Khang Hy buông bút, lông mày giật nhẹ. “Con có tội gì?”

Dận Tự mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm: “Nhi thần bị người buộc tội, cố ý đến đây thỉnh tội.”

“Mới lạ đây, nếu vô tội, thì có tội gì để thỉnh, không phải con có tật giật mình đấy chứ?”

Âm điệu của Khang Hy như đang trêu chọc, phảng phất ý đùa, nhưng Dận Tự không có cười hùa theo, chỉ cúi thấp đầu nói: “Nội dung trong tấu chương, nửa thật nửa giả, nhi thần đến, chính để làm sáng tỏ giả, nhận tội thật.”

“Cái nào giả, cái nào thật?”

“Từ lúc tiếp quản Lại Bộ, ngày qua ngày, không có tiến bộ gì đáng nói, quả thật đáng nghi lười biếng, nhưng nhi thần từ nhỏ đã không có hùng tâm tráng chí, thì sao suốt ngày nghĩ tới chuyện đại nghịch bất đạo, lung lạc lòng người, người thượng tấu, không khỏi coi trọng nhi thần quá rồi.”

Giọng nói của hắn bình bình, không hề mang theo bất mãn, ngày trước Khang Hy không thích điệu bộ giả tạo này của hắn, cảm thấy có đôi khi không chút sơ hở, trái lại càng biểu lộ lòng dạ âm trầm, khiến người không nhìn thấu tâm tư, nhưng mấy năm nay ngạc nương hắn mất sớm, con cái đơn bạc, Phế thái tử cũng từng nhân cơ hội gây chuyện, mới cảm thấy lòng nghi ngờ của bản thân quá nặng.

Ngày tháng phụ từ tử hiếu một đi không trở lại, các nhi tử trưởng thành, ép vua thoái vị rồi ép vua thoái vị, giam rồi giam, đến cả tóc mai Đại A ca cũng dần dần điểm bạc, huống hồ là người cha như ông.

Khang Hy thở dài, nói: “Đứng lên đi.” từ giọng nói đến sắc mặt, đều ôn hòa từ ái, lại chỉ vào trường kỷ bảo hắn ngồi xuống.

“Trong triều, mỗi người một tư tâm, đấu đá lẫn nhau, con một lòng làm việc, chưa từng quà cáp qua lại, hiển nhiên có người muốn lên án.”

Trong ngôn từ của ông, ân cần hiền hòa dỗ dành, đúng là đang dạy bảo đạo lý đối đãi trong quan trường.

Dận Tự thầm cười khổ, cha già quả nhiên làm Hoàng đế lâu ngày, hoàn toàn dùng tâm tính cao cao tại thượng để phỏng đoán người khác, dù ông nói có đạo lý, nhưng nếu hắn thật sự quà cáp qua lại với các đại thần, còn không phải đúng tội trong tấu chương sao?

Nghĩ thì nghĩ, ngoài mặt hắn vẫn chỉ gật đầu, Khang Hy nhìn hắn ngoan ngoan nghe lời như vậy, trong lòng thỏa mãn, chuyển hướng qua một đề tài dễ thở hơn: “Hoàng tôn của trẫm chào đời, vậy mà đến nay trẫm cũng chưa từng bồng nó, ngày nào Phú Sát thị tiến cung thỉnh an, ẵm nó đến cho trẫm thăm.”

Dận Tự nói: “Bảo bảo nghịch ngợm, sợ sẽ làm Hoàng a mã bực mình.”

Khang Hy bật cười: “Trẻ con thì phải vậy chứ, trẫm đã chọn được tên rồi, đợi tròn một tuổi thì cho Tông Nhân Phủ nhập tên, Hoằng Vượng.”

Dận Tự ngẩn người.

Hóa ra đi bao nhiêu vòng, cuối cùng vẫn là tên này.

Khang Hy lại không phát giác, vẫn tiếp tục: “Vượng giả, phong thịnh hưng vượng, chỉ mong sau khi có Hoằng Vượng, phủ con có thể trở nên náo nhiệt hơn, nghe nói Trương thị đã không thể sinh con, không bằng chỉ định thêm hai người vào phủ.”

Dận Tự không đáp, đứng dậy quỳ xuống. “Nhi thần có một chuyện muốn thỉnh cầu.”

