Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 160: Phiên ngoại tiền thế

Vào năm Ung Chính thứ mười ba, Dận Chân lâm bệnh nặng, thế bệnh như thác đổ, cận kề ranh giới hung hiểm, nhưng bản thân y không hề hay biết, vẫn say giấc, khiến cho mọi người bị hù không nhẹ.

Y đứng một bên, nhìn Dận Tự trong hình hài bảy tám tuổi đang đứng dựa tường khóc thút thít, khóc đến đau lòng, vươn tay muốn sờ đầu nó, ai ngờ tay lại xuyên qua cơ thể đối phương, cuối cùng không tài nào chạm được.

Dận Tự như không nhìn thấy y, khóc được một lát, thì có đoàn người từ xa đến gần, đi đầu là một đứa trẻ mặc trang phục Hoàng tử, áo gấm đai ngọc.

Y quan sát tỉ mỉ, nhận ra đó là mình thuở bé, lúc ấy tuổi còn nhỏ mà lại tỏ ra nghiêm nghị, nhìn như ông cụ non, đã bước đầu hình thành kiểu mẫu vị vua mặt lạnh ngày sau.

Dận Tự thấy có người đến gần, vội vã lau khô nước mắt, cúi đầu hành lễ, nhỏ giọng gọi một tiếng tứ ca.

Dận Chân chỉ lạnh lùng gật đầu, cũng không hỏi nó sao vậy, hai người thậm chí không trao đổi qua lại, đã lướt qua nhau, càng đi càng xa.

Dận Tự nhìn theo Dận Chân đi xa, ngẩng đầu lên, lộ ra ánh mắt tiu nghỉu hâm mộ, bóng người gầy yếu lại trở nên tịch liêu gấp bội lần.

Y chứng kiến cảnh này, chỉ cảm thấy quái lạ, chiếu lý lúc đó họ đã rất thân rồi, sao lại xa cách như vậy.

Rà soát một lượt ký ức của bản thân, cũng không tìm được một đoạn như thế.

Trong lúc y đang chuyên tâm lục lọi mớ ký ức trong đầu, thì khung cảnh trước mắt lại thay đổi, hoàn toàn khác hẳn.

Màn trướng lả lơi, dây hồng tô điểm, long tiên hương tỏa ra từ lò, ấm áp mà mờ ảo.

Đây là.... Dục Khánh Cung?

Bày biện trước mắt vừa quen mà lại vừa lạ, bỗng nhớ ra đây là khung cảnh ngày Đông Cung còn chủ, y một bên xem xét, một bên đi dọc theo phòng ốc lầu các quen thuộc, cung nữ thái giám tới tui tấp nập, đều lo làm tròn bổn phận của mình, đối với y nhìn như không thấy.

Lúc bắt đầu y còn cho rằng mình đang mơ về quá khứ, nhưng giờ xem ra, lại không giống.

Dằn xuống sự khác thường trong lòng, thong thả bước đến thư phòng Thái tử thường xuyên dùng để nghị sự, suốt dọc đường vẫn không ai nhìn thấy y, cuối cùng y quyết định đi xuyên qua cánh cửa điện đang đóng chặt.

Trong phòng có hai người, một đứng một ngồi.

Ngồi, là Thái tử hơn ba mươi tuổi, hào hoa tuấn tú, phong thái trạng ngời.

Đứng, lại cực kỳ giống y, mặt mãng bào quan phục, nghiêm túc lạnh lùng nhưng không thiếu phần cung kính.

“Đệ cứ chờ xem, một chiêu này thôi, đảm bảo tụi Lão Bát sẽ luống cuống, nguyên khí đại thương!” Thái tử cười hăm hở, mặt mày toát lên vẻ đắc ý.

Người đứng khẽ nhướn khóe miệng hùa theo, trong con mâu lại kín đáo che giấu sự khinh thường, thản nhiên phụ họa, nhắc nhở đối phương đừng quên phản ứng của Hoàng a mã.

Thái tử thì lại phản bác: “Lão Tứ, đệ nghiêm túc quá đấy, sao làm đại sự được, lần trước chuyện Hộ Bộ chi bạc, đệ vì cứu trợ thiên tai, không tiếc đắc tội Lão Bát, nếu không nhờ bổn cung đứng ra dàn xếp, chỉ e hiện giờ đệ đã tiêu đời rồi.”

