Khi cả hải thủy sơn bị đám dây leo rắn như sắt đá chậm rãi bao vây, màn trời liền u ám hẳn, một tia sáng cũng chẳng lọt qua, ngay cả bóng tối vẫn hung ác bám riết không buông cũng hòa vào màn đêm đen kịt, như quay về một vùng hỗn độn tối tăm ngột ngạt.

Nơi đây chỉ có gió.

Ngay cả nước biển cũng ngừng chảy, ở cái nơi đủ để khiến bất cứ ai phải mắc chứng sợ dày này, vậy mà chỉ còn lại mỗi gió.

Nói cho chính xác thì đó là một dòng khí, cực kỳ mỏng manh, lại cực kỳ cứng cáp. Nó tách đám dây leo không thể ngăn cản ra một khe hẹp, sau đó từ từ làm bạn, khiến người ta có ảo giác như ai đó vẫn bầu bạn bên cạnh vậy.

Mà sự thật là, trên thế giới này rốt cuộc chỉ còn lại mình Chử Hoàn, không gian anh có thể hoạt động cũng chỉ còn lại một khe hở chật chội, chưa biết thông đến đâu.

Những cái gọi là sinh cơ và hi vọng khiến người ta tim đập thình thịch mà truy đuổi không nghỉ đó, phải chăng thật sự giống như vậy, vĩnh viễn chỉ có một đường thôi?

Độc xà Tiểu Lục kể từ khi sinh ra vẫn lấy chơi bời lêu lổng khắp núi rừng làm nghiệp, lần đầu tiên được tộc trưởng Người Thủ Sơn ủy thác trọng trách như vậy. Nó bơi không hề nhanh, tựa hồ muốn quay về, nhưng lại không dám, cái bóng xanh lục dưới ánh sáng của quyền trượng tộc trưởng lấp lánh trong vắt như ngọc bích.

Đột nhiên, một bàn tay thò tới, lấy quyền trượng ra khỏi miệng nó.

Cái gọi là “quyền trượng”, lúc này thực ra cũng chỉ còn lại một ngón tay, y như cây đốt lửa yếu ớt trong phim cổ trang vậy.

Tiểu Lục co cái đuôi rắn, thân mật quấn trên người Chử Hoàn, do dự cọ cọ.

Nó đã là một con đại xà, dù rằng so với lũ rắn cùng hình thể khác thì vẫn có thể xem là thanh tú, nhưng dẫu sao nó vẫn là động vật máu lạnh mặt mũi dữ tợn, thành thử làm nũng trông hơi kì.

Nam Sơn ra tay không hề nặng, chỉ giây lát sau Chử Hoàn đã tỉnh lại.

Thế nhưng… đại khái trong cuộc đời người ta, luôn có vài lần, chỉ chốc lát mà bãi biển đã hóa thành nương dâu mất rồi.

Trong sự tĩnh lặng không một tiếng động, Chử Hoàn mở miệng nói: “Cậu ấy vứt tao với mày ở nơi này à?”

Tiểu Lục phát ra tiếng “phì phì”, lưỡi đảo qua mặt anh, có lẽ là do từng uống nước thánh tuyền nên nó không có mùi tanh hôi của dã thú, chỉ làm người ta cảm thấy hơi ngứa.

“Suỵt,” Chử Hoàn lôi nó xuống khỏi mặt mình, nhìn lướt qua quyền trượng gần như biến thành một mẩu gỗ chân chính trên tay, sau đó thẳng tiến không lùi men theo khe hở chật hẹp do dòng khí căng ra cho anh, tiếp tục bơi lên đỉnh núi.

Anh nói với Tiểu Lục, “Im lặng nào, chúng ta phải đi lên đỉnh núi tìm tảng đá trắng ghi chép tất cả bí mật.”

Anh nói rất rõ ràng, không có nửa câu nhắc tới Nam Sơn hay Viên Bình, mỗi bước đi cũng tựa hồ thận trọng từng li, giống như hết thảy đều nắm chắc trong tay, chỉ có ánh mắt là hết sức mù mờ.

