Khi Lý Bách Chu tỉnh lại, đã là giữa trưa ngày hôm sau.

Lúc y đang trong trạng thái mơ mơ tỉnh tỉnh cảm giác có cái gì nhuyễn nhuyễn một mực nhúc nhích chuyển động trên mặt y, lành lạnh, ngưa ngứa, thật sự có điểm ghê tởm. Vì thế chỉ có thể cố gắng kéo mi mắt nặng trịch lên.

Một đôi mắt to long lanh bỗng sáp gần vào y. Y có thể nhìn thấy thân ảnh mình phản chiếu dưới con ngươi ngập nước kia.

Bởi vì này đôi mắt to tròn màu đen chiếm nhiều hơn màu trắng, nhìn chăm chú hiện ra tính trẻ con.

Tiếp tục nhìn kỹ, là ngũ quan xinh xắn, tóc ngắn màu nâu mềm mại, hai gò má phúng phính như bánh bao, nhìn độ rộng bả vai, khẳng định là cái tướng ngũ đoản (mình và tứ chi đều ngắn).

Sau đó, Lý Bách Chu phát hiện thứ như xà mà dính trên mặt mình nãy giờ. Hóa ra là tay tên nhóc này. Tựa hồ đang giở trò đùa dai, bị đương sự bắt được, giật mình tay tạm dừng giữa không trung.

Lý Bách Chu yên lặng mắt nhỏ trừng mắt to. Tên nhóc này thấy y nhìn mặt mình chằm chằm rồi lại nhìn bàn tay nhỏ giữa không trung, lại có vẻ thật cao hứng, trực tiếp mò lên mặt y.

Lý Bách Chu trong nội tâm thật muốn ói.

“Bách Chu, không nghĩ tới em còn có thể gặp lại anh.”

Lý Bách Chu đồng tử mạnh mẽ thu lại. Mụ mụ nha, đây là loại tình tiết gì? Ta xuyên qua sao?

Lý Bách Chu dùng sức nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt này non nớt đáng yêu, lại hoàn toàn xa lạ.

Cậu nhóc tựa hồ nhận ra cái gì, mày cau chặt lại giữa tâm mi nổi lên ngọn núi nhỏ, thấy Lý Bách Chu vẫn bộ dáng ‘nhận sai người’, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng diễm diễm dẩu lên, cả khuôn mặt liền giống như quả hạch đào.

“Anh không nhớ ra em!” Cậu nhóc hùng hổ nâng mặt Lý Bách Chu kêu to.

Lý Bách Chu bình thường nóng nảy xúc động, chỉ riêng không biết đối phó trẻ con thế nào. Cảm giác trẻ nhỏ là loại sinh vật tràn ngập cảm giác thần bí cùng sức chiến đấu khủng bố, không phải người thường có thể ngăn cản được.

Giờ phút này y cũng chỉ có thể rít gào trong lòng, kịch bản này y không muốn nhận nữa.

Cậu nhóc cẩn thận theo dõi y một hồi, rốt cục nhụt chí. Hạ xuống hai tay, tiểu bả vai rũ xuống, yên lặng ngồi một bên không nói lời nào. Lưu một bóng lưng cầu an ủi cho y.

Lý Bách Chu cảm giác mình không chỉ cần băng bó miệng vết thương, hiện tại ngay cả hàm răng vốn không có vấn đề cũng bắt đầu nổi lên từng trận đau.

Không phải quân ta vô dụng, thật sự là quân địch rất giảo hoạt. Biết lấy tuổi làm vũ khí, tự nhiên có thể bất khả chiến bại.

Lý Bách Chu vắt hết óc lục lọi từ ngữ, hít vào một hơi thật sâu, chuẩn bị tốt tâm lý chiến đấu ——

“Chúng ta từng gặp qua? Nhóc xác định?”

Lưng thân cậu nhóc mạnh mẽ nghiêng sang chỗ khác.

Lý Bách Chu trong lòng ai u một tiếng không tốt.

Cậu nhóc ánh mắt tròn tròn trừng y: “Em vẫn luôn nhớ kỹ anh! Luôn luôn nhớ kỹ anh! Anh cũng nói sẽ tới tìm em! Anh gạt em!”

Lý Bách Chu thiếu chút nữa liền buột miệng nói ra một câu ‘cho anh thêm một cơ hội’.

“Ai ——” Y thở dài, khóe mắt trộm chú ý đến động tĩnh của cậu nhóc. “Là nhóc đã cứu anh đi, cám ơn nhé!”

Cậu nhóc không rên một tiếng.

“Một mình nhóc nâng anh tới đây sao? —— ngạch, không phải một đường tha về chứ?”

“······ ”

“Nhóc tên là gì a? Ba ba mụ mụ của nhóc đâu?”

Cậu nhóc lại trừng mắt một cái.

Ai u kịch bản đến tột cùng phải diễn thế nào. Vẫn nên để người lớn tới đàm phán đi!

“—— này, nhóc quen anh sao? Vậy nhóc biết anh là ai không? Anh tên là gì?”

Cậu nhóc sửng sốt, rất nhanh mặt lại lộ vẻ ủy khuất không cam lòng.

“Anh chỉ nói anh kêu là Bách Chu, nói rằng lần gặp kế tiếp sẽ nói cho em biết họ gì.”

Lý Bách Chu đột nhiên tỉnh ngộ. Hồi y học cấp hai, cha tái giá, lúc ấy y cảm xúc kích động, cả ngày đối nghịch với cha. Đoạn thời gian kia y làm đủ loại chuyện xấu như trốn học đánh nhau linh tinh, sau thậm chí muốn đoạn tuyệt quan hệ với cha, không mang họ Lý, rời nhà bước chân vào giang hồ. Chính vào lúc đó, lưu lạc được vài ngày, y đang đứng trong công viên vào hoàng hôn yên tĩnh, nhìn thấy một cậu nhóc cô đơn ngồi ở xích đu.

Bọn y nói chuyện chốc lát, nương tựa nhau ngủ dưới gầm cầu vài đêm, lại cùng nhau chơi đùa vài ngày. Ngày xa nhau y còn lừa lấy mấy cái bánh mì trong cặp của cậu nhóc. Tình cảnh sau đó có chút mơ hồ, tựa hồ là một người phụ nữ đến đón cậu nhóc đi, sau đó không lâu, mình bị cha bắt được, cũng trở về nhà. Có điều sau khi về, y bị bắt đưa vào học viện quân sự toàn bộ quản lý theo hình thức phong bế.

“Thì ra là nhóc a! Môn Môn!”

Đây mới là cách mở cửa chính xác a! Lý Bách Chu trong lòng rơi lệ nghĩ. Y hoàn toàn cảm phục năng lực trinh thám nhanh nhẹn của mình.

Quả nhiên, cậu nhóc vừa nghe, bật người dậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm lộ ra hai cái lúm đồng tiền thật sâu. Một chút liền sáp lên cơ thể bị thương nặng của Lý Bách Chu, cũng không quản đối phương vì miệng vết thương bị đè đau đến hít vào mấy hơi, “Bẹp” một tiếng thúy sinh sinh thơm một cái ngay trên mặt y.