Nam Sơn vừa quỳ xuống, Chử Hoàn liền lờ mờ có dự cảm, nhưng đợi đến khi Nam Sơn thật sự ngẩng đầu nhìn anh mà nói ra, trong đầu Chử Hoàn vẫn “Uỳnh” một tiếng.
Trước kia anh cảm thấy câu “mở cờ trong bụng” này là từ để miêu tả sự hớn hở của một người một cách văn vẻ.
Bây giờ thì anh đã hiểu, hóa ra đây là tả thực, hình dung một người cần thuốc trợ tim hiệu quả tức thì như thế nào.
Họng Chử Hoàn động nhẹ, cả người loạng choạng ngay tại chỗ, cạn sạch vốn từ.
Thế là anh bèn không nói gì, khom lưng nâng mặt Nam Sơn lên, cho cậu một nụ hôn không ngầu cũng chẳng có kỹ thuật lắm. Anh chỉ vô thức muốn hôn người này, vừa nghĩ đến Nam Sơn sẽ lập tức là của mình, sau lưng là vách đá sắp đổ hay là ngày tận thế hung tàn đến hơi thời thượng cũng được, Chử Hoàn đều ném phăng ra sau đầu.
Một luồng hơi nóng từ ngực bốc lên, làm hốc mắt Chử Hoàn hơi nóng, anh cảm thấy mình có chút mất mặt, giống như mấy đời chưa từng yêu đương vậy, vội vã chớp chớp mắt, mò mẫm muốn quay về hình tượng phong lưu phóng khoáng, nở nụ cười chẳng giống ai, khó khăn vớt vát lại: “Sao cậu chẳng chịu nói trước một tiếng, đã giành mất lời thoại của tôi rồi?”
Nam Sơn quay người kéo anh vào một hang động nhỏ.
Phương tiện ở “Cục dân chính” của Người Thủ Sơn thật sự quá sơ sài, nhân viên sống thì không trông chờ rồi, cơ mà ngay cả tượng thần bằng đất cũng chẳng có, chính giữa vẫn là một tảng đá trắng to đùng, được con người dựng ở đó, như hóa thân của ngọn núi vậy.
Nam Sơn: “Đặt tay lên đi anh.”
Tảng đá trắng có khả năng là trước kia nằm dưới nước, thành thử nhẵn bóng như mài, tựa bạch ngọc vậy, sáng rực khó tả, khi Chử Hoàn đặt tay lên, thế mà lại cảm nhận được nó ấm áp một cách kỳ dị.
Anh còn chưa kịp tỏ ra kinh ngạc, Nam Sơn đột nhiên ôm anh từ đằng sau, đặt tay lên mu bàn tay anh.
Trong chớp mắt lòng bàn tay Nam Sơn đè lên, Chử Hoàn bỗng cảm thấy một loại nhịp đập na ná tim đập, từ tim tảng đá mạnh mẽ truyền đến. Nam Sơn hơi cúi đầu, gác cằm lên vai anh, nhắm mắt lại, vẻ mặt thành kính, im lặng đọc một đoạn cầu khấn như nghi thức.
Sau khi xong xuôi cậu nghiêng đầu cắn nhẹ cổ Chử Hoàn một cái, không đau, vì Nam Sơn không dùng sức, cậu cẩn thận dùng răng cạ nhẹ chỗ da thịt mềm mại ở cổ, chỉ để lại một loạt dấu răng cực nhạt trên đó.
Sau đó, Nam Sơn giống như hơi ngượng ngùng, cụp mắt xuống mà cười trộm một cách thoải mái.
Chử Hoàn: “Cậu nói gì với nó vậy?”
Nam Sơn lắc đầu, chỉ cười một cách ngốc nghếch mà không trả lời.
Chử Hoàn: “Nghi thức này kết thúc rồi sao?”
Ánh mắt Nam Sơn không chịu rời dấu răng ở cổ anh: “Còn nên có cái gì nữa?”
Chử Hoàn: “Động phòng chứ gì!”
Nam Sơn: “Động phòng là gì?”
Chử Hoàn đút hai tay vào túi, để tỏ vẻ là mình không hề động tay động chân, không tính là lưu manh từ đầu đến chân, nhưng ánh mắt lại chẳng đàng hoàng tí nào, nhìn toàn mấy chỗ phi lễ chớ nhìn, trắng trợn quét cả người Nam Sơn một vòng, bắt đầu cười xấu xa.