Phải lên đỉnh núi, phải tìm được tảng đá trắng cứu mạng kia trước khi quyền trượng cháy hết, sau đó thì sao?

Những việc khác, Chử Hoàn tựa hồ đều đã chẳng muốn suy nghĩ. Nhất thời anh theo bản năng che lại tất cả những điều nên nghĩ và không nên nghĩ, đầu óc trắng tinh, chỉ còn lại hai từ mấu chốt cằn cỗi là “đỉnh núi” và “tảng đá”.

Đúng lúc này, cuối con đường từ đỉnh núi đi xuống đột nhiên quét tới một cơn gió lạnh, ngọn lửa trên quyền trượng nhảy nhót loạn xạ, Chử Hoàn không chút nghĩ ngợi đưa tay che gió, dán ngọn lửa yếu ớt lại vô cùng quý giá ấy lên ngực.

Ngọn lửa bập bùng bị quả hạch đào nhỏ anh đeo ở đó hút một chút.

Lửa dán lên da Chử Hoàn, chợt tỏa ra mùi khét lẹt, máu thịt người sống phảng phất truyền thứ sức sống kỳ dị nào đó cho ngọn lửa hấp hối, Chử Hoàn như hoàn toàn không cảm thấy đau, chẳng rên tiếng nào, tựa hồ bị bỏng không phải da anh, cũng không phải thịt anh vậy.

Anh chỉ đón cơn gió ấy, đờ đẫn tiếp tục tiến bước.

“E là mình sẽ bị chết cháy trước khi lên đến đỉnh núi thôi?”

Ý nghĩ này thoáng qua trong lòng Chử Hoàn, song anh không hề kích động, không cảm thấy nghiêm trọng lắm, cũng chẳng thấy đáng sợ mấy, thậm chí không suy nghĩ tìm cách đối phó.

Cũng may, đến nơi bóng tối dưới đèn này, “nó” giống như đã Kiềm lư kỹ cùng, Chử Hoàn càng đến gần đỉnh núi thì trận gió tà kia thổi qua càng nhanh.

Quyền trượng chỉ còn bằng cái bật lửa.

Da thịt bị phỏng ở ngực Chử Hoàn chốc chốc bị nước biển quét tới, chẳng khác nào xát muối vào vết thương, đúng thật là một cực hình, mà anh thì giống như bị cháy hỏng đoạn đuôi dây thần kinh, không hề kích động tẹo nào.

Trên hạch đào vẫn im ắng trước ngực anh đột nhiên lóe ánh đỏ ấm áp, Chử Hoàn không nhìn thấy, Tiểu Lục lại chú ý tới, nó gác đầu trên vai Chử Hoàn, hết sức chăm chú như đang chờ đợi con mồi, dòm lom lom hạch đào phập phồng theo nhịp thở của anh.

Đến lúc này, họ đã có thể trông thấy đỉnh ngọn hải thủy sơn.

Trên đỉnh đầu Chử Hoàn là dây leo rắn chắc màu xám đen bị Nam Sơn chống lên, phía dưới là nước biển vô cùng vô tận như đọng lại, chỗ cuối hải thủy sơn có một tảng đá to trắng tinh như trứng, vậy mà giống hệt tảng đá trắng Nam Sơn ấn tay anh thề nguyện… Không, còn cao và to hơn.

Tảng đá trắng ấy chí ít phải cao bốn năm mét, lạc loài treo trên hải thủy sơn, như một cái chêm hút cả hải thủy sơn, chúng tinh phủng nguyệt mà đứng sừng sững.

Chử Hoàn đến gần đỉnh núi, theo đó thì anh phát hiện hai chân mình lại dần dần giẫm trên đất thật, gần tảng đá là một khoảng đất nhỏ trơ trọi, không có một giọt nước biển nào.

Ngọn núi ngưng tụ từ nước biển này, tựa hồ không hề là nhất thành bất biến do nước tạo nên, lấy tảng đá trắng ấy làm trung tâm, như có một trục thể rắn ở giữa vậy.

