Dận Tự cũng không phải người không hiểu phong tình, đương nhiên biết giờ phút này mang ý nghĩa gì, trước đây còn có thể vịn cớ tuổi nhỏ để giả ngủ tránh né cho qua, nhưng ngày nay đã thành thân lập phủ, trong mắt thế nhân đã là người am hiểu tư tình nam nữ, muốn tránh cũng không thể tránh.

Đương nhiên hắn cũng có thể đẩy y ra, sau đó nói “Tứ ca, chúng ta từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt”.

Nhưng lời này, nếu vào ba năm trước may ra hắn còn có thể nói được, hiện tại đã không thể.

Hắn còn nhớ kiếp trước ngạc nương đã từng bảo hắn nhẹ dạ, khi đó hắn không đồng ý, hiện tại là từ từ thấu hiểu.

Kiếp trước từng có bao nhiêu cơ hội để hạ thủ sau lưng Dận Chân, dù không thể đẩy y vào chỗ chết, nhưng ít nhất cũng có thể làm Hoàng a mã ngoảnh mặt với y.

Lúc hắn bị Hoàng a mã lạnh nhạt, Dận Trinh thừa cơ phất lên, lợi dụng nhân mạch trước đây của hắn, để bành trướng dã tâm của nó, Lão Cửu và Lão Thập đều khuyên hắn nên thẳng tay với Dận Trinh, nhưng hắn đến cùng vẫn chỉ thờ ơ quan sát.

Người ngoài nhìn vào đều nói hắn khôn khéo quyết đoán thủ đoạn, Hoàng a mã cũng bởi vậy mà đề phòng hắn chán ghét hắn, xét đến cùng, bản thân hắn chỉ mong đánh cược một lần cuối cùng, để rồi bị ám ảnh nặng nề bởi một giây phút phải chịu đựng những tiếng gièm pha chê cười ngắn ngủi, hay cũng chỉ vì mong luôn luôn có người ở bên mình?

Bản thân hắn từ lâu đã không phân rõ nữa.

Giống như người trước mắt, từng hận thấu xương như vậy, nhưng cũng theo năm tháng dần trôi, không còn sót lại gì.

Vào lúc người này ôm hắn nói muốn che chở hắn cả đời, ngoại trừ buồn cười, còn cảm thấy vô cùng cảm động.

Trước đây, chỉ có ngạc nương có thể đem lại cảm xúc đó cho hắn.

Đôi môi đang chu du trên người hắn, lại tựa như một dấu ấn nóng bỏng.

Đình Xu là một nữ tử hiểu chuyện, dù thân là người Bát Kỳ, nhưng từ nhỏ cũng bị ràng buộc bởi không ít khuôn phép, lúc tình ý dâng trào, nàng cũng sẽ uyển chuyển hầu hạ, nhưng sẽ không cuồng nhiệt cháy bỏng như hiện tại.

Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, đối với vấn đề giường chiếu, Dận Tự vẫn luôn kiềm chế giữ cho bản thân tỉnh táo.

Nhưng lúc này đây, lại rất khó.

Người này rõ ràng mặt lạnh tâm lạnh, nhưng sao hiện tại lại như ngọn lửa, cấp bách muốn nhấn chìm cả hai vào trong bể lửa, kể cả tứ chi bách hài.

“Tứ ca....” Hắn cố đè nén tiếng thở gấp của bản thân, lại kiềm không được ngưỡng đầu lên, để lộ đường cong vùng cổ duyên dáng.

Dận Chân lập tức cúi đầu, cắn hầu kết của hắn.

“Ưm....”

Dận Tự nghĩ hẳn là hắn phải đẩy y ra, nhưng không hiểu sao khi tay chạm tới đầu vai y, lại thoáng khựng lại, chỉ trong một khoảnh khắc chần chờ, nút áo của hắn đã bị cởi hơn phân nửa.

Trên ngực lấm tấm dấu hôn, lại được tôn lên nhờ nước da của Dận Tự, khiến cho càng tỏa ra mỹ cảm rung động lòng người.

Tuy rằng nhìn hắn có vẻ văn nhược, thực chất lại không gầy yếu, trước nay chưa từng bỏ lỡ một buổi học cưỡi ngựa bắn tên nào, nên làn da hắn đàn hồi rất tốt, đường cong cơ thể khi nằm trên giường lại ưu mỹ mà lưu sướng, làm người khác không cầm lòng được nảy sinh dục vọng muốn xâm phạm.

