Trong đêm tối, tiếng gió xen lẫn tiếng mưa rơi, hai cô gái trẻ nằm tâm sự trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp.

“Sanh Sanh, cậu thấy bản thân bây giờ so với trước kia có thay đổi gì không?”.

Dư Sanh Sanh chống nửa người dậy: “Thay đổi á?”.

“Ừ”.

Cô suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Ngoài thêm tuổi, làn da xấu đi, hình như…không có gì thay đổi”.

Trần Dật bật cười: “Con bé ngốc nghếch này”.

Dư Sanh Sanh tức giận: “Cậu chỉ lớn hơn mình nửa tuổi mà nói chuyện cứ như bà cụ non ấy, không thể chấp nhận được”.

“Con bé ngốc nghếch”. Trần Dật thản nhiên nói: “Cậu đã trở nên không tự tin rồi”.

Dư Sanh Sanh sửng sốt.

Không tự tin ư? Hình như…đúng là như vậy.

Ngày trước, cô tự tin mình xinh đẹp, có nhiều người theo đuổi, không lo không lấy được chồng, tốt nghiệp xong được nhận vào làm trong một công ty có mức đãi ngộ tương đối cao, đã thế còn có một anh bạn trai ngoan ngoãn phục tùng, mọi thứ vô cùng hoàn hảo.

Bắt đầu từ khi nào, cô đã trở nên lo được lo mất, một ngọn gió thổi qua cũng khiến cô thần hồn nát thần tính?

Là từ khi Chu Tử Xuyên thi vào cục thuế, sự nghiệp sáng lạn lên như diều gặp gió ư?

Người đàn ông đáng nhẽ bám dưới váy mình suốt đời, đến khi anh ta dần có được chân trời của riêng mình, đồng thời cũng có kẻ theo đuổi và ngưỡng mộ, thì đã không còn bận tâm bởi ba mớ tình yêu tình nhỏ bé, cũng không lấy "trung trinh bất biến" làm tiêu chí cuộc đời nữa.

Anh ta trở nên tầm thường thế tục, trở nên tha hoá, có thể chòng ghẹo ngả ngớn với những người thậm chí chả hề có tình cảm, và luôn chọn cách dựa dẫm nhờ vả những nguồn lực khác để bản thân có thể leo cao.

Anh ta tiến lên phía trước, đi trên con đường chân thực mà tàn khốc.

Còn cô thì cố chấp muốn kéo anh ta dừng lại, để trong mắt anh ta vĩnh viễn chỉ có mình cô, nỗ lực quay về cuộc sống đơn giản tươi đẹp trước kia.

Nhưng không ngờ, bánh răng thời gian đã nghiền nát tất cả, không sao ghép lại như cũ.

Muốn tiến lên phía trước, không lẽ nhất định phải mất đi một thứ gì đó sao?

Dư Sanh Sanh nằm xuống, nghe Trần Dật nói: “Chu Tử Xuyên không phải là người để cậu phụ thuộc. Không ai phụ thuộc vào ai hết. Bất luận thế nào đi chăng nữa, cậu cũng không được vứt lòng bỏ lòng tự trọng của mình”.

“Rất cao thâm”. Cô đần mặt lắng nghe, theo thói quen giơ ngón tay cho vào miệng liền bị Trần Dật gạt ra.

“Đừng có cắn móng tay”.

Dư Sanh Sanh ngoan ngoãn thu ngón tay lại, nghiêng người sang bên, choàng tay ra phía trước, ôm eo Trần Dật.

“Tiểu Vu Đầu, lạ lắm nhé”.

Cô vùi đầu lên vai Trần Dật, hít ngửi mùi dầu gội thoang thoảng.

“Mỗi lần nghe cậu nói xong, mặc dù không hiểu lắm, nhưng mình cảm thấy rất yên tâm”.

“Cho nên mình mới nói cậu là con bé ngốc nghếch mà”. Trần Dật bật cười, lồng ngực khẽ rung rung.

Dư Sanh Sanh thoáng xiết chặt eo cô: “Còn nói mình khờ, thực ra cậu mới là đồ ngốc ấy”.

“Lâm Phóng Bình tốt như vậy không thích, lại chạy tới nơi khỉ ho cò gáy này làm bác sĩ, cậu mới là đồ ngốc”.

Nghe tiếng mưa rơi sột soạt ngoài cửa sổ, Trần Dật im lặng một lúc lâu.