Nam Sơn bị anh nhìn, cảm giác như tứ chi mình đều dư thừa hết, không biết phải bỏ vào đâu, toàn thân từ trên xuống dưới đỏ bừng nguyên con.
Lúc Chử Hoàn thấy sắc nảy lòng tham với Nam Sơn, thi thoảng anh sẽ có một chút ảo tưởng màu hồng phấn, nhưng ảo tưởng thường không hề sâu, kỳ thực chính anh cũng chưa từng nghĩ tới, một ngày kia mình sẽ có trao đổi trên xác thịt với một người đàn ông, bởi khi anh dở sống dở chết qua ngày, ngay cả chính mình anh còn lười “trao đổi” nữa là.
Nhưng toàn thân Nam Sơn lộ ra sự sạch sẽ thuần thiên nhiên không ô nhiễm, Chử Hoàn rõ ràng biết họ sẽ lập tức phải xuất phát, lập tức phải đến tử địa, chẳng kịp làm gì, vẫn không nhịn được nói mồm cho đã nghiền.
Nghe nói có một nghiên cứu điều tra cho thấy, chỉ số hạnh phúc của một người tỉ lệ thuận với độ nói nhảm – thế thì đây có lẽ là quãng thời gian hạnh phúc nhất của Chử Hoàn từ thuở lọt lòng, cho nên miệng anh ngày qua ngày càng bỉ ổi hơn.
Nam Sơn ngượng ngùng để anh thưởng thức một lúc lâu, Chử Hoàn quyết định độ lượng, tha cho cậu một lần trước, quay đầu tìm cho mình một cái thang để xuống: “Hôm nay có thể không kịp động phòng rồi, nhưng rượu dù sao cũng nên… Hở?”
Chử Hoàn tuyệt đối không ngờ tới, anh mới bước xuống một nửa, lại bị Nam Sơn khiêng thang đi như rút củi dưới đáy nồi vậy.
Chử Hoàn mới nói được nửa câu, đột nhiên bị Nam Sơn dùng sức mạnh đè lên tảng đá, Nam Sơn cúi đầu ngậm chỗ bị hằn dấu răng trên cổ anh, hơi thở nóng rực phả lên da Chử Hoàn, lòng bàn tay nóng hổi nắm hông anh, thoáng cái đã đẩy vạt áo sơ mi ra.
Chử Hoàn: “…”
Biến cố này làm người ta không kịp trở tay… Anh là một người đàn ông trưởng thành đứng đắn, tỏ vẻ đã bị giật mình.
Nam Sơn như một con thú đực nóng lòng xác nhận lãnh địa, dù rằng trúc trắc và không hề có trình tự, nhưng lộ ra tính xâm lược nguyên thủy một cách tự nhiên. Cậu nắm chặt cổ tay Chử Hoàn, giống như vẫn chưa cảm thấy an toàn, nhất định phải hoàn toàn giam cầm người ta trong lòng mình mới được. Thế là Nam Sơn siết tay, bế bổng Chử Hoàn lên, để hai chân anh lơ lửng, khiến anh chỉ có thể nằm trên cánh tay mình.
Chử Hoàn theo bản năng giơ tay bám tảng đá phía sau, bất chấp giá nào dùng sức tay treo mình lên, hơi ngửa ra sau, nhìn như thành thạo mà chọn một góc độ khéo léo, trườn ra khỏi lòng Nam Sơn – thực tế hoàn toàn chưa kịp nghĩ suy gì, chỉ là động tác theo bản năng thôi, chứ căn bản vẫn chưa hoàn hồn.
Áo sơ mi đã bị xé bung hơn nửa số cúc, lỏng lẻo khoác trên người anh, lộ ra cả lồng ngực, Chử Hoàn mình đầy mồ hôi lạnh, trố mắt nghĩ: “Tình huống này là sao?”
Nam Sơn dừng lại, ánh mắt đảo qua ngực Chử Hoàn, giống như hơi thẹn thùng, dịu dàng kéo lại cổ áo cho anh.
Cậu cố hết sức để nhịp thở ổn định lại, cúi đầu lí nhí nói một cách lộn xộn: “Tôi… tôi chỉ là quá vui mừng nên hơi kích động, nhưng ngày mai còn phải đến vùng đình trệ… Tôi không định làm gì đâu, thật đấy.”