Muốn hỏi từ lúc nào tình cảm thủ túc từng chút từng chút một trở nên lưu luyến sâu sắc, để đến nỗi không thể buông tay như ngày nay, Dận Chân cũng không nhớ được, nếu muốn y phải kể rõ lý do yêu Dận Tự, y cũng đành chịu thua.

Người bát đệ này, đương nhiên có rất nhiều ưu điểm, hắn trong mắt người ngoài, có lẽ là thiếu niên phơi phới, nho nhã, gặp chuyện không loạn, đối nhân xử thế như ông cụ non.

Còn tình cảm của y với hắn, nếu nhất định phải truy rõ ngọn nguồn, có lẽ là bắt đầu từ ngày hắn còn như một cục bông giữ lấy vạt áo y không buông.

Không hiểu tại sao, ngày ấy y nhiều lắm cũng chỉ tròn năm tuổi, nhưng đến giờ vẫn nhớ rõ ràng rành mạch.

Y lần đầu tiên nhận rõ ngạc nương ruột của mình không phải là Đông Giai thị.

Đứng bên ngoài điện, nghe tiếng trò chuyện dõng dạc bên trong truyền ra.

“Nương nương, dù nói thế nào, người cũng phải có con, địa vị tương lai mới.... Nói lời bất kính, Tứ A ca dù sao cũng không phải con ruột của người, tương lai nó trưởng thành, không chừng sẽ về với ngạc nương ruột của nó, chuyện này từ cổ chí kim, chẳng lẽ còn ít sao, chưa kể tiền triều....”

“Sao ta lại không biết,” y nghe Đông ngạc nương sâu lắng thở dài. “Chuyện này lại không do ta định đoạt, vốn tưởng rằng bản thân cũng có một nữ nhi, nào ngờ trời xui đất khiến.... Haiz, mặc kệ nói thế nào, Dận Chân cũng là dưỡng tử của ta, dù nó có trưởng thành, cũng không thể không nhận người mẹ này....”

Tiếp theo cũng không nghe lọt tai nữa, Dận Chân siết chặt nắm tay nhỏ bé, xoay người chạy đi.

Bước chân ngày càng nhanh, bất tri bất giác biến thành chạy trốn, gió thổi bên tai, tạt thẳng vào mắt khiến hai gò má y đau rát.

Y biết ngạc nương vừa sinh một muội muội, vô cùng yêu thương nó, ngay cả y cũng bị bỏ qua một bên, nhưng chưa được bao lâu thì muội muội chết yểu, y cũng từng nghe ma ma nói y có người ngạc nương ruột, Đông ngạc nương chỉ là dưỡng mẫu, nhưng y đối với người ngạc nương ruột kia, trên cơ bản là chưa gặp được mấy lần, ấn tượng mờ nhạt, chỉ nhớ bà thường hay đứng trong góc, lặng lẽ ít lời.

Tại sao một ngạc nương dịu dàng như vậy lại không phải ngạc nương ruột của y, vì sao y không phải nhi tử của ngạc nương?

Dận Chân năm tuổi trượt lưng theo tường từ từ ngồi xuống, vùi đầu vào khuỷu tay, thút thít khe khẽ.

“Da da....” Giọng nói bi bô từ từ lại gần, nương theo nó là tiếng bước chân chập chễnh.

Dận Chân ngẩng đầu lên, thì thấy một em bé như bông phấn đang đi về phía mình, lắc qua lắc lại như con vịt con.

Y nhìn đứa bé, đôi mắt đen láy của đứa bé cũng đang dõi theo y.

Nghiêng đầu, bộ dạng như đang rất hiếu kỳ.

Lát sau, lại tiếng lên mấy bước, cười khanh khách, cả người nhào về phía y.

Dận Chân lại càng hoảng sợ, sợ nó ngã, vội vàng vươn tay ôm trọn nó vào lòng.

Thân thể bé bỏng mềm mại vươn mùi sữa, quẫn quanh trong hơi thở của y.

“Mi tên gì?”

Dận Chân đã quên lau đi vệt nước mắt còn chưa kịp khô trên mặt y, lực chú ý của y đã hoàn toàn bị đứa bé này hấp dẫn.

