Đứa trẻ mất tích mấy năm của Lý gia trở lại đối với tiểu sơn thôn tạo thành một gợn sóng lớn (có sức ảnh hưởng lớn)

Tiểu Thạch từ khi trở về đem theo một ít vật trân quý, trong đó thậm chí còn có tế phẩm người lên núi dâng lên. Người trong thôn đối với bé suy đoán rối rít, vừa kính lại vừa sợ, kiểu gì cũng thấy bé nhất định không đơn giản. Cũng dặn dò trẻ con nhà mình không nên chơi với bé tránh cho có gì không tốt xảy ra.

Lý phu thấy nhi tử mất tích của mình thì thật cao hứng còn bà mẹ kế thì lòng lại mang bất an, sợ bé cùng hổ tinh trên núi có quan hệ sẽ trả thù việc trước đây bà ta đối bé không tốt.

Hôm nay đã là ngày thứ 7 bé trở về nhà, Tiểu Thạch ngồi trước cửa hâm mộ nhìn những đứa trẻ khác chơi đùa không nhịn được liền tiến lên xin gia nhập.

Những hài tử kia lại chỉ vào mặt bé bảo bé là tiểu yêu tinh trên núi, không cho bé chơi cùng thậm chí còn thả chó cắn bé. Nhưng mấy con chó kia khi đến gần Tiểu Thạch lại bị mùi ở trên người bé làm cho sợ run không dám tiến lên nữa, cuối cùng mấy hài tử kia đem bé vây lại.

Lúc này cả tòa núi chấn động, cả mặt đất đều sáng ngời thôn dân tưởng là động đất liền rối rít chạy ra. Lúc này trên núi tỏa ra một đạo quang mang bảy sắc, thôn dân cho rằng sơn thần hiển linh liền nhất loạt quỳ xuống.

Bé lại không yên lòng nhìn nơi đang phát sáng kia: đó là đầm nước của Miểu ca ca và thúc thúc a! Mặc dù trước khi chia tay, Miểu ca ca thương tổn bé nhưng bình thường đối bé rất là tốt, bọn họ sẽ không có chuyện gì đi?

Một con chim diều hâu ở trong không trung lướt qua, bé vừa nhìn liền nhận ra đó chính là Đại Điểu hay đến chỗ Miểu ca ca xin thịt ăn và cùng bọn họ chơi đùa. Bé muốn quay về bên cạnh bọn Lỗi ca ca, tuy bé không biết đường nhưng Đại Điểu nhất định là sẽ biết đường vì vậy hướng không trung hô to.

“Đại Điểu! Dẫn ta đi với, ta muốn đi tìm Lỗi ca ca, ngươi xuống đây a!” 

Chim diều thấy dị tượng ở trên núi nên định bay qua xem xét lại nghe thấy có người gọi hắn.

Đây không phải là đứa nhỏ nó đưa cho Nhị Đại Vương sao? Nhất định là chạy loạn lạc đường, hắn thuận đường mang nó về không chừng lại được Đại Vương thưởng cho thứ gì đó.

Chim Diều lao xuống quắp lấy cổ áo của bé, hướng đến địa phương đang phát sáng bay đi. Người dân cũng bị một màn này làm cho sợ ngây người không ai dám đi lên ngăn cản.

Trời ạ! Hài tử Lý gia thế nhưng cùng chim diều nói chuyện a! Quả nhiên không tầm thường.

Làm yêu quái sau 1000 năm đều phải trải qua Thiên Kiếp, mà năm nay chính là Thiên Kiếp của huynh đệ Hoàng Lỗi, Hoàng Miểu. Nếu vượt qua kiếp nạn này thì họ sẽ thành tiên mà nếu không thể, nhẹ thì bị đánh trở về nguyên hình còn nặng thì sẽ hôi phi yên diệt (biến thành tro bụi)

Thần tiên thấy huynh đệ Hoàng Lỗi bình thường cũng không gây ác nghiệp nên có thể thành tiên, đưa ra mấy cái chức vị cho bọn họ lựa chọn. Hoàng gia huynh đệ không hẹn mà cùng lựa chọn làm Sơn Thần và Thủy Thần nơi họ vốn cư ngụ. Hoàng Lỗi quản núi, Hoàng Miểu quản nước. Mà ánh sáng bảy màu vừa rồi đại biểu cho việc Hoàng gia huynh đệ đã thoát thai hoán cốt.

Vừa mới trở thành thần tiên, Hoàng Miểu đã muốn khẩn cấp đón bé trở lại mà vừa lúc lại thấy chim diều bay tới đem bé đưa vào trong ngực Hoàng Lỗi đòi phần thưởng.

“Đại Vương, ta thấy nó chạy loạn nên đem bắt trở về. Chúc mừng Đại Vương thành tiên”

“Bé con, ngươi không có việc gì chứ?” Hoàng Lỗi không yên lòng hỏi.

Hoàng Miểu cũng vui mừng tiến lên muốn ôm lấy bé mà bé lại rõ ràng nao núng một chút rồi rúc sâu vào trong ngực Hoàng Lỗi. Hoàng Miểu thấy một màn như vậy cũng chỉ có thể rối trí trở về chỗ ở của mình.

Chừng mấy ngày trôi qua, Hoàng Miểu vẫn là rối trí nhìn ca ca và bé ở bờ bên kia chơi đùa vui vẻ, trong lòng thật không có tư vị.

Lúc này bé kéo đầu Hoàng Lỗi xuống ở bên tai nói gì đó, Hoàng Lỗi cưng chìu vuốt vuốt đầu của bé. Nhìn bọn họ hài hòa như vậy Hoàng Miểu cảm thấy bản thân thật quá dư thừa cho nên xoay người xuống núi, hướng nơi xa đi tới.

Lúc này thanh âm của bé từ sau lưng hắn truyền tới.

“Miểu ca ca, ngươi cùng chúng ta chơi đùa có được hay không? Bất quá ngươi phải đảm bảo sau này không được làm ta đau nữa a!”

Hoàng Miểu liền xông lên đem bé ôm vào lòng, liên tục đảm bảo sau này sẽ không thế nữa (bị lừa rồi bé ơi)

Mấy năm sau, người ở dưới chân núi đã không còn truyền thống dâng lên tế phẩm để qua núi, mà ở giữa sơn thôn và thành trấn có một con đường được tạo ra.

Những người bị lạc đường trên núi sau khi trở về đều kể có một thanh niên với một nụ cười thật ngọt giúp bọn họ rời khỏi núi.

Thật sâu trong rừng luôn lộ ra vẻ yên lặng nếu có cũng chỉ là tiếng chim hót cùng côn trùng gọi…và còn có ~~

“Miểu ca ca không nên làm tiếp nữa, ta không phải nói dừng lại sao? Ngươi nếu muốn làm thì xuống núi tìm hổ cái ý! Ta mệt mỏi lắm rồi! Lỗi ca ca cứu mạng a! Ngô! ~~~ ngươi này sắc hổ!”

“Ùng ùng, ùng ùng ~ “

Núi lớn chấn động, đây là sơn thần Hoàng Lỗi phát ra cảnh cáo cho tên đệ đệ sắc tính không đổi của hấn.

Thôn dân ở dưới chân núi và động vật đối với hết thảy việc này cũng đã tập mãi thành thói quen rồi

end