Nói xong Nam Sơn liếc nhanh Chử Hoàn một cái: “Anh không cần sợ.”
Đôi mắt ấy dù toàn là dục vọng trắng trợn, lại vẫn không rõ nguyên nhân mà có vẻ trong veo, khiến Chử Hoàn nhất thời cảm thấy bất kể mình trả lời thế nào đều có vẻ hết sức bẩn thỉu, nên đành phải im lặng.
Nam Sơn thử kề tới, chạm nhẹ lên mặt Chử Hoàn, lần này giống như để thể hiện sự kiềm chế của mình, cậu chỉ chạm khẽ rồi thôi, thì thào nói: “Ở trước mặt thần sơn thề rằng sau này anh chính là của tôi.”
Chử Hoàn bất đắc dĩ vuốt mái tóc dài giúp cậu, trượt xuống tảng đá: “Có rượu không?”
“Có.” Nam Sơn nói xong quay người đi ra ngoài, chỉ chốc lát, không biết đào từ đâu ra một vò rượu, sau đó lại vào trong sơn động tìm một cái ống trúc nhỏ, cẩn thận dốc đầy ống, rồi bỏ vò rượu về chỗ cũ, “Ngày mai phải đi rồi, đêm nay chỉ một ống này thôi, không được uống nhiều.”
Hai người ngồi dựa đá, chính giữa cách một ống trúc nhỏ hơn mười ngụm là cạn, chia nhau mỗi người một ngụm – truyền thống dân tộc coi trọng uống rượu giao bôi, đáng tiếc chẳng cách nào giao được, bởi vì nơi đây quá đơn sơ, chỉ có mỗi một cái ly thôi.
“Lúc nhỏ không biết vì sao mà tôi rất sợ nơi này,” Nam Sơn nói, “Sau đó nghe trưởng giả nhắc tới, ông bảo là trước khi ra tay với ba, mẹ đã bế tôi đến đây một chuyến, sự tình tuy tôi không nhớ, nhưng ấn tượng không tốt vẫn hằn lại… Về sau làm tộc trưởng, đôi lúc phải chứng kiến hôn ước cho các tộc nhân, không thể chối từ, không còn cách nào, bấy giờ mới chậm rãi quen với nơi này. Ừm… không ngờ một ngày kia mình cũng tới đây.”
Chử Hoàn: “Tôi chỉ có một người cha nuôi, không có mẹ. Ban đầu cũng từng có người giới thiệu đối tượng cho ông ấy, nhưng người ta vừa thấy ông đèo bòng cục nợ là tôi, đã không có tiền bạc gì thì chớ, ngoại hình lại còn xấu, thì chẳng ai muốn đi theo, thành thử ông phải ế hơn nửa đời, cho tới khi tôi lớn lên đi làm, ông mới kết hôn với một dì… Nhưng dì đó sống với ông chẳng được mấy năm, thì bị bệnh nặng qua đời, thầy tướng số nói có khả năng là ông khắc vợ.”
Nam Sơn cầm tay anh, Chử Hoàn chợt nở nụ cười: “Nhưng nói thế cũng rất khéo, hai ta đều là cô nhi không thân thích. Không sao, về sau có tôi thương cậu.”
Rượu trong ống trúc còn đúng một ngụm, Nam Sơn dốc vào miệng, nghĩ một chút, lại quay sang chia một nửa cho Chử Hoàn, loại rượu hương vị kỳ lạ của Người Thủ Sơn đột nhiên ngọt lạnh, dư vị lâu vô cùng.
Rượu có bao nhiêu loại, nào trắng, nào đỏ, nào rượu nhà nông tự ủ, rượu nổi tiếng thế giới, Chử Hoàn cho rằng mình đã sắp nếm hết rồi, nhiều năm qua, anh uống đến tê cả lưỡi, cũng chẳng nếm được ngon dở… Mãi đến lúc này, anh mới biết thế nào là rượu ngon nhất.
Hương rượu ấy trong khoảnh khắc lan khắp xương cốt anh, một ngụm liền say.
Chử Hoàn say khướt lấy một cục than nhỏ trong túi, tìm một tảng đá trắng như cây gậy trong hang động, vừa nghe Nam Sơn hiếm khi hay nói mà kể chuyện hồi nhỏ, vừa nguệch ngoạc từng đường dứt khoát trên đá.
