Mặc dù trong mắt người ngoài Dận Đường và Dận Nga, trước nay có thể sánh như Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu, nhưng trên thực tế, hai người từ tính cách đến sở thích, hoàn toàn khác xa một trời một vực, song không hề làm ảnh hương đến quan hệ giữa họ, mối quan hệ này cơ hồ bắt đầu từ lúc hai người còn là mặc yếm.

Dận Đường là người yêu cái đẹp, yêu rượu, yêu tiền, so ra giống như cậu ấm nhà phú thương.

Dận Nga dù tính tình nóng nẩy, đụng là cháy, trong phủ tới giờ chỉ có một Phúc tấn, chính là Bảo Âm Cách cách năm nào cùng hắn đánh nhau một trận ở thảo nguyên, dù cho hai người có đóng cửa cãi nhau ầm trời cả ngày, thì sang ngày hôm sau lại nồng thắm dựa vào nhau thỏ thẻ nhỏ to.

Dận Đường có phần buông thả, ỷ vào tuổi nhỏ, ngạc nương cưng chiều, huynh đệ hòa thuận, bản thân còn tích góp không ít tài sản, nên cũng muốn làm cái gì đó ra trò, giả như ủng hộ Đại A ca giành thừa kế.

Từ lúc Đại A ca bị cầm tù, nhờ có Dận Kỳ, Dận Tự và Dận Nga giúp đỡ, mối quan hệ qua lại lén lúc giữa y và Đại A ca mới không bị lôi ra gây thêm sóng gió, đồng thời không bị Khang Hy truy cứu, nhưng không đồng nghĩ với Khang Hy hoàn toàn không biết gì, nên Dận Đường cũng biết điều ngoan ngoãn hơn, chẳng qua lần này thương nghị lập thừa kế, y lại bắt đầu nóng lòng muốn thử.

Dận Nga thì không như vậy, kiếp này Dận Tự không có lòng với ngai vị, càng không hy vọng chúng sẽ theo quấy rối, hắn không tỏ rõ ủng hộ bên nào. Cũng bởi vì vậy, hắn nhìn rõ thế cuộc hơn Dận Đường, thường xuyên khuyên nhủ Dận Đường đừng nên tiếp tay làm việc xấu, ngày nào đó bị ông già để ý, sẽ không còn trái ngon mà ăn.

Nhưng chỉ sợ trước khi ăn thiệt một lần, Dận Đường sẽ không nghe lọt tai lời hắn.

Từ trước đến nay, cuộc đời Cửu Bối Lặc Gia vẫn thuận buồm xuôi gió, chưa từng chịu uất ức, ngoại trừ nhiều năm trước bị vấp ngã trước Thái tử.

“Bát Ca!”

Người chưa tới, tiếng đã tới.

Tính tình Dận Nga trước giờ hấp tấp, nên Dận Tự không thấy kỳ lạ, nhưng lần này cả Dận Đường cũng mặt mày bừng bừng, hắn cảm thấy có chút không ổn.

“Chuyện gì đây, tin mừng tới nhà?”

“Không phải chỉ là tin mừng!” Dận Đường mặt mày hớn hở, ý cười tràn lan, nhưng khi thấy Mã Tề đi theo phía sau Dận Tự, dáng cười hơi khựng lại. “Hóa ra Mã Tề đại nhân cũng ở đây.”

“Cửu gia, Thập gia cát tường!” thân phận của Mã Tề là nhạc phụ của Dận Tự, Dận Đường Dận Nga không thể nhận lễ của ông, Mã Tề vừa định cúi chào, đã bị hai người họ cản lại.

“Mã Tề đại nhân không cần khách sáo, ông tới đây thăm bát tẩu à?”

Chuyện cần nói, đã nói xong trước khi hai người tới, Mã Tề đang muốn đi bái phỏng các triều thần khác, tránh tới lúc đó có người không ăn ý gây ra chuyện thị phi, nghe vậy liền gật đầu cười: “Đang định cáo từ, không ngờ vừa hay hai vị A ca đến, không quấy rầy.”

Dận Tự cũng không giữ lại, cùng ông chào hỏi mấy câu rồi tự tiễn ra cửa, xong mới vòng về.

Hai người rất thân với Dận Tự, thành ra không khách sáo, đợi đến lúc Dận Tự quay về phòng, đã thấy họ ngồi vào ghế, uống trà nóng cắn hạt dưa, không có chút thái độ của người làm khách.

Dận Đường cợt nhả nói: “Bát ca tốt với bát tẩu ghê, đến cả nhạc phụ đại nhân cũng thân thiết vậy, đúng là hiếm có!”

Cũng chỉ có y gần gũi với Dận Tự từ nhỏ, tính tình lại vô phép vô tắc, mới dám chọc ghẹo như vậy.

Dận Tự liếc hắn, đi thẳng tới ghế chủ tọa, vén tà áo ngồi xuống, ung dung khí phách.

“Đệ tới đây để khua môi múa mép?”