Nếu là bình thường, Chử Hoàn nhất định sẽ cẩn thận nghiên cứu chất liệu của mặt đất dưới chân trước khi đến gần, song lúc này đầu óc anh trống rỗng, trong mắt chỉ còn lại tảng đá cơ hồ mang theo sắc thái thần bí kia.

Đây chính là thánh thư rồi.

Chử Hoàn hơi khựng bước, rồi lập tức muốn xông tới, nhưng có lẽ là do tinh thần căng thẳng, hoặc do ngâm nước quá lâu, khiến đầu gối mềm nhũn, anh lảo đảo quỵ xuống đất.

Gửi gắm sinh tử tồn vong của cả thế giới trên một tảng đá, chuyện này nếu để Chử Hoàn hơn một năm trước nghe thấy, nhất định sẽ cười rụng răng, nhưng giờ này phút này, anh như trúng ma chướng, tin chắc không nghi ngờ gì, thậm chí coi nó là phao cứu mạng.

Tiểu Lục chuẩn xác ngửa cổ ngậm phần cán ngắn tũn của quyền trượng trước khi nó rơi xuống đất, Chử Hoàn cười khổ định thần lại, một lần nữa nhận cây đuốc, lúc này anh đã không cách nào cầm được quyền trượng, chiều dài của nó chỉ miễn cưỡng đủ để anh dùng ngón tay nhón thôi.

“Thời gian dài như vậy không phải chạy trối chết thì là đánh nhau, chỉ mong ta chưa quên sạch những gì lão sơn dương dạy.” Chử Hoàn chẳng biết đang nói với rắn hay đang độc thoại, dưới ánh lửa, mặt sau tảng đá bóng loáng như ngọc, quả nhiên giống tảng đá đính hôn kia, Chử Hoàn vừa nói vừa đi ra mặt trước của nó, “Để xem nó viết cái…”

Lời anh nói dừng lại ở đây.

Mặt trước tảng đá – vẫn chẳng có cái gì cả.

Không, nó không có trước sau, một hòn đá bình thường thì làm gì có mặt nào để chia?

Nó chỉ là một tảng đá trời sinh do nước chảy mài thành mà thôi, cho dù trơn như mỡ dê – có thể cũng chỉ hơi đẹp hơn số đá khác, ngoài ra không còn chỗ nào đặc dị.

Không thể nào!

Sao trên thánh thư lại không có lấy một chữ kia chứ?

Chử Hoàn cơ hồ suy sụp, anh hoảng loạn sờ soạng trên mặt tảng đá lạnh ngắt như phát điên, muốn tìm ra “huyền cơ” của thứ này.

Nhưng tảng đá ấy hoàn mỹ đến độ ngay cả một vết lõm cũng chẳng có.

Chử Hoàn trợn tròn mắt, lẩm bẩm: “Cuối non, đỉnh nước, tâm đá… Đúng, tâm tảng đá…”

Anh như tìm được điểm mấu chốt, rút con dao giắt trên ống quần, chém tảng đá ấy như điên cuồng.

“Keng” một tiếng, sự tĩnh lặng trên hải thủy sơn bị nhát dao của anh phá hoại, đá và kim loại va chạm làm đốm lửa văng tung tóe. Cổ tay Chử Hoàn bị chấn động cơ hồ không còn tri giác, chỗ gan bàn tay nứt ra một đường, nhưng tảng đá kia không biết làm bằng chất liệu gì, mà con dao nghe đâu có thể chém được gió lại chỉ hằn một dấu cạn hều trên đó.

Con dao Nam Sơn tặng anh vậy mà bị cong mất lưỡi.

Chử Hoàn ngơ ngẩn nhìn nó, ngón tay run rẩy không thể nào kiềm chế. Tích tắc ấy, trong bộ não dọc đường vẫn đờ đẫn đột nhiên hiện ra khoảnh khắc Nam Sơn tặng anh con dao – trong nhà khách nhỏ cũ nát nơi thị trấn biên giới, người kia tóc dài kiều diễm, dung nhan tuấn tú vô song, dùng tiếng Hán bập bẹ nói với anh rằng “Bảo trọng, bằng hữu”.

