Thương cảm cho Dận Tự của chúng ta dù đã sống hơn bốn mươi năm, lần nữa quay về những ngày xưa tháng cũ lại bị trêu ghẹo bởi một câu nói của Dận Chân, y vừa nói xong mặt hắn đã đỏ tới tận mang tai, hầu như không dám ngóc đầu lên.
Đây vốn là phản ứng rất bình thường của thiếu niên, y thư có nói, tinh lực dồi dào, kiếp trước thời hắn còn trẻ cũng từng gặp phải, chỉ là trăm triệu lần không ngờ đến, hôm nay vừa trải qua một ngày nặng nhọc, chuyện xấu hổ khó nói như vậy mà lại bị người khác bắt gặp quả tang, hơn nữa người đó còn là Dận Chân.
Cộng thêm mộng xuân lúc nãy, làm Dận Tự chỉ cảm thấy cứng họng, hoàn toàn không biết phải đáp lại thế nào.
Dận Chân nhìn thấy dáng vẻ bối rối của hắn, chỉ cảm thấy thương tiếc, trong lòng lại rục rịch, vươn tay nắm lấy bàn tay đang giữ chặt chăn của hắn, nói: “Tiểu Bát đừng xấu hổ, đây là phản ứng bình thường của nam nhân mà thôi.” Y đã thành thân, đương nhiên đối với việc này hiểu biết không ít.
Dận Tự nghe thấy y ngược lại còn dạy bảo hắn, vừa dở khóc dở cười, vừa cảm thấy xấu hổ một cách kỳ lạ, hắn miễn cưỡng bình ổn bản thân, lí nhí: “Tứ ca, huynh đi ra ngoài trước đi, đệ thay y phục là ổn rồi.”
Hắn khẽ nghiêng đầu, vô ý để lộ cần cổ khá “ngon miệng”, tay đang cầm tay hắn của Dận Chân dường như càng dùng lực siết chặt hơn, y áp sát người qua, cũng học theo hắn thấp giọng nói: “Hiện tại đệ còn chưa nhìn thấy gì cả, làm sao thay đây, để huynh đến giúp đệ.”
Không đợi Dận Tự đáp trả, y đã duỗi tay cởi nút áo của hắn.
Cũng không thể trách Dận Tự lại phản ứng kịch liệt như thế, bản tính của hắn cũng không phải hạng háo sắc, tuy rằng kiếp trước từng cưới một vợ hai thiếp, nhưng do Quách Lạc La thị nên cả đời hắn cũng chỉ ghé qua chỗ hai người thiếp đôi ba lần, về lâu về dài lúc có Hoằng Vượng rồi dục vọng của hắn càng ít ỏi.
Kiếp này ngay từ lúc ban đầu hắn và Dận Chân đã quấn lấy nhau, đối với mối quan hệ ngày càng thân thiết của hai người, lúc mới bắt đầu hắn còn chưa thích ứng được nhưng đến bây giờ lại như thuận theo tự nhiên, lại chưa từng nghĩ tới có ngày mối quan hệ tình nghĩa huynh đệ thuần túy lại biến tướng lẫn vào giấc mộng xuân quỷ quyệt tục tĩu như vậy.
Kết quả lúc thức giấc, phát hiện cơ thể thiếu niên này có một chút biến hóa, vốn định lặng lẽ xử lý, lại bị tứ ca ở bên cạnh một câu vạch trần.
Lời Dận Chân vừa lọt vào tai, tim Dận Tự giật thót, thân thể vội vàng lùi về sau, nhưng cuối cùng lại đụng phải tường, không thể tiếp tục tránh lui nữa.
Trời dần dần sáng lên, tia sáng xuyên qua màn lụa cũng có thể nhìn thấy sơ sơ, hiếm khi thấy được các loại tâm tình như quẫn bách bối rối hiện hữu trên gương mặt hắn, Dận Chân trong lòng buồn cười, ý nghĩ muốn đùa hắn lại càng dâng cao.
