạn tàn khốc vậy chứ!

Lý Bách Chu cũng không còn dám coi khinh nó nữa.

Bộc Dương Môn tựa hồ cũng có chút mệt mỏi. Nó không nghĩ tới xương cốt của người lại cứng như vậy, không giống như của mèo con hay chó con.

Nó mệt đến thở hồng hộc, không thể không dừng lại nghỉ ngơi một lát.

Nó nghe thấy Lý Bách Chu cầu xin tha thứ, Lý Bách Chu trên mặt thấm mồ hôi, phân không rõ kia đều là mồ hôi lạnh, hay còn hòa thêm nước mắt.

Nó biết, Bách Chu của nó thật sự rất đau. Mỗi lần nó cắt tứ chi của động vật nhỏ thì chúng nó cũng như vậy, kêu đến nỗi thanh âm đều thay đổi. Nhưng mà sau đó, hết thảy đều tốt đẹp. Cho nên trừng phạt là nhất định.

Nó buông gậy sắt, cúi thân dùng ống tay áo xoa xoa mồ hôi trên mặt Lý Bách Chu.

Hình như nó làm sai rồi, không nên dùng gậy gộc, nó hẳn nên dùng rìu hay búa, vậy sẽ tương đối dễ dàng. Nó thế nào lại không nghĩ tới chứ?

Ai, để Bách Chu của nó chịu khổ rồi!

“Bách Chu, rất nhanh thì tốt rồi nga! Anh nhẫn nhịn một chút, chỉ còn lại một bàn tay. Còn tay kia, chờ gỡ thạch cao rồi làm sau, được không?”