Ký ức, logic của anh, rốt cuộc dưới sự đả kích mạnh, đã phá tan sự lừa mình dối người để tự bảo vệ suốt dọc đường.

Họ đi qua vô số con đường, thập tử nhất sinh, mọi người dùng sinh mạng đưa anh đến điểm cuối cùng, thế mà lại chỉ tìm được một tảng đá trắng trơn… Sự thật tàn khốc này rốt cuộc không hề che giấu, cứ thế trần trụi bày ra trước mắt anh.

Thần sơn, thánh tuyền, những người bạn bất đồng ngôn ngữ, lũ trẻ đáng ghét, Người Thủ Môn không thân thiện, bạn từ thời để chỏm như kẻ địch truyền kiếp, và cả Nam Sơn… Nam Sơn của anh.

Họ nối gót nhau bỏ anh đi mất, ép anh trở thành người cuối cùng trên thế giới này, ép anh đối mặt với trò đùa ác độc nhất ở tận cùng thế giới này.

Chử Hoàn dùng tay không cào tảng đá, mười ngón tay nhanh chóng đầm đìa máu tươi, vết máu xuôi xuống tảng đá thuần trắng để lại từng dấu vết, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.

Chử Hoàn từ từ quỳ xuống đất.

Anh thoạt đầu cảm thấy không thở nổi, sau đó liền cười khe khẽ như tẩu hỏa nhập ma.

Đúng vậy, sau khi biết đảo này chính là bản thể của “nó”, còn đi lên trên làm gì? Chẳng lẽ trông mong “nó” sẽ đội thánh thư trên đầu mình hay sao?

Vào sinh và ra tử đều không có ý nghĩa, kết quả là, tất cả kỳ tích của thế giới này, chẳng qua là may mắn tạm thời.

Nào có một đường sinh cơ… Đó đều là do tộc trưởng không rành việc đời của anh tự mình phán đoán thôi.

Một lần nữa, họ gửi gắm tất cả hi vọng vào anh, mà anh lại không thể hoàn thành sứ mệnh. Nhưng lần này không có ba năm cho anh phí hoài, cũng không có cơ hội ba năm sau chùi đít cho mình.

Quyền trượng rốt cuộc cháy hết, ngọn lửa đốt tới ngón tay Chử Hoàn, anh nửa là phản xạ có điều kiện nửa là dung túng mà buông tay, mặc ngọn lửa ấy rơi xuống nền đất lạnh băng dưới chân tảng đá.

Bóng đen nấp trong tối như ác ma rình thời cơ hành động, khi ngọn lửa ấy càng lúc càng yếu, nó liền bao phủ Chử Hoàn.

Cảm giác ấy cực kỳ huyền diệu, khó lòng hình dung, dường như là ngoại lực nào truyền cảm xúc của nó tới, nhưng bóng đen truyền đến không hề là đau khổ hay phẫn nộ, mà là nhảy nhót vui mừng khó diễn tả thành lời.

Tim đập tăng tốc, tầm mắt thoải mái, khúc Kinh trập dưới ánh dương tựa như mưa phùn gột rửa… Chúng ùn ùn kéo đến, êm dịu mà không cho phép kháng cự, bao trùm lên Chử Hoàn.

Nam Sơn từng nói, khi một người biết rõ mình đang ở nơi nào, biết rõ mình bị nuốt, anh ta nên có tri giác, hơn nữa ý thức có thể kháng cự sự trầm luân này.

Lúc này, trong lòng Chử Hoàn rõ ràng sáng như gương, nhưng anh cam tâm tình nguyện không phản kháng chút nào, mặc cho niềm vui quỷ dị ấy xâm nhập xương cốt. Anh đắm chìm trong đó như một con nghiện, mượn chút cảm xúc hư ảo này, lần lượt gọi dậy tất cả hồi ức có thể làm cho anh cam nguyện nở một nụ cười trong cả cuộc đời này –

Hôm ấy, anh tỉnh lại trong nhà khách nhỏ đơn sơ, thấy Tiểu Phương không biết do nguyên nhân gì mà trợn mắt nhìn mình, thấy Nam Sơn đưa lưng về phía mình, thổi một khúc nhạc vui vẻ.