“Tiểu Bát, đệ xấu hổ cái gì chứ, đệ đệ không hiểu, ca ca dạy đệ là việc thường tình từ xưa đến nay, đây không phải đạo lý hiển nhiên sao?”
Y vừa dứt lời thì lập tức vươn tay, nắm lấy bàn tay đang giữ chặt chăn của hắn, xúc cảm trơn ấm như ngọc, càng làm cho tinh thần Dận Chân thêm rung động.
Dận Tự không biết nên khóc hay cười, lại không thể nói bản thân từ lâu đã thông hiểu những việc này, không cần y phải dạy, chỉ có thể qua loa giấu giếm nói: “Tứ ca, đệ cách ngày thành thân còn khá lâu, huynh cần không cần hao tâm như vậy đâu, cứ để đệ, để đệ từ từ lĩnh hội là được rồi.”
Nói đến khúc sau, đã có chút bối rối lộn xộn.
Dận Chân mỉm cười, ghé sát bên tai hắn thầm thì: “Đệ muốn lĩnh hội thế nào, làm một lần cho tứ ca nhìn thử đi.”
Dận Tự rõ ràng cảm giác được hơi thở của đối phương như gần trong gang tấc, bỗng dưng nhớ lại cảnh tượng trong mơ, không khỏi miệng lưỡi khô khốc.
Hắn cúi đầu, lúc đang miên man suy nghĩ tìm kế thoát thân, thì lại có một bàn tay thình lình trườn vào đũng quần, cầm chặt bộ vị yếu ớt nhất của hắn.
Dận Tự giật bắn, cả người hầu như muốn bật dậy, Dận Chân đã dự liệu từ trước, tay còn lại giữ chặt tay hắn, thuận thế kéo hắn ôm vào lòng.
“Tiểu Bát đừng hoảng, những điều này đều là phản ứng bình thường của nam nhân, về sau đệ sẽ từ từ hiểu được....” Vừa nói, tay vừa chậm rãi lấy lòng, vuốt ve di chuyển lên xuống.
Ngón tay của y thon dài mà linh hoạt, móng tay khều ra lớp da mỏng phía trên, sau một lúc vuốt ve nhẹ nhàng, lại chuyển qua tóm lấy túi nang phía sau, chậm rãi vân vê, vật đang nắm trong tay từ trạng thái mềm sau khi bị dày vò thì chuyển sang cứng và nóng.
Từ lúc sống lại tới nay, đây là lần đầu tiên Dận Tự thấu hiểu sâu sắc cái gì gọi là khóc không ra nước mắt.
Cự tuyệt không được, tránh lui không được, ngay cả nhược điểm cũng bị đối phương giữ chặt trong tay, không cách nào trốn thoát.
Cố kìm nén tiếng thở dốc, vang lên từ sau lớp màn dày, như ẩn như hiện, lay động lòng người.
Mắt nhìn không thấy đường nên thân thể lại càng mẫn cảm hơn, mỗi một động tác của Dận Chân như châm lên một ngọn lửa trên cơ thể của hắn, ban đầu là đốm lửa lập lòe, theo đà cháy lan cả đồng cỏ.
Lúc này thân thể tuy chỉ vừa bước qua tuổi mười lăm, nhưng chính là độ tuổi thiếu niên đa tình, huyết khí phương cương, tuy lý trí nói rằng không thể nhưng lại vô phương chống cự, đối với việc bị khiêu khích dấy lên vui sướng cực hạn hắn giờ chỉ biết đuổi theo nó.
“Tứ ca....” Dận Tự nắm lấy tay y, nhìn như muốn ngăn cản y, nhưng cuối cùng lại lực bất tòng tâm, Dận Chân thấy hai gò má của hắn vì nhuốm màu tình sắc mà đỏ ửng, không kiềm lòng được hôn lên môi hắn những nụ hôn rời rạc.