Cục bông phấn đương nhiên sẽ không trả lời, chỉ biết cười khanh khách không ngừng, níu vạt áo y mà chảy nước miếng.

Mãi đến khi nhũ mẫu của nó tìm đến, y mới biết hóa ra đứa bé này gọi là Dận Tự, là bát đệ của y.

Bởi vì thân phận mẹ ruột của Dận Tự thấp kém, cho nên nó được gởi nuôi dưới danh nghĩa Huệ Phi, Huệ Phi dù sao cũng có con riêng, chăm sóc Dận Tự cùng lắm là trách nhiệm, thành ra dẫn đến hạ nhân cũng trở nên lười biếng, đến nỗi một A ca đi lạc cả nửa ngày mới có người tìm đến.

Vào lúc ấy Dận Chân còn chưa hiểu cái gì gọi là đồng bệnh tương lân, y chỉ cảm giác người đang ôm trong lòng rất ấm áp rất mềm mại đến nỗi y không nỡ buông ra.

Trên trán rịn mồ hôi, Dận Tự nhịn không được nhíu chặt mày.

Bàn tay đang du di trên người hắn trượt vào đũng quần, cầm lấy khí quan mềm rũ, bắt đầu từ tốn vuốt ve, đôi môi theo sau lưu luyến tại ngực hắn, răng nhẹ nhàng quyến cắn đầu ngực, lại duỗi lưỡi vờn quanh phía đầu, tựa như đang thưởng thức mỹ vị, không chịu tùy tiện cắn nuốt.

Thần thái của Dận Chân cũng không lạnh lùng cứng rắn như ngày thường, mà mang theo một thứ thần sắc không nói nên lời, khiến Dận Tự nhìn thấy, cũng cầm lòng không được mà loạn nhịp.

Nơi vốn đang mềm rũ dần dần cứng lên dưới những ngón tay linh hoạt của đối phương, Dận Tự kiềm không được bật ra tiếng rên rỉ, nhưng lập tức lại cắn răng nhịn xuống, chỉ là hô hấp rõ ràng trở nên gấp rút.

“Đừng nhịn, bên ngoài không có ai....” Dận Chân cúi đầu, dùng lưỡi cạy mở miệng hắn, nuốt trọn những tiếng rên rỉ của hắn.

Dận Tự nhắm mắt lại không nhìn y, chỉ cảm giác thân thể theo từng chuyển động của ngón tay, lúc thì như leo lên đỉnh cao, khi thì lại như rơi xuống địa ngục, xen lẫn giữa băng và hỏa, làm hắn không biết bao nhiêu lần chực chờ xin tha.

“Buông....” Giọng nói trầm thấp, lại hơi khàn, nhưng vẫn gắng sức duy trì sự bình tĩnh mọi ngày, Dận Chân bị hắn khiêu khích đến bức bối, cũng lột đồ ra, phủ người lên người hắn.

Bọn họ nghịch luân như vậy....

Dận Chân thở gấp, một hơi cắn lên vai hắn, xong lại ôm chặt vào lòng, tựa như muốn cùng người hòa thành một thể.

Nếu như trời cao thật sự trừng phạt, thì cứ việc hướng về y không sao cả.

Người này, ta tuyệt đối không buông tay.

“Gia! Gia!” Thanh âm của Tô Bồi Thịnh từ xa vọng đến, dẫn theo gấp gáp và hoảng loạn.

Hai người giật bắn, Dận Tự vốn đang bị khiêu khích đến dục vọng rục rịch cũng lập tức tỉnh táo, lại nhìn qua Dận Chân, y cũng vậy.

Đợi đến lúc cả hai đã mặc lại y phục đàng hoàng, Dận Tự mới lên tiếng: “Vào đi.”

Giọng nói của hắn đã khôi phục âm điệu thường ngày, mang chút lạnh lùng bình ổn.

Tô Bồi Thịnh đẩy cửa vào, không kịp lau đi mồ hôi vương trên trán đã hấp tấp nói: “Gia, trong cung có người đến báo Đức Phi nương nương bị bệnh, mời người lập lức tiến cung!”

Dận Chân trong lòng chùng xuống, gật đầu. “Chuẩn bị kiệu, lập tức tiến cung.”

Dù quan hệ giữa hai mẫu tử có bế tắc cỡ nào, thì Đức Phi cũng là ngạc nương ruột của y.