Đột nhiên cô cũng muốn dốc bầu tâm sự.

“Mình và Lâm Phóng Bình sẽ không đi được đến đâu”.

Dư Sanh Sanh ngẩng đầu lên: “Hả?”.

+++

Tình cảm thời đại học, mộc mạc và đẹp đẽ, tiêm nhiễm rất ít yếu tố vật chất, chuyện yêu đương tương đối thuần khiết.

Nhưng ngay cả khi họ vô cùng hợp nhau cũng không tránh khỏi đổ vỡ bởi thực tế, chia tay là chuyện không cách nào xoay chuyển.

Bố của Lâm Phóng Bình làm việc trong văn phòng nhà nước, tuy giữ chức vụ không cao lắm nhưng ở vùng quê nhỏ bé này được xem như là có chức có quyền. Mẹ của Lâm Phóng Bình là giáo viên cấp 3, điềm đạm nhã nhặn, sang trọng hào phóng.

Một gia đình như vậy đã bồi dưỡng lên một Lâm Phóng Bình có khí chất nho nhã, cộng thêm tính cách độc lập, quyết đoán khiến Trần Dật không thể không yêu.

Năm Trần Dật tốt nghiệp đại học, Lâm Phóng Bình muốn dựa vào mối quan hệ người nhà để giải trừ bản cam kết phục vụ ngành cho cô. Sau đó tìm cho cô một công việc trong thành phố để hai người vẫn có thể tiếp tục ở bên nhau.

Lúc ấy, trong lòng cô tràn ngập hy vọng.

Có người tình nguyện đứng ra che gió che mưa, xếp đường chỉ lối cho cuộc đời của bạn, thì có gì là không thể chứ?

Bố mẹ Lâm Phóng Bình đã gặp Trần Dật mấy lần. Họ có ấn tượng khá tốt với cô. Họ cảm thấy cô là người con gái thông minh điềm đạm, dáng vẻ xem ra biết hành xử nên đối đãi rất tử tế.

Mãi sau Trần Dật mới biết, vẻ ngoài là vậy, nhưng thật ra loài người thường hay dùng thủ đoạn giả nhân giả nghĩa.

Bố mẹ Lâm Phóng Bình tự nhận không phải là người phong kiến, cũng không có tư tưởng môn đăng hộ đối, chỉ cần con trai mình thật lòng yêu mến, nhân phẩm cô gái không có vấn đề, thiện lương cầu tiến là được, hoàn cảnh gia đình thua kém chút ít không sao.

Nhưng sau khi điều tra rõ hoàn cảnh gia đình của Trần Dật, họ đã im lặng, gọi Lâm Phóng Bình về gấp để nói chuyện. Kết quả cuối cùng, là hai chữ: chia tay.

Không môn đăng hộ đối thì thôi, nhưng họ tuyệt đối không thể để con trai mình kết hôn với con gái của một kẻ nghiện ma túy và giết người.

Có lẽ họ đã thật sự yêu quý Trần Dật nhưng những thông tin sau lưng cô, khiến họ không cách nào chấp nhận nổi.

+++

“Vì thế, sợ Lâm Phóng Bình khó xử nên cậu mới chủ động chia tay đúng không?”. Dư Sanh Sanh hỏi.

Trần Dật mỉm cười, nụ cười ấy tuy có phần chua chát nhưng mang vẻ thản nhiên hiếm thấy.

“Cậu yêu anh ấy, suy nghĩ cho anh ấy nhưng sao anh ấy không biết cách để cứu vãn ư?”. Dư Sanh Sanh buồn bã hỏi.

Trần Dật lắc đầu: “Cậu thấy vì mình quá yêu nên mới buông tay, giải thoát cho đối phương sao? Thực ra không phải như vậy đâu”.

“Nếu như mình thật sự yêu anh ấy và anh ấy cũng thật sự yêu mình, tình yêu của chúng mình đủ sâu sắc thì mưa to gió lớn hơn thế nữa mình cũng tự nguyện hy sinh vì anh ấy. Cho dù phải chống lại thế giới, chống lại bố mẹ anh ấy, chống lại dư luận. Nhưng vì tình cảm của bọn mình không đủ mạnh, nên mình mới không chấp nhận trò thử thách tình yêu”.

Ngay cả khi cuộc chiến này giành được chiến thắng, lòng tự trọng và sự tự ti trong cô sẽ ngày càng lớn, chỉ e không đủ dũng khí chấp nhận cuộc sống đầy chỉ trích.