Người nọ gục đầu xuống, không nói một chữ.

Sắc mặt Thái tử trở nên ôn hòa hơn, lại thân thiết giữ y lại dùng thiện.

Không đúng, tất cả đều không đúng.

Rõ ràng y chưa từng nói những câu như vậy với Thái tử, lại chưa từng gần gũi với Thái tử đến thế, sao....

Vùng chân mày nhăn tít, tiếng nói của hai người trước mặt càng ngày càng nhỏ, y vội vàng bước lên mấy bước muốn nghe rõ ràng hơn, khung cảnh lại xoay chuyển, đổi thành khoảng không khác.

Vị vua mang theo gương mặt tức giận đứng trong Càn Thanh Cung, chỉ vào một người đang quỳ trước mặt để trách mắng, đáy mắt toát lên sự chán ghét.

Y chấn động, lập tức nhận ra người đang quỳ gối trước Khang Hy, chính là Dận Tự.

Khung cảnh trước mắt mờ ảo hơn trước, đến cả biểu hiện của mọi người xung quanh y cũng không thấy rõ, nhưng giọng của Khang Hy lại vang lên rõ ràng từng chữ một vọng vào tai y.

“Cả đời trẫm, hận nhất chính là kết bè kéo phái, nhưng Bát A ca, hết lần này tới lần khác phạm vào kiêng kỵ của trẫm, nó là kẻ đẩy người khác vào con đường tội lỗi, nhà mẹ là tiện tịch Tân Giả Khố, có tài có đức gì, đáng để các ngươi đề cử nó làm Thái tử?! Làm người giả nhân giả nghĩa, làm con bất trung bất hiếu, giữ lại có tác dụng gì?!”

Y bàng hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt, nhìn cơ thể Dận Tự khẽ run, bàn tay đặt trên đất từ từ siết chặt lại, đâm vào lòng bàn tay, nhìn Khang Hy tiếp tục tức giận mắng mỏ, từng câu từng chữ như đâm thẳng vào tim, dùng từ ngữ độc ác nhất, đẩy người nọ xuống đầm sâu.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng hạ triều, vị vua phất tay áo bỏ đi, người trong điện nối đuôi nhau đi, giải tán không còn một bóng, chỉ còn lại mỗi người nọ vẫn quỳ trên mặt đất, không nhúc nhích.

Y ngồi xuống bên cạnh đối phương, đau nhói lòng.

Dận Chân không biết tại sao có thể như vậy, nhưng những hình ảnh trước mắt lại chân thật, chân thật đến độ y khó thể tự cho mình như người đứng xem.

Không biết bao nhiêu lần tự thuyết phục bản thân đây chỉ là một giấc mơ, nhưng vẫn không tự chủ được muốn dỗ dàng hắn, chạm vào hắn, tuy rằng đối phương không hề cảm nhận được.

Người nọ quỳ hồi lâu, mới từ từ đứng dậy, lê từng bước ra ngoài.

Y không biết phải làm sao cho phải, bèn đứng dậy theo sau.

Cảnh lúc này lại không tiếp tục thay đổi.

Dận Chân theo hắn về, nhìn hắn đóng cửa lại một mình nhấm nháp vết thương của bản thân, nhìn hắn cùng Lão Cửu, Lão Thập bày cách để ngáng chân Thái tử và y, nhìn hắn cẩn thận từng bước một, hao tâm tổn sức, lại bị vua chê đến độ không gì không sai, lại nhìn Thái tử hai lần phế lập, người nọ và y tranh giành ngôi vua, cuối cùng thua một bước, đành phải hạ mình, nhìn y làm thế nào hạ nhục hắn, cố ý phong hắn làm Hòa Thạc Thân vương, lại điều hắn vào vị trí mục ruỗng nhất, sau đó mượn dịp chèn ép, ép người nọ đến cảnh vạn kiếp bất phục.

Y mở mắt nhìn trân trối, nhưng chỉ có thể bất lực, đây không phải quá khứ mà y biết, nhưng nó lại tàn khốc đến như thể nó mới là sự thật, không biết đã bao lần y xông lên muốn ôm lấy hắn, nhưng thứ ôm vào lòng chỉ là khoảng không.

Trang Châu mộng điệp hay điệp mộng Trang Châu?