“Nhi thần ở Lại Bộ đã lâu, càng ngày càng cảm thấy năng lực bản thân yếu kém, không đủ sức chưởng quản một bộ, hiện nay Tây Nam giặc cướp thổ phỉ làm loạn, tình thế rối ren, do xa Trung Nguyên, man di rất nhiều, không chịu quản thúc, nhi thần muốn đi Vân Nam xem xét một chuyến, chuẩn bị sẵn sàng cho hành động của triều đình ngày sau.”

Cuộc nói chuyện này có thể nói là long trời lở đất, đến cả Khang Hy cũng ngồi thẳng dậy, nhìn hắn.

Hiện nay Thái tử suy thoái, các Hoàng tử nhìm chằm chằm như hổ đối, hắn lại đột ngột đòi đi Vân Nam, Khang Hy chợt cảm thấy dường như ông hoàn toàn không thấu hiểu suy nghĩ của đứa con này.

“Con là một A ca, từ nhỏ đã hưởng cẩm y ngọc thực, lại không rành chiến sự, chưa kể phía nam ẩm thấp, vùng Vân Nam hoang vu, man di nhiều, người nào người nấy hung hãn dị thường, Tổng Đốc Vân Quý cũng thường kể khổ với trẫm, con đi đến đó, có thể làm gì?”

“Đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường, Hoàng a mã cũng từng nói, ấu ưng cần trải qua phong ba bão táp, mới có thể trở thành hùng ưng bao lượn trên trời cao, nhi tử chẳng qua muốn đi ra ngoài một chuyến, tăng cường kiến thức, về sau cũng có thể giúp Hoàng a mã phân ưu giải nạn nhiều hơn.”

Hắn không xưng là nhi thần, mà đổi thành nhi tử, giọng nói thấp mà không trầm, ôn hòa du dương, Khang Hy nghe vào tai, không hiểu sao khiến lòng ông siết lại.

Chắc đứa con này bị tấu chương của Ngự sử quấy rầy suốt mấy ngày qua, quyết định tự xin đi xa, đến địa phương cùng hung cực ác, để phủi sạch hiềm nghi của bản thân.

Khang Hy thở dài, cúi người xuống, kéo tay hắn, đỡ dậy.

“Con từng đến Sơn Tây, qua Giang Nam, nhưng đấy đều là vùng đất giàu có sung túc, nhưng Vân Nam núi cao Hoàng đế xa, đến lúc đó lỡ như con gặp chuyện gì, trẫm cũng không thể giúp con.”

Dận Tự cười: “Nhi thần cũng đâu phải đi gây sự, chỉ đi xem xét nhân tình địa thế, nghe nói mấy năm nay dân Dao dân Miêu gây rối rất dữ, đến quan phủ cũng bó tay, nhi thần cũng muốn đi xem coi có biện pháp gì không, dù chức Lại Bộ làm không xong, nhưng ít nhất cũng có thể góp hết sức cùng lực kiệt này, không đến mức vô tích sự.”

Ông không phải không xót con, chẳng qua làm Hoàng đế lâu rồi, khó tránh khỏi việc dùng cái nhìn của Hoàng đế để đối đãi với một số người một số việc, về lâu về dài, đến cả những người làm con như họ, dường như đã quên ông cũng là một người làm cha.

“Thôi, việc này để trẫm cẩn thận suy nghĩ, trước khoang nói ra.” Khang Hy xua tay.

Dận Tự thấy được cũng biết đường dừng, không nói thêm gì nữa, Khang Hy lại hỏi thêm mấy câu không liên quan, rồi cho hắn cáo lui.

Ra ngoài, thì thấy Dận Chân đang đợi sẵn, buông thõng hai tay.

Nhìn thấy hắn, gương mặt nghiêm nghị thoáng dịu đi, mang theo nét dịu dàng đến cả bản thân y cũng không nhận ra.

“Tứ ca đến thỉnh an Hoàng a mã?”

Ánh mắt mọi người đang theo dõi, Dận Chân không tiện nhiều lời, gật đầu, đi thẳng vào.

Dận Tự biết y đi ra chắc chắn sẽ tìm mình, nên cũng không đi nhanh, chỉ thong dong bước dọc theo khóm hoa bên đường, ngắm hoa nghía bướm.

