Tháng ba vừa qua, xuân về hoa nở.

Dận Tự xuôi bước theo những bức tường thành trong cung, bông liễu tung bay khắp thành, thỉnh thoảng vương trên tay áo, hắn nhẹ nhàng phủi sạch chúng.

Cuối con đường dài thật dài ấy, có một tiểu viện, hắn rất quen thuộc rảo bước vào.

Có một bóng người thân quen đứng dưới tàng cây, dáng người lộ rõ gầy yếu, nhưng tinh thần thì lại như rất tốt, không hề có dấu hiệu ốm đau nào.

“Ngạc nương, sao người lại ra đây?”

Dận Tự vui mừng, đồng thời tiến lại gần hơn.

Người nọ quay đầu, nhìn hắn, nét mặt yên bình hạnh phúc.

“Con tới đây làm gì?”

“Ngạc nương, sức khỏe người không tốt, không nên ở ngoài lâu, nhi tử tới đón người về.”

Dận Tự nhăn mày, đáy lòng ngờ ngợ bất an.

“Về? Về đâu?”

Dận Tự thoáng bần thần. “Đương nhiên là về Trữ Tú Cung.”

Lương Phi lắc đầu. “Ngạc nương không về.”

“Ngạc nương?”

“Ngạc nương không về, nơi đó có gì tốt?”

“Ngạc nương....” Dận Tự đến gần hơn, muốn nắm lấy tay áo bà, nhưng thứ chạm tới lại là khoảng không, chớp nhoáng, bà đã đứng xa hơn ba thước.

“Ngạc nương phải đi rồi.” Lương Phi mỉm cười, dung nhan như ngọc không in hằn dấu vết năm tháng, nhìn như quen lại như lạ.

“Con phải tự chăm sóc tốt bản thân, đừng nhớ nhung....”

“Ngạc nương!”

Dận Tự bật gọi thành tiếng, nhào lại.

Bỗng mở to hai mắt, trống rỗng vô hồn.

Thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Tay lại bị bao phủ bởi một bàn tay khô ráo ấm áp khác.

“Ngạc nương....” hắn lẩm nhẩm trong miệng, ánh mắt chuyển từ đỉnh giường tới khuôn mặt lo lắng của Dận Chân, ký ức từ từ ùa về.

Ngạc nương qua đời đến nay đã hơn nửa tháng.

Tang sự gần như đã xong xuôi.

Sao hắn lại có thể quên?

Giấc mộng vừa qua, đem lại cảm giác rất chân thật.

Thế nhưng....

Ngạc nương đã đi thật rồi.

Trên đời này đã không còn ngạc nương.

Hắn thở dài, nhẹ giọng nói: “Tứ ca, sao huynh lại đến đây?”

Dận Chân nhìn gương mặt lộ hẳn tiều tụy lại vẫn gắng gượng mỉm cười, trong lòng đau xót, lại không biết phải nói gì, chỉ có thể ôm chặt lấy hắn.

Dù là ai thì khi mất đi người thân nhất cũng không thể thoải mái, đối với bát đệ càng sâu sắc hơn. Lương Phi qua đời đã hơn nửa tháng nay, hắn không chỉ thị lực bị suy giảm, thậm chí yếu đến nỗi ngất xỉu khi đang túc trực linh cữu, lúc đi lại cũng cần người khác dìu, Khang Hy phải tạm thời miễn nhiệm, để hắn ở nhà tĩnh dưỡng.

“Lương Phi nương nương đi, vẫn còn có huynh.” y ôm con người gầy gò trước mặt mà nói, “Huynh sẽ ở bên đệ cả đời.”

Dận Tự nhắm mắt lại, để mặc y ôm.

Mọi người đều cho rằng hắn vì cái chết của ngạc nương mà thương tâm, tuy nhiên đây chỉ là một phần trong đó, còn có nguyên nhân không cách nào nói ra, kiếp trước ngạc nương mất vào năm Khang Hy thứ năm mươi, vậy mà nay lại mất sớm hơn tận mười một năm, liệu có phải có liên quan đến hắn?

Nếu như hắn không sống lại, có phải ngạc nương sẽ không mất sớm không?

Càng nghĩ càng cảm thấy đau khổ cùng tự trách, hắn không cách nào ngăn cản thứ tư tưởng này lan tràn trong đầu, cho nên hễ nhắm mắt lại, hắn sẽ mơ thấy ngạc nương.