Không cách nào ngăn cản, chỉ có thể đứng nhìn.

Dận Tự, Dận Tự....

Y cầm lòng không được ngồi xuống, tay siết chặt ngực, nơi đó như thể bị xé rách không tài nào chữa lành, chảy ra huyết lệ ào ạt.

Nếu như đây chỉ là mơ, vậy bao giờ, y mới có thể tỉnh lại?

Mí mắt hơi động đậy, tiếng người dồn dập thay phiên truyền đến, ầm ĩ mà lộn xộn, khiến y không chịu được nhăn mày.

“Hoàng a mã! Hoàng a mã! Người tỉnh rồi!”

Tri giác dần hồi phục, liền cảm thấy cổ họng khô rát, như bị thiêu đốt.

Y dồn hết sức để mở mắt, bóng Hoằng Huy ngay tức khắc đập vào mắt y.

“Hoàng a mã!” Hoằng Huy vừa mừng vừa sợ, quay đầu rít lên, “Thái y, mau đến xem!”

Thái y vội vã tiến lên, quỳ xuống bắt mạch cho y, lại kiểm tra sơ bộ một lượt, rồi mới nói Hoàng thượng đã không còn gì đáng lo, chỉ cần tĩnh dưỡng nhiều là được.

“....” Trẫm xảy ra chuyện gì?

Hoằng huy như nhận ra nghi ngờ của y, vội trình báo: “Hoàng a mã, người đột nhiên lên cơn sốt, đã mê man tròn ba ngày ba đêm!”

Lúc nó nói, trên gương mặt vẫn thoáng vẻ lo sợ.

Dận Chân nhắm mắt lại, rồi nhìn quanh một vòng, nhưng không phát hiện hình bóng thân quen, cảm xúc khó tránh trở nên hoảng loạn, vô thức níu tay áo Hoằng Huy.

“.... Đệ ấy, đâu?”

Dù không nói tên, nhưng Hoằng Huy biết y đang nói đến ai, trên mặt toát lên vẻ khác lạ.

Dận Chân nhìn thấy, lại càng thấy hoảng sợ hơn, không quan tâm bản thân đang bệnh tật, ráng chống người dậy xuống giường.

Hoằng Huy vội vươn người đỡ y: “Hoàng a mã muốn gì, để nhi thần đi lấy.”

“Dận.... Tự....”

Y lâm bệnh, sao hắn có thể không kề bên, trừ khi....

Trừ khi....

Cảnh trong mơ lại lần nữa tái hiện, Dận Chân bất giác cảm thấy người lạnh run.

Hoằng Huy thấy thế chỉ cho rằng y bị lạnh, vội đỡ y quay về giường, đắp chăn lại.

“Hoàng a mã yên tâm đừng nóng, bát thúc không có đây.”

“.... Đi đâu rồi?”

Hoằng Huy thấy không giấu được, đành phải nói thật: “Bát thúc kề cận bên giường người ba ngày, hiện giờ xuống sức đến độ không chống đỡ nỗi, nhi thần lén bỏ thuốc ngủ vào trong thức ăn của người, để người có thể ngủ ngon.”

Dận Chân ngây ra, không khỏi xem xét nhi tử trong chốc lát, thấy nó không giống đang nói dối, nhưng vẫn phấp phổng: “Trẫm muốn đi xem đệ ấy....”

“Hoàng a mã mới khỏi bệnh, không bằng đợi bát thúc tỉnh lại, nhi thần gọi người đến đây.”

Dận Chân lắc đâu, kiên trì một cách khác thường.

Hoằng Huy hết cách, đành gọi người vào hầu hạ y mặc đồ chải chuốt, xong rồi đích thân dìu y đến thiên điện Dận Tự đang nghỉ ngơi.

Người nọ đang lẳng lặng nằm đấy, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt ngủ yên bình.

Dận Chân ngồi xuống bên mé giường, tham lam ngắm nhìn hắn, tay bất giác phát run.

“Lui ra ngoài hết.”

Y không quay đầu lại, sau nghe thấy tiếng đóng cửa từ phía sau truyền đến, mới đưa tay vuốt mặt đối phương.

May chỉ là mơ thôi.

May chỉ là....

Kiềm nén xúc động, vươn tay nắm tay hắn.

Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.

Đời này, ngươi không được quên lời hứa đó, không được đi trước ta.