“Thực ra mình là người nhát gan và ích kỷ, vì sợ thất bại, sợ mất chút tự tôn cuối cùng nên mới chủ động buông bỏ. Như vậy ít ra còn lưu lại trong nhau những kỷ niệm đẹp đẽ nhất. Thậm chí, còn khiến đối phương vĩnh viễn tồn tại cảm giác áy náy đối với mình”.

Cậu hiểu rồi chứ?

Từ nhỏ lớn lên trong môi trường thiếu tình thương yêu nên trong lòng cô luôn khao khát sẽ gặp được người có thể toàn tâm toàn ý với cô, đến chết không đổi, bất kể là ai cũng không lay chuyển được tình yêu giữa họ.

Dù cho cơ hội đó rất mong manh.

Dư Sanh Sanh im lặng.

Cô cảm thấy lượng tin tức nhận được tối nay khá lớn. Đặc biệt, đây là lần đầu tiên Trần Dật kể hết vấn đề thân thế trước mặt cô một cách nhẹ nhàng và thản nhiên như vậy.

Cô không biết phải nói sao, chỉ đột nhiên cảm thấy, chuyện tồi tệ của mình chẳng là cái thá gì.

Im lặng thật lâu.

Cô khẽ gọi: “Vu Đầu”.

“Ừ”.

“Cậu biết mình không khéo ăn nói. Nhưng mình tin, cậu nhất định sẽ gặp được người hết lòng vì cậu, ở bên cậu cùng cậu chống lại cả thế giới”.

Trần Dật vươn tay nắm chặt bàn tay đang bám lấy eo mình, nhiệt độ lòng bàn tay vô cùng ấm áp.

Cô hiếm khi cất lời trêu đùa: “Cậu nói như thể mình muốn hủy diệt cả thế giới ấy”.

Dư Sanh Sanh hiểu ra, bật cười ha hả.

Hai cô gái trẻ cười lăn cười bò trên giường, càng cười càng không nhịn được, cười đến mức mệt nhoài mới từ từ dừng lại.

Trong đêm mưa, cây cầu tình bạn giữa hai cô được xây đắp ngày một vững chãi hơn.

Trong khi có một người, không tránh khỏi gặp phải sự cố bất ngờ

+++

Lúc Tiết Sơn nhận được điện thoại của Phương Thanh Dã, xe vừa mới vào thị trấn.

Thấy cuộc gọi, trái tim anh bỗng dưng đập nhanh, dự cảm bất thường.

Phương Thanh Dã nói, không thấy Đồng Đồng đâu.

Sau khi nhận được điện thoại của Tiết Sơn, anh ta lập tức lái chiếc xe ba bánh tới thôn Bắc Sơn.

Anh ta có chìa khóa dự phòng nhà Tiết Sơn. Mở cửa vào, anh ta phát hiện cả ngôi nhà tối đen như mực, không chút ánh sáng.

Cửa phòng khách mở toang, gió thổi đập cánh cửa lay qua lay lại, nhìn khắp phòng không thấy bóng dáng con bé đâu.

Phương Thanh Dã lật dưới gầm giường lẫn tủ quần áo nhưng vẫn tìm không ra.

Nghe Tiết Sơn nói cháu gái chú Chu có sang để trông con bé, Phương Thanh Dã lo lắng tìm nhà chú Chu, sau khi biết kết quả, anh ta càng nổi điên hơn.

Con nhóc Tiểu Thiến nói, nó sang nhà Tiết Sơn định đưa Đồng Đồng qua nhà mình chơi nhưng Đồng Đồng sống chết không chịu đi. Con bé đành ngồi trông một lúc, trong lúc chán nản, con bé dỗ Đồng Đồng vào phòng ngủ sau đó bỏ về.

Thím Thẩm thấy dáng vẻ của Phương Thanh Dã như sắp ăn thịt người liền cất giọng the thé cãi nhau với anh ta, trách Đồng Đồng đầu óc có vấn đề nên không được đổ thừa cho cháu gái nhà mình.

Chẳng mấy chốc, trong sân toàn là tiếng la khóc kêu oan của bà ta.

Phương Thanh Dã ghét nhất là loại phụ nữ chanh chua lắm mồm, tóc tai rũ rượi ngồi bệt dưới đất khóc lóc ầm ĩ.