Anh quả nhiên có tài phác họa, trong tình huống dụng cụ thô sơ như thế, mà cũng phác ra một Nam Sơn nom rất khá, nghĩ ngợi một chút sau đó lại bổ sung mình ở bên cạnh – rõ ràng là đang điểm tô cho đẹp và gia công nghệ thuật mà.
Nam Sơn sán tới, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hỏi: “Đây là tôi à?”
Chử Hoàn gật đầu.
Nam Sơn sờ mép đá một cách trân trọng: “Bên cạnh là ai vậy?”
Chử Hoàn: “… Tôi.”
Nói xong, anh nín thinh một hồi, biết rõ còn hỏi: “Sao, không giống à?”
Nam Sơn hoàn toàn không nhận ra nghe vậy dừng lại, lòng thầm thở dài, rồi lại muốn nuông chiều anh, bèn trái lòng nặn ra biểu cảm hết sức chân thành một cách khó khăn: “… Giống.”
Chử Hoàn liền thỏa mãn dựng tấm ảnh chụp chung phác họa chệch hẳn nguyên mẫu này, cảm thấy như một tấm ảnh cưới vĩnh cửu, chính mình cũng không nhịn được bội phục mình tài hoa hơn người.
Tiếc thay, thời gian không thể chuyển động đều, thời điểm không vui dài lâu đến không có kết thúc, thời điểm hạnh phúc lại ngắn ngủi tựa một dấu chấm câu, còn chưa kịp nhìn rõ đã kết thúc.
Đêm này chớp mắt đã qua.
Đồng hồ sinh học mới tảng sáng đã đánh thức Chử Hoàn, anh phát hiện mình còn gối đầu lên tay Nam Sơn, cậu cũng chẳng sợ tê tay, không hề nhúc nhích cho anh gối suốt đêm.
Trước lúc đi, Chử Hoàn sắp xếp lại đồ nghề, phát hiện trừ mắt kính, dao găm, hạch đào không biết dùng làm gì và một cây cung, thì trên cơ bản không có gì để mang đi.
Hai người vừa về sơn động của Người Thủ Môn, liền phát hiện mọi người tựa hồ chờ ở đó từ sớm, Tiểu Phương dùng hai tay nâng quyền trượng tộc trưởng đưa Nam Sơn, đồng thời cúi đầu, bày tỏ ý nguyện: “Tộc trưởng, tôi cũng muốn đi.”
Lời ấy như một hòn đá kích khởi ngàn tầng sóng, rất nhiều Người Thủ Môn trẻ khỏe bước ra khỏi đám đông: “Tộc trưởng, tôi cũng muốn đi.”
Ngay cả Đại Sơn bịt mắt cũng nôn nóng lần mò đi ra: “Tộc trưởng, tôi…”
Trong lúc gấp gáp cậu ta sờ nhầm hướng, bị trưởng giả dùng gậy ấn đầu đẩy về đám đông.
Tiểu Phương vành mắt đỏ hoe: “Người Thủ Sơn chúng ta không có đạo lý bị vây trên đỉnh núi làm rùa đen rút đầu, tộc trưởng, chẳng phải cậu nói, cho dù chết đến nơi, cũng phải đi xem thử thế giới bên ngoài sao?”
Nam Sơn ngớ ra, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, Chử Hoàn lại nghênh ngang khoát tay: “Chưa từng nghe nói có ai đi hưởng tuần trăng mật còn dắt díu bạn bè thân thích, mấy người đi theo hóng hớt cái gì hả?”
Nói xong, anh giơ tay nhận lương khô chị Xuân Thiên đưa, đón ánh mắt muốn nói lại thôi của bà chị ấy: “Chị, cái vỉ nướng đó em tặng chị, chờ em về, đừng quên tìm thêm gia vị mới – mà đừng để Viên Bình nó đụng vào nhé.”
Viên Bình ở đằng sau u ám nói: “Tao làm được không? Trưởng giả tìm mày nói chuyện kìa.”
Chử Hoàn quay đầu lại, thấy Viên Bình đã đeo cung tên sẵn sàng, tay cầm đại đao cán dài, lưng vác túi hành lý, trông như sắp đi xa. Người Thủ Môn nhất tề đi tới, Lỗ Cách bịt một mắt, vai cõng độc xà, nhìn Chử Hoàn một cái, vừa lộ diện thì hắn đã vô cùng có sức nặng mà ngăn được sự ồn ào.