Từ sau khi Đông Hoàng hậu qua đời, ngạc nương mà y có thể hiếu thuận, cũng chỉ còn lại một người này mà thôi.

Đi được mấy bước, bị Dận Tự gọi lại. “Đệ đi cùng tứ ca.”

Dận Chân quay đầu lại nhìn hắn, miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, không che đậy được lo lắng trong lòng.

“Không cần, đệ nghỉ ngơi trước đi, hôm nay đã đủ mệt rồi.” Chưa kể hiện tại quan hệ giữa Dận Tự và Hoàng a mã không hòa hợp, không chừng Hoàng a mã đang ở đấy, nếu chạm mặt, không khỏi lại nổi lên sóng gió.

Cửa cung đã đóng từ sớm, nhưng do Dận Chân nhận được ý chỉ của Khang Hy tiến cung, vậy nên không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Giờ này Vĩnh Hòa Cung đèn đuốc sáng trưng, người người ra ra vào vào, nét mặt nghiêm trọng.

Dận Chân vào tẩm điện, thấy Đức Phi đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt.

Thập Tứ đang đứng một bên, thấy Dận Chân đến liền gọi: “Tứ ca.”

Dận Chân nhìn về phía hắn, gật đầu đáp lại. “Mẫu phi sao vậy?”

“Thái y nói là do khí huyết không đủ, phải thư thả đầu óc chuyên tâm điều dưỡng.”

Dận Chân nhíu mày, tiến lên mấy bước, thì thấy Đức Phi khẽ cau mày, dường như sắp tỉnh, miệng thì thầm một cái tên, không rõ là Dận Chân hay Dận Trinh.

Hai người không hẹn mà cùng gọi một tiếng mẫu phi, Dận Chân đưa mắt nhìn thoáng qua Dận Trinh, thấy nó nhào lại cầm tay Đức Phi.

Đức Phi mở mắt, thấy Thập Tứ, đầu tiên là vui vẻ, xong tiện đà nhìn tới Dận Chân đứng gần Thập Tứ, thoáng bất ngờ, nét vui cười trên mặt như tan biến.

Lòng Dận Chân dần chùng xuống, ngay cả nét lo lắng còn sót lại trên mặt cũng lụi tắt, đứng nghiêm một bên, không một tia gợn sóng.

Thập Tứ lại như không phát hiện, thấy Đức Phi tỉnh lại, vô cùng mừng rỡ.

“Mẫu phi, người không sao chứ?”

Đức Phi gật đầu, nhẹ giọng nói: “Sao các con lại ở đây?”

“Người đột nhiên ngất xỉu, thật là hù con và tứ ca nhảy dựng, Hoàng a mã còn đặt biệt truyền triệu tứ ca từ ngoài cung vào đấy!”

Đức Phi chuyển hướng quá Dận Chân, suy yếu cười: “Làm phiền con đêm khuya còn phải đứng ở đây.”

“Ngạc nương, Thái y nói người khí huyết không đủ, sao lại vậy?” Thập Tứ đổi cách gọi, mang theo cảm giác vô cùng thân thiết.

Đức Phi cười đáp: “Bệnh cũ thôi, mắc phải từ trước lúc sinh con....”

Xuất thân của Đức Phi, thật ra cũng không cao, nhưng sau lại có thể sinh liên tục ba nam ba nữ, nay thăng lên hàng phi trong cung có địa vị gần như ngang ngửa với Nghi Phi, không chỉ do bà được Khang Hy sủng ái, còn bởi vì bà có tâm tính cực kỳ kiên nhẫn, nhưng tính cách kiên cường này khi gặp phải con thơ của mình, đều hóa thành tình mẹ bao la.

Hai mẫu tử trò chuyện, Dận Chân thờ ơ lạnh nhạt, phát hiện dường như bản thân là kẻ thừa.

“Nếu mẫu phi không sao cả, vậy nhi thần xin cáo lui trước.”

Đức Phi nhìn qua y, gật đầu. “Ừ, con về nghỉ ngơi trước đi, ở đây có Thập Tứ là được rồi.”

Câu nói cuối cùng lọt vào tai, Dận Chân không nói gì, chỉ thi lễ liền ngoảnh lưng đi.

Đức Phi nhìn bóng lưng đứa con lớn của mình, tròng lòng chợt thoáng qua một cảm xúc không tên.