Chỉ có điều chưa được bao lâu, Dận Chân đã đi ra.

Dận Tự ngạc nhiên hỏi: “Nhanh vậy?”

Dận Chân nói: “Lương Cửu Công nói Hoàng a mã không muốn gặp, bảo ta về đi.”

Chắc hẳn vì chuyện hắn nói trước đó, quấy rầy toàn bộ kế hoạch của Hoàng a mã, Dận Tự nghĩ bụng.

Dận Chân nhìn hắn: “Có liên quan đến đệ?”

Dận Tự gật đầu trả lời: “Đệ vừa nói với ông, xin đến Vân Nam.”

Lúc này hai người đang đi trên đường xuất cung, Dận Chân khựng lại, quay đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.

“Đệ biết nếu nói trước với huynh, huynh chắc chắn sẽ phản đối.” Dận Tự thấy y như vậy, không kiềm được giọng nói trở nên mềm mỏng.

“Vì huynh.”

Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.

Suy nghĩ trong đầu Dận Chân xoay vòng thật nhanh, lập tức thông suốt không ít chuyện, nhìn gương mặt nho nhã trước mắt, muốn mắng cũng không mắng được.

Dận Tự bật cười: “Đây cũng là vì bảo toàn cho đệ, rời xa triều đình, không hẳn là chuyện xấu, nếu đến vùng đất tấp nập như Giang Nam, khó tránh việc Hoàng a mã càng sinh lòng nghi ngờ.”

Dận Chân bình tĩnh nhìn hắn. Người này đã tính sẵn cả rồi, đi gặp Hoàng a mã trước rồi mới nói với y, đi hay không đi, hiện tại chỉ có thể phụ thuộc vào quyết định của Hoàng a mã, y có muốn cản cũng không cản được.

Y nghiến răng nói: “Vùng Vân Quý ẩm thấp, chướng khí nặng nề, đệ đi....”

Dận Tự cười cắt ngang y: “Không cần lo lắng, nghe nói Côn Minh bốn mùa như mùa xuân, cũng đâu phải đệ chui đầu đến địa phương rừng rú hoang vu.”

Hắn không phải người lương thiện, hành động lần này có năm phần là vì Dận Chân, nhưng cũng có năm phần là vì chính hắn, vòng xoáy kinh thành, nếu như không sớm rứt ra, sớm muộn cũng bị rơi vào kết cục như Thập Tam, so với việc đến lúc đó suốt ngày giam mình trong nhà ăn không ngồi rồi, còn không bằng hiện tại lo giữ thân, trời cao biển rộng.

Nếu kiếp này đã hạ quyết tâm không đi giành ngôi vị đó, thì phải nghĩ hết biện pháp để bản thân tránh xa nguy hiểm, có lẽ có ngàn vạn lý do để Dận Chân cảm thấy bản thân đã vứt bỏ rất nhiều thứ vì y, nhưng nói đến cùng, hắn cũng chỉ là một con người ích kỷ.

Dận Tự nhìn như ôn hòa, nhưng tính tình cực kỳ cương quyết, một khi đã quyết định chuyện gì thì tuyệt đối không chừa đường sống, Dận Chân không khuyên được, chỉ có thể tạm thôi, hồi phủ tìm cách, nhưng chưa đến hai ngày, ý chỉ của Khang Hy đã được truyền xuống, lệnh Dận Tự chọn ngày khởi hành đi Vân Nam.

Lão Cửu Lão Thập nghe được tin, tức tốc chạy đến, hận thù sôi sục mắng Dận Chân một trận, tiện thể biểu đạt bất bình với Hoàng a mã.

Dùng dằn nửa ngày, họ vừa cất bước, Lão Tam cũng nhàn nhã tới, bày ra kiểu mẫu huynh trưởng an ủi hắn một hồi, bảo hắn đi Vân Nam làm việc chăm chỉ, đừng để mất mặt triều đình.

Dận Tự không biết nên khóc hay cười, té ra trong mắt mọi người, tình trạng hiện tại của hắn chính là lưu vong sao?

Thật vất vả tiễn bước Tam A ca, phía này hạ nhân lại đến báo, Thập Tam A ca đến chơi.

Dận Tự đau đầu nhức óc.