“Đừng gấp....”
Giọng nói trấn an của y vang lên bên tai, Dận Tự khẽ nhíu chặt mày, trên trán ứa đầy mồ hôi, thân thể dường như càng nóng hơn.
Thiếu niên tuấn tú hai mắt bị bít kín, thân thể như mất hết sinh lực nửa nằm trong lòng y, y phục lộn xộn để mặc cho người làm gì thì làm, Dận Chân lại chỉ có thể cố hết sức nhẫn nại, ép buộc bản thân dập tắt ngọn lửa đang cháy phừng phực trong lòng.
Dận Tự là đệ đệ của ngươi, ngươi chỉ là đang giúp đệ ấy mà thôi, không được có ý nghĩ không nên có.
Y khép mắt, cúi đầu cắn mạnh một cái nơi cổ đối phương, đồng thời tay cũng tăng tốc theo động tác đó, cảm giác thân thể trong lòng bỗng dưng cứng còng, chỉ chốc lát sau, lòng bàn tay cảm thấy ẩm nóng.
Trong phòng lại trở nên yên ắng, Dận Tự vẫn không nhúc nhích, chẳng tỏ ra phản ứng gì.
Dận Chân và cả Dận Tự, cả hai giống như nhau cùng im lặng không lên tiếng.
Hơi thở của hai người tuy gần trong gang tấc như có thể nghe rõ từng âm điệu, nhưng trong lòng mỗi người lại có một ý nghĩ khác nhau.
Ngoài phòng trời đã sáng hơn, thỉnh thoảng vang lên một hai tiếng chim hót, trong trẻo mềm mượt, líu lo êm tai.
Một hồi lâu sau, nghe thấy tiếng Dận Chân thấp giọng hỏi han: “Tiểu Bát, đệ không sao chứ?”
Y chỉ cảm giác thân thể thiếu niên trong lòng thoáng cứng còng, hai tay hắn chống xuống giường ngồi thẳng dậy, xong mới nói: “Tứ ca, có thể làm phiền huynh lấy giúp đệ ngoại bào đến đây không?”
Dận Chân thoáng sửng sờ, nói: “Đệ đợi một chút.”
Y đứng dậy bước xuống giường, khoác thêm áo cho bản thân trước, xong lại cầm lấy y phục của Dận Tự lên, giúp hắn mặc vào.
Dận Tự nói: “Tính thời gian chắc cũng đã đến giờ Huệ Thiện phải xuất phát rồi, nếu tứ ca không định để hắn đi thì nên nói sớm sẽ tốt hơn.”
Hắn không hề đề cập đến chuyện vừa xảy ra, khi Dận Chân quan sát biểu tình trên gương mặt hắn, cũng không hề thấy một chút dao động nào.
Trong lòng như trải qua ngũ vị tạp trần, cảm giác lúc này nói sao cũng không phải, Dận Chân dồn ép cảm giác mất mát của bản thân vào góc sâu nhất trong tâm hồn, bình ổn tâm tình của bản thân, gật đầu nói: “Huynh đi gọi người.”
Thật chất cũng không cần thiết phải đi gọi người, cả đêm quA cao Minh đều túc trực ngoài cửa để đề phòng hai vị gia cần thì có người hầu hạ ngay, Dận Chân dặn dò hắn đôi câu rồi xoay người đi vòng vòng trong phòng, liếc mắt có thể thấy ngay Dận Tự đang ngồi ở đầu giường, trên mặt lộ ra biểu tình mờ mịt.
Trong phút chốc lòng không hiểu trở nên mền nhũn.
“Tiểu Bát.” Y khe khẽ gọi một tiếng, bước tới gần.