“Ta đi theo ngươi,” Lỗ Cách không giải thích gì quyết định luôn, “Những người khác đi cũng vô dụng, ở lại hết.”
Câu này không nể nang chút nào, vừa ra khỏi miệng đã bóp chết tất cả các lý do hùng hồn bi ca. Trước mặt Lỗ Cách, Người Thủ Môn lẫn Người Thủ Sơn chẳng ai dám khoe khoang mình “hữu dụng”, thành thử chỉ có thể ngậm miệng nhìn nhau.
Chử Hoàn không xen vào chuyện nội bộ của hai tộc, đi thẳng đến bên cạnh trưởng giả mặt sơn dương. Trưởng giả nhìn anh, thần sắc giống như luôn không vui trên khuôn mặt già nua rốt cuộc thả lỏng, hai người tách khỏi đám đông đi rất xa, trưởng giả mới nói: “Nếu tổ tiên biết một ngày kia vận mệnh sinh tử của tộc ta lại phải do một người ngoài đi xông pha chiến đấu, chắc sẽ giận đến sống lại luôn, nếu bây giờ mi hối hận…”
Chử Hoàn uể oải nói: “Tôi có làm không công đâu.”
Trưởng giả vểnh râu.
Chử Hoàn chẳng thèm khách sáo nói: “Tôi chuẩn bị bắt cóc tộc trưởng nhà ông, mấy ngày tới nếu ông rảnh, thì bồi dưỡng người mới đi.”
Khóe mắt trưởng giả giật nhẹ, như báo trước sắp sửa dựng râu trợn mắt, Chử Hoàn đã chuẩn bị sẵn sàng ăn gậy, nhưng đợi cả buổi trời, trưởng giả lại chỉ xuyên qua đôi mắt già nua hơi lòa, nghiêm nghị săm soi anh trong im lặng.
Chử Hoàn không tự chủ được cựa cổ – dấu răng Nam Sơn cắn đã biến mất lâu rồi, nhưng bị trưởng giả dòm lom lom, trong lòng anh vẫn không khỏi thấp thỏm.
“Tiền nhiệm tộc trưởng của bọn ta, thời cơ và hoàn cảnh vừa vặn, người chờ đến lại không đúng,” Trưởng giả nói, “Tộc trưởng nhiệm này tốt số hơn mẹ, nhưng mi lại đến không đúng lúc.”
Chử Hoàn: “Tôi không cho rằng mình đến không đúng lúc.”
Chẳng những không cho rằng mình đến không đúng lúc, anh ngược lại cảm thấy đây là thời điểm tốt nhất trong cuộc đời mình, dù cứ thế mà chết, cũng coi như là cầu nhân được nhân, không thể nói là bi thảm.
Trưởng giả lại nhìn thấy cái gì đó từ khuôn mặt dào dạt xuân ý ấy, gương mặt sơn dương nghiêm hẳn, lắc đầu nói trầm trầm: “Đó chính là việc tiếp theo ta phải nói với mi, nếu mi cảm thấy lúc này là thời gian hạnh phúc nhất trong đời, ta khuyên mi tốt nhất đừng tiến vào vùng đình trệ.”
Chử Hoàn sửng sốt.
Trưởng giả: “Ở chỗ mi có một câu, là ‘thịnh cực tất suy’ – không ai biết vùng đình trệ là cái gì, nuốt người ta đến nơi nào, tại sao mãi mà chẳng ai trốn ra được, nhưng tộc ta nhiều năm ở đây, trong lòng ta mơ hồ có một phỏng đoán.”
Chử Hoàn: “Phỏng đoán gì?”
Trưởng giả: “Kẻ mạnh quá nhiều rồi, thông thường họ đều sẽ không bị nhốt trong thung lũng của chính mình, mi hiểu chứ?”
Chử Hoàn nghệt ra.
Trưởng giả nhìn anh, giơ cao cây gậy trong tay, đứng trên ngọn núi không gió không mưa, mặt mày thoải mái, gõ nhẹ đầu gậy lên trán Chử Hoàn, giống như ban cho một lời chúc phúc vậy.
“Đi đi.” Ông nói.