“Đệ không sao, tứ ca, hôm nay huynh được nghỉ à?” hắn vỗ vai Dận Chân, ý bảo y buông ra. “Xem đệ ngủ đến hồ đồ rồi, còn không nhớ dậy đón tiếp huynh.”

Hắn vừa dứt lời liền muốn xuống giường, nhưng trước mắt chợt tối sầm, người nhẹ hẫng suýt té ngã.

Dận Chân vội vã ôm lấy hắn, nóng nảy nói: “Sao đệ lại không biết yêu quý bản thân vậy hả, đừng nói đến Lương Phi nương nương luôn mong đệ có thể sống tốt, chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ này còn đợi đệ xử lý!”

Dận Tự không nói lời chống đối, chỉ cười khổ đáp lại y: “Tứ ca dạy phải.”

Dận Chân nhìn hắn.

Người này sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn cười, chỉ là nụ cười của hắn thoáng ngơ ngẩn, đem lại cảm giác trống rỗng mờ mịt cho người khác, tựa như cả bản thân hắn cũng sẽ tan biến theo.

Dận Chân ngầm thở dài, dịu giọng nói: “Lát nữa huynh phải quay về nha môn, ngày mai được nghỉ, huynh muốn dẫn đệ tới một nơi.”

Dận Tự vốn định từ chối, nhưng thấy y kiên quyết, không còn cách nào đành đồng ý.

Hôm sau trời vừa chớm sáng, Dận Chân đã tới đón hắn.

Nửa tháng ngắn ngủi, mà Dận Tự đã gầy đi trông thấy, vẫn quần áo xưa vậy mà nay lại cảm thấy thấp thoáng phong thái như tiên nhân.

Đình Xu đỡ hắn đi ra. “Gia, không bằng khoác thêm ít áo?”

Dận Tự lắc đầu. “Không cần, hôm nay trời đang dần ấm lên, mặc nhiều lại nóng, nàng quay vào đi.”

Một người từ ngoài đi đến, khoác áo choàng xanh đen, tuy nét mặt có phần lạnh lùng, lại toát ra vẻ trầm ổn ung dung.

Đình Xu buông tay, khom người hành lễ. “Tứ ca.”

Dận Chân gật đầu, vươn tay muốn dìu Dận Tự.

Sao người một người hai đều coi hắn giống như bệnh nhân lâu năm vậy nè.

Dận Tự trừng y, né.

Hắn lại không hề hay biết cử chỉ của bản thân từ trước đến giờ vốn từ tốn tao nhã, nay lại mang theo chút tính trẻ con, làm Dận Chân không khỏi mỉm cười.

Đồng thời vẫn vươn tay kéo hắn lại, không cho từ chối.

Lại quay đầu qua, “Bát đệ muội trở vào đi, đã có huynh rồi.”

Đình Xu gật đầu, nhìn theo bóng hai người bước khỏi cổng, lên xe ngựa, rồi mới xoay lưng quay trở vào nhà.

Ngạc nương nói người đi thì phải đi.

Kinh thành ngày nay, mây đen che kín trời, đến cả một nữ tử suốt ngày ru rú trong nhà như nàng cũng cảm thấy không ổn.

Tạm thời gia rảnh rỗi ở nhà cũng không phải chuyện xấu....

Đình Xu thở dài, giấu đi lo âu trên mặt.

Dận Tự nhìn điền trang trước mặt, không khỏi hơi ngạc nhiên.

Đây là điền trang lần trước Dận Chân dẫn hắn tới, chỉ khác chỗ lần trước là vào dịp thu đông, vạn vật đìu hiu, hiện tại đang vào đầu xuân, cành lá tươi tốt, phủ rợp bóng cây, đem lại cảm giác đầy sức sống hoàn toàn khác.

“Tứ ca?”

Dận Chân cười, đỡ hắn xuống xe. “Huynh nhớ đệ từng nói thích hoa hướng dương ở đây, vừa hay đúng dịp hoa nở, nên mang đệ tới xem.”

Dận Tự có chút bất đắc dĩ: “Đệ không yếu vậy đâu, mọi người đừng xem đệ như đồ sứ dễ vỡ.”

“Nếu đệ không muốn bị người khác dìu, thì hãy mau mau tỉnh táo lại đi.” Dận Chân đưa hắn tới sương phòng lần trước, xong lại đi tới mở sổ ra.

Hoa hướng dương vàng rực thoáng chốc lấp đầy tầm mắt.