“Đương nhiên không phải.” Dận Đường lại trở nên hoạt bát, cười nói: “Tụi đệ là tới chúc mừng bát ca.”

Dận Tự nheo mắt, bỗng cảm giác không hay.

Quả nhiên, lại nghe Dận Đường nói tiếp: “Hôm nay Hoàng a mã ra lệnh cho quan viên các bộ nghị luận lập người kế vị, không phải đại biểu đây là một cơ hội tốt sao, hiện tại Đại A ca bị giam, Phế thái tử khó lòng tái lập, tam ca khiếp nhược hèn nhát, tứ ca tính tình lại u ám, nhìn khắp chúng Hoàng tử, ai có danh vọng như bát ca....”

Dận Tự nghe y càng nói càng vô lý, vội vàng cắt ngang: “Ngừng ngừng, Lão Thập, đệ ấy nhất thời khinh suất, chẳng lẽ đệ cũng vậy?”

Dận Nga tươi cười mang vẻ chất phác, trong mắt lại để lộ cảm xúc hoàn toàn khác.

“Bát ca, tuy bình thường cửu ca toàn nói chuyện không đâu, nhưng lần này huynh ấy nói cũng có đạo lý, trong tình thế hiện tại, có phải bát ca đã có dự tính sẵn, nói ra để các huynh đệ cùng xem xét.”

Nhấp ngụm trà, dừng trong một lúc, Dận Nga mới nói: “Bát ca, huynh cũng biết mà, đệ và cửu ca, xưa nay không có cái gọi là hùng tâm tráng chí,” hắn liếc nhìn Dận Đường đang muốn nhảy dựng lên, rồi nói tiếp: “Lúc trước có Đại A ca và Phế thái tử, vị trí kia, cũng không tới phiên chúng ta mơ tưởng, nhưng giờ đã khác xưa, nếu như bát ca có ý gì, chúng đệ tình nguyện ủng hộ huynh.”

Những lời này nói rất lưu loát, chắc hẳn trước khi ghé qua phủ, họ đã đi nghe ngóng không ít tin tức, không kể đến Dận Đường có thể chỉ là kích động nhất thời, Dận Tự rất rõ, thập đệ nhìn như lỗ mãng, thật chất rất thận trọng, có một số việc, hắn thậm chí còn nhìn rõ hơn hơn Lão Cửu.

Một người càng am hiểu dùng bề ngoài hào phóng lỗ mãng giảm bớt cảnh giác của người khác, sẽ càng không tùy tiện thể hiện lập trường bản thân, nhưng hắn có thể nói những lời như vậy, chứng tỏ đối với hắn mà nói, Dận Tự rất quan trọng.

Sống hai kiếp người, có rất nhiều thứ đã thay đổi, những đồng thời cũng có rất nhiều thứ, dù qua bao nhiêu kiếp, cũng không dễ dàng dao động.

Dận Tự cảm thấy ấm áp từ tận đáy lòng, trên mặt cũng lộ ra xúc động.

Chỉ tiếc hắn chắc chắn phụ kỳ vọng của họ.

“Lão Cửu, Lão Thập, lời huynh sắp nói, các đệ phải nghe kỹ, không phải riêng gì huynh, mà còn là vì các đệ.”

Đình Xu nhìn người đang quỳ gối bên chân nàng, cảm xúc có chút phức tạp.

“Những gì ngươi nói, đều là sự thật?”

“Những gì nô tỳ nói, không dám nửa phần giả dối.” Giai Doanh cúi thấp đầu, không nhìn thấy cảm xúc trên mặt nàng, chỉ có móng tay giấu trong ống tay áo, đã ghim sâu vào lòng bàn tay từ lúc nào không hay.

Đình Xu lại nhìn ngọc bội trong tay, thở dài, sâu sắc cảm thấy nan giải.

“Chuyện này, ngươi không muốn truyền ra ngoài, cũng là vì tốt cho đệ đệ ngươi.”

“Dạ.”

Nàng suy nghĩ trong một thoáng, rồi gọi Giai Kỳ đứng ngoài cửa. “Ngươi đi dòm chừng, xem hiện tại gia có rãnh không.”

Giai Kỳ nghe lời, trước khi đi không quên ngoái đầu liếc nhìn Giai Doanh khó hiểu.

Cô trước giờ rất dịu dàng nhã nhặn, hiện đang quỳ gối trước mặt Phúc tấn, sắc mặt Phúc tấn thì phiền muộn.

Không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?

Lúc Lục Cửu đi vào bẩm báo, Dận Tự vừa nói chuyện xong với hai người Dận Đường, còn chưa kịp nhấp ngụm trà, đã nghe Lục Cửu nói nhỏ bên tai, Phúc tấn có chuyện gấp tìm hắn.

Mấy năm nay Đình Xu quản lý phủ trên dưới đâu vào đấy, bên dưới còn có Cao Minh giúp đỡ, sẽ không tùy tiện vì chuyện nhỏ mà tới hỏi hắn.