Chỉ khoảnh khắc Chử Hoàn đã hiểu được suy nghĩ trong lòng mình, anh chậm rãi mỉm cười, biết mình sẽ bị nhốt trong ký ức hư ảo này đến chết.

Nhưng anh lại vui vẻ nhận lấy.

Chử Hoàn còn nhìn thấy, Nam Sơn mặc chiếc áo gi-lê thời trang lạ kỳ, với nụ cười vừa ngượng ngùng vừa đáng yêu đi tới, giơ đôi tay chai sần nâng cằm anh lên, cúi người nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán anh, mà bảo rằng: “Sẽ lập tức ổn thôi, anh đừng sợ.”

Lúc nói câu này, Nam Sơn nhắm mắt lại, như đang nâng niu bảo bối quý giá nhất trong đời, rèm mi dày còn rung nhè nhẹ, khiến lòng người khác như bị lông chim phớt qua, tê dại chẳng muốn động đậy.

Chử Hoàn đang định gật đầu nói “được”, thì trong tầm mắt đột nhiên bùng lên một vòng lửa, bóng tối và ảo giác xung quanh phút chốc tan sạch.

Chử Hoàn choàng mở mắt, phát hiện mình còn đang ở dưới chân tảng đá trắng nực cười trên hải thủy sơn cổ quái kia.

Nhưng quyền trượng đã cháy hết rồi, ánh lửa là… từ đâu tới?

Chử Hoàn chậm rãi cúi đầu, chỉ thấy đại mãng xà màu xanh lục dùng miệng ngậm ngọn lửa cuối cùng trên quyền trượng – không biết đây là trò thần thông gì, lúc ở trên thần sơn, Chử Hoàn từng thấy nó nuốt lửa của quyền trượng rồi.

Tiểu Lục cuộn thành một vòng tròn ngay tại chỗ, bao quanh Chử Hoàn, ngậm ngọn lửa, từ đầu đến đuôi, dần từng chút đốt lửa trên người mình. Có lẽ là đau quá nên mỗi một lần đốt, thân rắn sẽ run mạnh một phát.

Chỉ chớp mắt nó đã thành một con rồng lửa, thân tỏa ra mùi khét lẹt, chỉ có đầu rắn không biết do nguyên nhân gì mà dính lửa cũng không cháy.

Làm xong tất cả, nó khó nhịn được thè lưỡi, cúi đầu cọ cọ đầu gối Chử Hoàn đang quỳ dưới đất.

Cách một khoảng Chử Hoàn cũng có thể cảm nhận được lửa mạnh muốn bỏng người.

Bị đốt chết tươi… Nó đau đớn chứ? Khổ sở chứ?

Chắc hẳn là cực kỳ khổ sở rồi, nhưng mặt nó đầy vảy cứng, trừ thè lưỡi ra thì tất cả hỉ nộ ai lạc đều không để lộ. Bởi nó là một súc sinh trời sinh mơ màng, vốn dĩ cũng chẳng cần hỉ nộ ai lạc gì.

Vậy tại sao phải đi uống thánh tuyền?

Chử Hoàn giơ bàn tay gần như cứng còng, đặt trên đầu con rắn đang nằm rạp dưới đất, bỗng nhiên rất muốn hỏi nó, rằng tại sao lại đi uống nước thánh tuyền? Làm một con rắn cái gì cũng chẳng hiểu, chỉ biết trộm trứng chim, không tốt sao? Sống không biết, chết cũng chẳng hay, ngày ngày chỉ lo ăn no mòng bụng.

Và, tại sao phải dùng mình làm nhiên liệu?

Ngay cả một con rắn cũng tranh thủ thời gian cho anh, nhưng tại sao không ai đến cho anh biết, bây giờ anh nên làm thế nào?

Tiểu Lục hơi lúc lắc đầu, tựa hồ chết đến nơi còn làm nũng, nhưng không còn sức lực.

Nó giữ nguyên tư thế đứng thẳng trái với bản tính, dần dần không còn động đậy gì nữa.