Dận Tự như mất ngôn ngữ trong một thoáng, rồi mới nói: “Tứ ca nhọc lòng rồi.”

“Buổi tối huynh có chuẩn bị ít rượu thịt, hai huynh đệ chúng ta uống với nhau.” Dận Chân ngữ điệu bình đạm, nhưng ánh mắt nhìn hắn lại rất đỗi dịu dàng.

Lời nói tuy tùy ý, nhưng Dận Chân đã bỏ ra không ít công sức.

Rượu là rượu hoa điêu lâu năm, đầu bếp cũng được gọi từ trong phủ tới, nến đỏ soi bóng, làm tôn thêm hương rượu thoang thoảng, khiến người khác bị thôi thúc bởi cảm giác muốn được say.

Dận Tự ngả người dựa lên đệm ngồi trên trường kỷ, rót đầy ly rượu, đưa về hướng Dận Chân, biểu hiện lười nhát, cười nói: “Chúc tứ ca sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý.”

Dận Chân thoáng trầm lặng, cũng giơ ly rượu lên. “Người sống trên đời, há có thể vạn sự như ý, đừng nói huynh không làm được, dù là Hoàng a mã cũng không thể, cứ lấy sinh lão bệnh tử làm ví dụ, ai có thể ngăn cản.”

Dận Tự gật đầu, nhưng không đáp lại, cũng không để ý tới y, tự châm tự ẩm.

Ánh mắt dần trở nên mơ màng, trên môi phản chiếu ánh nến chập chờn, tô điểm đôi môi như thêm căng mọng.

Dận Chân nhìn thấy mà thoáng ngơ ngẩn, không khỏi vươn tay giữ lấy cổ tay hắn, trầm giọng nói: “Đừng uống nữa.”

Y cố ý chọn rượu lâu năm, vốn định chuốc hắn say, nhân cơ hội trút hết sầu muộn, tránh u uất trong lòng, nhưng hiện tại nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng lại bị lấn át bởi cảm xúc không nỡ.

Dận Tự khẽ cười, chuyển qua dùng tay còn lại cầm ly rượu lên cạn sạch, động tác trôi chảy dứt khoát, trên gương mặt xưa nay luôn thể hiện thanh cao giờ lại như nhuốm sắc màu quyến rũ.

Dận Chân thở dài, vòng qua bên hông hắn, vươn tay ôm siết vào lòng.

“Nếu đã đau lòng như vậy, thì hãy khóc đi, cứ u uất trong lòng, chỉ thêm bệnh mà thôi.”

Dận Tự hiếm khi thể hiện khía cạnh yếu đuối khác hẳn ngày thường, nhưng đây không phải là điều y thích thấy.

Cơ thể người này trước đây cao gầy nhưng chứa đầy sức sống, nhưng nay thứ còn sót lại chỉ có gầy gò.

“Lương Phi nương nương, chắc chắn không mong nhìn thấy đệ thế này đâu.”

“Ngạc nương....” Dận Tự thở dài, lẩm nhẩm, “Đệ không nghĩ đến ngạc nương sẽ ra đi như vậy....”

“Huynh biết.” Dận Chân dịu dàng tiếp lời, nhưng y chỉ cho rằng lời hắn nói là do đau lòng vì cái chết của Lương Phi, lại không nghĩ tới hàm nghĩa ẩn chứa bên trong.

“Khi đệ còn bé, đệ rất hâm mộ người ta, có thể nũng nịu trước mặt ngạc nương, tự nhiên thân thiết, còn đệ, dù có ngạc nương, nhưng đến muốn ngày ngày gặp mặt còn không được....”

“Cuối cùng thì đệ cũng có thể hiếu thảo với bà....”

“Bà không nên ra đi sớm như vậy, đều là do đệ....”

“Do đệ....”

Giọng nói đau thương, cuối cùng hóa thành tiếng nức nở.

Người nọ vùi đầu vào cổ y, run rẩy, cảm giác ẩm ướt mà ấm áp rõ ràng đến vậy, Dận Chân khép đôi mắt đã vươn hơi nước, ôm chặt lấy hắn, tư thế hai nam nhân ôm nhau tựa như một đôi uyên ương quấn quýt.

“Tiểu Bát.”

Cách xưng hô này, thân mật như quay trở về thuở hai người còn bé.

“Tiểu Bát....”

Dận Chân gọi rồi lại gọi, thấp giọng lẩm bẩm, tựa như đang gọi thứ báu vật ấp ủ trong lòng.