“Chờ đã, tôi còn một vấn đề.” Chử Hoàn thình lình nhớ ra, “Trưởng giả, có một người, hẳn là Người Thủ Sơn các ông, nam, trạc ngoài bốn mươi, vóc dáng rất cao, ngón tay hơi dị dạng…”
Trưởng giả chợt mở mắt ra, túm bả vai Chử Hoàn: “Mi gặp ông ta ở đâu?”
“Mơ thấy,” Chử Hoàn nói, “Ông ta là ai vậy?”
Trưởng giả trầm mặc một lúc lâu, gõ nhẹ gậy xuống đất, đầu mày hơi giần giật, hiện ra sự cảm thán như gần đất xa trời, một lúc lâu mới nói: “Đó là… bậc cha chú của ta.”
“Ông ta tên Cát Xỉ Cổ, ý nghĩa là ‘cây thích nhọn’, là dũng sĩ số một trong tộc thế hệ ấy, một lần nọ đụng trúng thực nhãn thú ở vùng hoang dã, bạn đời chết trong lần chiến đấu ấy, từ đó về sau, ông ta liền hơi điên.”
(Cây thích là một loại vũ khí)Chử Hoàn: “Điên?”
Trưởng giả: “Ông ta sống cô độc vài năm, ngày càng điên nặng hơn, và rồi một lần nọ sơn môn xoay đến thế giới này, ông ta để lại tờ giấy rồi đi, nói là đến vùng đình trệ, từ đó về sau, không ai còn gặp lại nữa.”
Chử Hoàn: “Không có tin tức gì sao?”
Trưởng giả cau mày, cẩn thận nhớ lại giây lát, sau đó lắc đầu: “Không có – đúng rồi, hồi nhỏ ta thường xuyên vào sân nhà ông ta chơi, lúc ông ta điên quá nặng, từng nói mấy câu với ta.”
“Câu gì?”
“Ông ấy nói ‘vùng đình trệ là một ý thức, khiến người ta không thể nghĩ gì hết’.”
Chử Hoàn nhíu mày, nhanh chóng suy nghĩ nát óc câu này cả buổi trời, do dự không chắc lắm, hỏi: “Điều đó có nghĩa là gì?”
Trưởng giả: “Lời của kẻ điên, ai mà biết được?”
Lúc này, Người Thủ Sơn và Người Thủ Môn tựa hồ đều đã thương lượng xong, muốn xuất phát rồi, Tiểu Phương đột nhiên như suy sụp quỳ thụp xuống ôm chân Nam Sơn mà gào khóc, Lỗ Cách đứng bên vẻ mặt hờ hững tựa thủy quỷ, giống như chẳng có hỉ nộ ai lạc gì cả, Viên Bình cạnh đó từ đằng xa phất tay gọi Chử Hoàn, đại ý là “nói xong chưa, mau lên đi”.
Chử Hoàn không cách nào tìm được nhiều tin tức hơn từ chỗ trưởng giả, mang theo câu nói không rõ ý nghĩa ấy, tâm sự nặng nề mà đi về phía họ.
Cuối cùng, bốn người – Nam Sơn, Chử Hoàn, Lỗ Cách, Viên Bình, bước lên con đường thông đến tử địa chưa biết.
Viên Bình nhìn sơn môn đóng chặt, không nhịn được hỏi: “Chúng ta đi bằng cách nào?”
Nam Sơn nghĩ ngợi một chút: “Trèo lên núi, bò qua sơn môn, tìm một sợi dây thừng…”
Cậu chưa dứt lời thì chấn động quen thuộc và tiếng “ù ù” đã vang lên, cả bọn đều lấy làm kinh hãi. Chỉ thấy sơn môn đóng chặt kia như nghe được lời cậu nói, bỗng nhiên tự mình mở ra. Bên kia cánh cửa, biển máu núi xác không còn sót lại chút gì, chỉ là một vùng khói mù mênh mang, phảng phất thông đến một thế giới khác.
Nam Sơn đốt quyền trượng tộc trưởng, ánh lửa lạnh lẽo sáng lên, cậu như một người cầm đuốc đi đêm, giơ nó lên mà đi trước nhất.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, Chử Hoàn quay đầu lại, thấy hai tộc không phân biệt nam nữ già trẻ, tất cả đều đứng ở đằng sau họ, mỗi người cầm trong tay một khúc xương đang cháy, im lặng tiễn họ lên đường.
Từng ánh lửa nhỏ, bập bùng khắp núi đồi.
Nam Sơn: “Đi thôi!”