Nói cách khác, chuyện gấp mà nàng nói, chắc chắn là rất gấp.

Dận Tự nhìn về phía hai người, sắc mặt nghiêm trọng: “Những lời vừa rồi, các đệ đừng quên.”

Dận Đường cảm thấy rất khó hiểu, miệng lẩm bẩm: “Cho dù không thành, cũng không đến mức liên lụy bát ca, tụi đệ tự chịu trách nhiệm, đến lúc đó ở trước mặt Hoàng a mã, nhất định không khiến huynh khó xử.”

Đương nhiên y thấy bất mãn, một lòng muốn giúp đỡ, thành công thì ngai vị trong tầm tay, dưới một người, trên vạn người, tôn vinh hiển hách biết bao, bát ca lại khăng khăng dùng từ ngữ nghiêm khắc từ chối, khiến hắn nhất thời có loại cảm giác hảo tâm của bản thân bị biến thành lòng lang dạ thú.

“Tiểu Cửu!” Dận Tự cắt ngang oán giận của y, xoa trán. “Lòng tốt của đệ vào Lão Thập, huynh hiểu, nhưng Hoàng a mã chưa chắc nghiêng về phía huynh, nếu dưới tình huống như vậy mà các đệ đề cử ta làm Thái tử, chắc khác nào đem ta đẩy vào hố lửa.”

“Rõ ràng Hoàng a mã cho phép mọi người đề cử, dù không nghiêng về phía huynh, cũng không đến mức lôi chúng ta ra làm gì, sao lại như đẩy huynh vào hố lửa!” Dận Đường lớn tiếng cự lại.

Dận Tự thoáng cười khổ, Lão Cửu là người lão luyện trên thương trường, nhưng đối với chính sự thì mù mờ, kiếp trước đi theo hắn rơi vào kết cuộc kia, cũng không tính là oan uổng.

“Lão Thập, đệ nói chuyện với đệ ấy đi, bát tẩu các đệ có chuyện, huynh đi xem sao.” hắn vội vàng dặn dò một câu, rồi rời khỏi phòng.

Phía bên này Dận Nga giữ Dận Đường đang tức giận lại, hiếm có lúc kiên nhẫn giải thích với y.

Chuyện khiến Đình Xu tìm hắn, chính là có liên quan tới miếng ngọc bội Giai Doanh lấy từ Trần Bình.

Vật do cung đình ngự tứ?

Dận Tự vuốt hoa văn điêu khắc tinh tế trên mặt ngọc bội, cười khẩy. “Chuyện này ta đã biết từ lâu.”

“Gia?” Đình Xu có phần kinh ngạc, đến cả Giai Doanh đang quỳ trên mặt đất cũng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.

Lời này lọt vào tai, Giai Doanh đầu tiên là bỡ ngỡ, sau đó lập tức cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, bản thân cô mấy ngày qua phập phồng lo sợ, tuy không biết hậu quả sẽ thế nào, nhưng so với giấu trong lòng thì thoải mái hơn nhiều.

“Chủ tử, đệ đệ của nô tỳ tội không thể tha, nhưng nô tỳ cả gan, xin người một ân điển....”

“Hắn là đệ đệ của ngươi, ta sẽ không làm khó hắn, chẳng qua việc này, ngươi khoan hãy nói cho hắn biết.”

Giai Doanh gật đầu: “Nô tỳ biết, chỉ là nô tỳ lo lắng người thông đồng với hắn....”

“Chỉ cần kẻ đó không biết ta biết, sẽ không để lộ ra sơ hở, ngươi yên tâm, bảo đảm trả cho ngươi một người sống đàng hoàng.” Dận Tự khóe miệng mang ý cười, không có vẻ gì đang tức giận.

Giai Doanh nghe vậy cũng không dám hỏi nhiều, nàng ở lâu trong phủ, ít nhiều cũng hiểu được tính tình người chủ tử này: không nghiêm khắc với hạ nhân, cũng không phải người không giữ lời. Hắn đã nói vậy, chắc chắn Trần Bình có thể bình an vô sự.

“Ngươi lui xuống trước đi.”

Giai Doanh nghe phân phó, biết hai vị chủ tử có chuyện cần thương lượng, liền nghe lời lui ra ngoài.

Nàng vừa khuất mắt, Đình Xu lập tức tỏ ra lo âu.

“Gia biết chuyện từ lúc nào?”

Dận Tự mỉm cười: “Một người trong lòng có quỷ, dù ngoài mặt có cố che giấu cỡ nào thì suy cho cùng hành vi cũng khác với ngày thường, ta từng bảo Cao Minh để ý tới hắn, vốn tưởng là người của đại ca hay Phế thái tử, không ngờ người thông đồng với Trần Bình, lại là người của tam ca, đúng là có chút ngoài ý muốn.”

Đình Xu kinh ngạc: “Sao lại là Tam gia?” ――