Ở trong mắt Dận Chân, Dận Tự vẫn là một đệ đệ cần y bảo vệ, dù hắn có là người chững chạc già dặn đi nữa thì khi gặp phải những chuyện khó nói như thế này, cũng không khác gì một thiếu niên mười lăm tuổi bình thường, kích thích y mang đến cho hắn suy cho cùng cũng khá mạnh mẽ, hắn nhất thời không thể chấp nhận, cũng là chuyện bình thường.
Dận Chân vỗ vai hắn, ôn nhu nói: “Không có gì phải xấu hổ, đây là việc thường tình từ xưa đến nay, hơn nữa tứ ca cũng không phải người ngoài, việc này về sau đệ sẽ từ từ thông hiểu, huynh nghĩ trước lúc đệ thành thân, có thể Hoàng a mã còn sẽ chỉ cho đệ một cung nữ.”
Lúc nói xong lời cuối cùng, trong lòng y bỗng dâng lên cảm giác khó chịu, nhưng lại cố kiềm nén.
Dù sao ý nghĩ trong đầu Dận Tự, vẫn có chút khác với suy nghĩ của y.
Hắn đúng là xấu hổ, nhưng không phải hoàn toàn là do Dận Chân làm việc này với hắn
Phải biết rằng giữa hai người, ngoài mười mấy năm thủ túc tình thâm, còn tồn tại hơn bốn mươi năm khác nữa.
Mặc dù hơn bốn mươi năm ấy, chỉ có một mình hắn nhớ mà thôi.
Ngày qua ngày, khoảng ký ức đó đã bị Dận Tự phủ đầy bụi chôn sâu trong một góc nào đó của tâm hồn, đồng thời cũng cho phép nó vào những lúc bản thân có khả năng sẽ trở nên đắc ý hài lòng mà lơ đãng vùng ra, nhắc nhở hắn phải cẩn thận hơn nữa, cẩn thận hơn nữa, không được giẫm lên vết xe đổ, không được lặp lại quãng đường sai lầm kia.
Hắn có thể chấp nhận sự thật mối quan hệ của hai người đang dần dần cải thiện, thậm chí còn khác hẳn so với kiếp trước, bởi vì đối với hắn mà nói điều ấy không có chỗ nào xấu cả, dù sao tương lai nếu vị tứ ca này vẫn vinh quang bước lên ngai vàng như kiếp trước, cho dù hắn không được hưởng lây vinh quang, ít nhất cũng có thể tránh được kiếp nạn tịch thu tài sản diệt môn.
Nhưng chuyện xảy ra tối hôm qua, dường như đã vượt quá giới hạn làm huynh đệ?
Trên đời này nào có vị ca ca tự tay chỉ dạy đệ đệ thủ ***.
Dù đời trước hắn và Lão Cửu Lão Thập tình cảm sâu đậm, nhưng cũng không tới mức này.
Còn có, giấc mơ kia nữa.... Đến cùng là chuyện gì đang diễn ra đây?
Dận Tự lòng dạ rối bời, chỉ cảm thấy có chút rối rắm không biết phải làm sao, trước nay hắn là người luôn tính trước mọi việc một cách kỹ càng, chưa từng gặp phải cục diện khó nắm bắt trong lòng bàn tay thế này.
Dận Chân nhìn thấy hắn dường như do lời nói của mình mà gương mặt từ từ ửng đỏ một cách khả nghi, tim y cũng không cầm được mà đập nhanh hơn, vội vàng chuyển đề tài: “Được rồi, không đùa với đệ nữa, có lương thực của Từ Thái và các phú thương khác của Bình Dương quyên góp, tình hình thiên tai nhất định giảm nhẹ, hai ngày tới đợi ý chỉ điều động lương thực đưa xuống tới, chúng ta sẽ hồi kinh, mắt của đệ....”
Lúc trước Vương Phụ đã trình lên một quyển tấu chương xin điều động lương thực, nếu tính thời gian thì chắc hẳn đã đến lúc nhận được hồi âm rồi.