Mà lửa vẫn đang cháy trên thân thể tàn khuyết của nó.

Chử Hoàn quỳ dưới đất, một bàn tay trước sau vẫn đặt trên đầu rắn. Con rắn bốc cháy tựa hồ truyền cho anh liều adrenaline cuối cùng, anh bắt đầu xốc lại tinh thần, cố gắng nhớ lại tất cả phỏng đoán và thông tin về “nó” mà mình có được.

Cách tồn tại của Trầm Tinh đảo nghiệm chứng cho phỏng đoán ban đầu của Chử Hoàn, “nó” quả thật có vô vàn điểm tương tự với loài hoa trắng, bởi vậy Chử Hoàn hoài nghi bản chất của “nó” cũng là một gốc dây leo đặc biệt.

Lúc trước họ xử lý cây hoa trắng kia như thế nào?

Chử Hoàn cau mày suy nghĩ rất lâu – đúng, là dùng lửa đốt, nhưng hiện giờ xem ra, lửa bình thường… ngay cả lửa trên quyền trượng tựa hồ cũng chẳng làm gì được “nó”, đám bóng đen kia cũng chỉ tránh né nhất thời trong phạm vi ánh lửa, chứ không thể bị tiêu diệt.

Vậy thì lửa này nên là lửa gì?

Vu sư gặp gỡ trên đường từng gọi họ là mồi lửa, nhưng nói không rõ lắm, lúc ấy Chử Hoàn còn cho là ông ta đang nói đến quyền trượng tộc trưởng. Song đồng thời, anh lại nhớ ra, trưởng giả mặt sơn dương của Người Thủ Sơn chưa từng gọi quyền trượng của Nam Sơn là lửa, thánh hỏa trong miệng ông ta là…

Chử Hoàn cúi phắt đầu xuống: là hạch đào trước ngực anh!

Hạch đào phát ra nhiệt lượng nhè nhẹ, trong tích tắc, Chử Hoàn chợt ngộ ra.

Dẫu là vật sống, từ khi sinh ra đến khi cháy thành một đống tro tàn, cũng chỉ là nhất thời giây lát. Tiểu Lục trừ cái đầu hun lửa đen sì ra, các chỗ khác trên người cơ hồ đều đã hóa thành than tro, mà ánh lửa trên người nó một lần nữa không thể khống chế lụi dần đi.

Cuối ánh lửa là chỗ bóng tối sinh ra, bóng tối mịt mùng lại lần nữa bao vây Chử Hoàn, anh cũng lại lần nữa cảm nhận được niềm hân hoan và hạnh phúc không thuộc về mình.

Lần này, Chử Hoàn không nghe theo “nó”.

Anh kiềm chế nỗi lòng, nhìn chằm chằm đầu ngón tay mình, nhất thời ném hết buồn vui ra sau đầu, chờ đợi khoảnh khắc tới hạn mình hoàn toàn bị nuốt hết.

Khoảnh khắc anh đưa mình vào quy tắc, lại có thể chưa hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng, anh phải bắt được khoảnh khắc ấy, cược một ván.

Khi đốm lửa cuối cùng trên thân rắn tắt lụi, bóng tối tràn qua đầu ngón tay, Chử Hoàn chợt có cảm giác kỳ dị – tấm màng ngăn giữa anh và quy tắc của vùng đình trệ đã thông.

Chử Hoàn sớm đã tập trung cao độ tinh lực, vạn sự sẵn sàng chỉ thiếu gió đông, khoảnh khắc đến điểm tới hạn, anh huy động ý thức của mình: “Tôi muốn đi vào trong thánh hỏa.”

Ý thức này lóe qua, trước mắt anh phút chốc hoa lên, bóng tối tràn lan khắp nơi phảng phất đột nhiên biến mất, sau một trận long trời lở đất, Chử Hoàn phát hiện mình rơi xuống một không gian xa lạ.

Nơi đây có non có nước, phảng phất như thần sơn của Người Thủ Sơn, chỉ là không có những nhà cửa đó.

Một người đàn ông ngồi ở bờ sông đưa lưng về phía anh, hình như đang cọ rửa thứ gì.