Anh ta tức giận, thiếu chút nữa thì ra tay nhưng nhịn lại được, vội vàng gọi điện cho Tiết Sơn.

Ngón tay xiết chặt vô lăng, Tiết Sơn nghe xong, trầm giọng hỏi: “Cháu gái chú Chu đi lúc nào?”.

Chú Chu ngồi sau nghe vậy sửng sốt. Tuy không biết chuyện gì xảy ra nhưng từ khi nhận điện, trông Tiết Sơn không khác gì tảng băng, giọng nói lạnh toát. Chú lo lắng, đoán già đoán non cháu gái nhà mình đã gây họa.

Đầu bên kia, Phương Thanh Dã cất giọng ồm ồm hỏi: “Cháu bỏ về lúc mấy giờ?”.

Rất nhanh, anh ta trả lời Tiết Sơn: “Con bé nói khoảng 8 giờ”.

Tám giờ. Tức là 40’ trước.

Phương Thanh Dã lau nước mưa trên mặt, nói: “A Sơn, mình đoán con bé đã ra ngoài tìm cậu rồi”.

Nếu sau khi cháu gái chú Chu bỏ về, Đồng Đồng chạy ra ngoài một mình. Vậy trong khoảng 40’ đó, con bé có thể đi đâu?

Lần nào ra ngoài, con bé cũng được Tiết Sơn đưa đón, không bao giờ đi đâu một mình. Con bé có thể đến chỗ nào được chứ?

Cảm giác bất lực và sợ hãi xâm chiếm anh. Tiết Sơn không dám suy nghĩ nhiều, mắt nhìn chằm chằm phía trước: “Thanh Dã, cậu tranh thủ đến cửa hàng tìm xem. Mình có cảm giác Đồng Đồng sẽ đến đó”.

Phương Thanh Dã vỗ đầu một cái: “Đúng đúng, mình sẽ quay lại ngay”.

Tiết Sơn bổ sung: “Đi đường cũng chú ý nhìn xem, xảy ra chuyện nhớ gọi điện, mình sẽ lập tức về ngay”.

Phương Thanh Dã nghe theo, cúp điện thoại, trợn mắt lườm người phụ nữ chanh chua đứng bên cạnh, hùng hung hổ hổ lao ra cửa.

Vì mưa to nên xe cộ trong trấn không nhiều, đường xá thông suốt, Tiết Sơn tăng tốc tới bệnh viện huyện trước 9 giờ.

Bà cụ nhập viện suôn sẻ, chú Chu không dám bắt anh ở lại, bảo anh chạy nhanh về nhà tìm người lúc này quan trọng hơn.

+++

Chiếc xe màu trắng xuyên thủng màn mưa dày đặc, bay nhanh trên con đường quanh co.

Tiết Sơn nghiến răng, trong đầu không ngừng suy nghĩ –

Đồng Đồng đang ở đâu?

Đồng Đồng có thể đi đâu?

Bỗng nhiên, ký ức vùi sâu bỗng vỡ tan thành những mảnh nhỏ, xuất hiện bất ngờ ngay trước mắt.

Anh trông thấy một người đàn ông giống anh như đúc đang quỳ sụp dưới đất, khóc lóc cầu xin.

Anh nghe thấy ai đó hét vào tai anh: “Con mẹ nó, cậu không được buông xuôi nghe không? Chúng tôi tìm thấy con bé rồi, con gái của em trai cậu chưa chết, chúng tôi đã tìm thấy con bé rồi”.

Anh cũng trông thấy trong căn phòng của trại trẻ mồ côi, một bé gái đang đứng núp trong góc, ôm chặt con gấu bông trong tay.

+++

Chiếc di động trong túi rung lên.

Tiết Sơn vội móc điện thoại ra, không nhìn tên mà nhận điện luôn.

Tưởng bên phía Phương Thanh Dã đã có tin tức, không chờ đối phương mở miệng, anh vội vàng hỏi: “Tìm thấy chưa?”.

Nhưng bên kia ống nghe chỉ vang lên một giọng nữ rất mạch lạc: “Alo”.

Tiết Sơn ngẩn người, giơ màn hình di động ra trước mắt, là một dãy số địa phương lạ lẫm.

Đang định hỏi có phải gọi nhầm số hay không thì anh nghe thấy người bên kia hỏi: “A lô, anh có phải là người nhà của Tiết Hải Đồng không?”.