Lần này họ liên thủ ép Từ Thái phải quyên góp lương thực, xem như đã gián tiếp đắc tội với Thái tử đứng đằng sau, sau khi quay về, cần phải hành sự khiêm tốn chừng mực mới được. Dận Chân nhìn đôi mắt Dận Tự bị lớp lớp băng dày bao quanh, hơi có chút áy náy, chỉ cảm thấy Dận Tự là do bị y liên lụy.
“Tứ ca?” Dận Tự lắng nghe, thấy y nói được một nửa thì ngừng lại, không khỏi lên tiếng dò hỏi.
Dận Chân sờ lên đôi mắt hắn, không lập tức trả lời mà sau một lúc lâu, mới nói một cách thản nhiên: “Sau khi quay về, nếu Hoàng a mã có hỏi chuyện lần này, đệ đừng nói gì cả, cứ để huynh trả lời.”
Dận Tự hiểu rõ, đây là y muốn một mình gánh hết trách nhiệm, tuy rằng lần này là do phải xoay sở lương thực nhưng nếu bị quy kết tội danh là người có tâm kích động dân đói, cũng khó dự đoán được hậu quả sẽ ra sao.
Là tốt là xấu, toàn bộ đều nằm trong tay vị Hoàng a mã kia.
“Tứ ca không cần lo lắng quá, Hoàng a mã anh minh quyết đoán, sẽ không vì chuyện lần này mà trách cứ chúng ta đâu.” Dận Tự khẽ cười an ủi. Những lời hắn nói là căn cứ từ việc hắn biết trong sự kiện lần này Cát Nhĩ Đồ sẽ bị bãi quan, nếu đã vậy thì mọi người một lòng xoay sở lương thực vì trách nhiệm, đương nhiên sẽ không bị khiển trách.
Vị Hoàng a mã của họ tuy rằng lúc tuổi xế chiều vì giữ gìn cái danh quân vương nhân từ mà mắt nhắm mắt mở để mặc tham quan hoành hành ngang ngược, nhưng ông thời trẻ lại không phải là một vị chủ nhân biết nhân từ nương tay.
Sáng sớm hôm sau, ý chỉ điều động lương thực đã xuống tới, Vương Phụ mừng như lụm được vàng, tiếp nhận thánh chỉ luôn miệng hô vạn tuế, bên phía Cát Nhĩ Đồ nhận được thánh chỉ đương nhiên cũng không dám chậm trễ, trong cùng ngày hôm đó kho lương mở cửa phân phát lương thực, tình hình thiên tai của các huyện Bình Dương nhờ vậy mà giải quyết ổn thỏa, ba người Mã Tề hoàn thành nhiệm vụ, cũng có thể chuẩn bị khởi hành hồi kinh.
Lúc tới đây thì cưỡi ngựa, nhưng đường về do mắt Dận Tự bị thương nên không thể cưỡi ngựa, chỉ có thể chuẩn bị cho hắn một chiếc xe ngựa, Vương Phụ thành tâm cảm kích ba người, mặc dù hiện thời Bình Dương cũng không ra sao nhưng cố hết sức cũng có thể chuẩn bị một chiếc xe ngựa chắc chắn, ở bên trong trải một lớp đệm thật dày nhằm giảm thiểu xóc nảy.
“Vương Phụ này làm việc có tâm, một lòng vì dân, đáng để trọng dụng, lần này quay về huynh nhất định sẽ tiến cử hắn với Hoàng a mã.”
Dận Tự mỉm cười không nói một lời, dựa vào gối nghỉ ngơi, ngoài màn cửa những vệt nắng nghiêng nghiêng rọi lên gương mặt hắn, để lại những bóng mờ loang lổ, càng tôn lên diện mạo như ngọc của y, chỉ tiếc mắt không thể nhìn thấy, tăng thêm vài phần tiếc nuối.
Bánh xe lộc cộc, lưu lại trên đường dấu bánh xe chạy như bay.