Nam Sơn đặt bát nước ở nơi Chử Hoàn có thể với tới, không nói một lời ngồi xuống bên cạnh. Cậu giống như không biết nên bắt đầu từ đâu, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Chử Hoàn lấy một cái, ánh mắt tập trung vào xích sắt ở chân giường, vừa như ngẩn người lại vừa như do dự.

Chắc là do không tiện nên Nam Sơn đã buộc mái tóc dài ra sau đầu, để lộ vầng trán rộng và nhẵn, vùng chân mày không biết từ khi nào có dấu vết như dao đục búa khắc, lại tiều tụy đi không ít rồi.

Người Thủ Sơn ăn gió nằm sương không thành vấn đề, tính cách Nam Sơn vốn lại là như vậy, mà sao bỗng nhiên lại tiều tụy đi kia chứ?

Chử Hoàn lắc nhẹ sợi xích ở chân, muốn tìm chút việc để nói, lại cảm thấy tình cảnh này không được đứng đắn cho lắm, thế là chẳng hề có tiết tháo nói luôn: “Này, thổi một khúc nhạc cho tôi nghe, tôi sẽ phối hợp chơi SM với cậu.”

Cần liêm sỉ làm quái gì – dù sao ngôn ngữ cũng không thông, Nam Sơn chẳng hiểu đâu.

Nam Sơn quả nhiên không hiểu nửa câu sau, nhưng cậu thật sự lấy kèn Harmonica ra, thổi một khúc nhạc Chử Hoàn chưa nghe bao giờ.

Chử Hoàn cũng không để ý xích sắt trên tay và chân lắm, thả lỏng cơ thể, nhắm mắt lại tận tình thưởng thức. Hoa quế ngoài cổng đã rụng, nhưng anh vẫn có ảo giác về hương hoa quế.

Anh say mê sự toàn tâm toàn ý khi Nam Sơn làm bất cứ chuyện gì, có thể từ khúc nhạc của Nam Sơn nghe thấy mưa phùn gió nhẹ chân chính, dư âm ngân nga, khiến anh luôn mất một lúc lâu chưa hoàn hồn.

Âm cuối không biết kết thúc đã bao lâu, Chử Hoàn mới lại mở mắt ra, vươn vai như vừa ngủ một giấc rất dài. Xích sắt bị lắc vang leng keng, anh trở mình gối đầu lên tay, nằm nghiêng, nhìn Nam Sơn, kế đó lại ngó cái khóa sắt đang xích cổ tay mình.

Thứ này hơi bị thô sơ à nha – Chử Hoàn dở khóc dở cười nghĩ.

Anh cho tay vào túi áo sờ soạng, lấy ra một cây kim dài nhỏ, quơ quơ trước mắt Nam Sơn: “Bé bi, biết đây là cái gì không?”

Nam Sơn không trả lời.

Chử Hoàn cũng chẳng để ý, tiếp tục cho cậu biết: “Thứ này, ở trong tay người ta gọi là ‘kim’ hoặc ‘dây kẽm’, nằm trong tay tôi thì có tên khác, gọi là ‘chìa khóa vạn năng’.”

Nói đoạn anh cắm cây kim đó vào khóa sắt, giống như chỉ chọc đại hai cái, sau đó Chử Hoàn dán tai lên, vặn nhẹ một cái, chợt nghe “Cạch” một tiếng, khóa mở ngay ra – Chử Hoàn cử động cổ tay, nhìn Nam Sơn với vẻ vừa vô tội vừa bất đắc dĩ, đến lúc này, tổng cộng tốn chưa quá hai mươi giây.

Nam Sơn: “…”

Chử Hoàn lắc đầu, biểu diễn một phen kỹ thuật trộm đạo cho Nam Sơn xem, khoe khoang: “Thứ này của cậu, còn dễ mở hơn cả cửa ga ra hồi nhỏ ba tôi để xe máy ấy.”

Nam Sơn chợt đứng bật dậy, túm mắt cá chân Chử Hoàn, lôi cả người anh tới.

Chử Hoàn bất ngờ không kịp đề phòng bị cậu túm qua, lưng làm nhăn ga giường, anh không hề giãy giụa, trong mắt đột nhiên lóe sáng quỷ dị, mừng rỡ nói: “Cậu muốn vô lễ với tôi sao? Được, tới đi, cứ tùy tiện chà đạp, có điều theo phong tục của các cậu, chà đạp xong rồi phải chăng nên chịu trách nhiệm? Vậy… A á!”

Tay Nam Sơn như vuốt sắt túm chân Chử Hoàn. Chẳng biết cậu dùng cách gì mà Chử Hoàn chỉ cảm thấy chân mình tê rần, giống như gân tê không biết tên bị lôi sống ra vậy, đau mỏi tê ngứa khỏi phải nói, lập tức đau nhức một trận, toát hết cả mồ hôi lạnh.

Không đúng, hình như không phải tình yêu trói buộc, mà là cậu thật sự chuẩn bị đánh gãy chân anh!

Chử Hoàn quyết đoán kịp thời, thét lên một tiếng thảm thiết y như thật vậy.

Nam Sơn giống như bị tiếng kêu của anh đâm trúng, mí mắt giật mạnh, kế đó cậu phát hiện toàn thân Chử Hoàn run rẩy dữ dội, anh nói đứt quãng: “Cái, cái chân đó không thể bẻ, đậu má… buông ra, cái chân đó từng bị thương, bẻ lần nữa là xong luôn đó…”

Nam Sơn chưa bao giờ chạm đến một sợi tóc của anh, ngay cả nghĩ cũng không kịp nghĩ, bộ dáng run run rẩy rẩy nói không thành lời của Chử Hoàn tức khắc như đấm vào ngực cậu một phát, cậu lập tức buông lỏng tay ra.

Vừa thấy chiêu này hữu hiệu, Chử Hoàn tức thì được đà lấn tới, co tròn mình lại, vùi mặt vào ga giường, rầm rì như muỗi, kêu tên Nam Sơn: “Nam Sơn… Nam Sơn, đau…”

Nam Sơn vốn vất vả lắm mới nhẫn tâm được, bị anh phá rối như vậy, bất luận thế nào cũng không xuống tay nổi.

Cậu rốt cuộc thở dài, buông chân Chử Hoàn ra, nhẹ nhàng xoa cho anh, thấp giọng hỏi: “Bị thương khi nào?”

Chử Hoàn thều thào: “Lúc mới gặp cậu, súng bắn xuyên qua.”

Nam Sơn: “…”

Nghe bên kia một lúc lâu không có động tĩnh gì, Chử Hoàn không nhịn được nhìn trộm.

Chỉ thấy gân xanh như ẩn như hiện giây lát trên thái dương Nam Sơn, rốt cuộc cậu nói một câu: “Tôi nhớ không phải là chân này.”

Chử Hoàn “Ối cha” một tiếng, vô cùng mau lẹ rút chân về, làm như không việc gì mà lau mặt, nhìn Nam Sơn cười gượng: “Vậy hả? Xin lỗi, thế có khả năng là vừa rồi tôi lo quá nhớ lầm thôi.”

Chử Hoàn ngồi dậy, cũng không thấy có động tác gì, thế mà cây kim thép bé tẹo kia thoắt chốc biến mất trong kẽ tay, y như ảo thuật vậy, Nam Sơn thậm chí không chú ý là anh thoát khỏi từ lúc nào.

Chử Hoàn dựa đầu giường, không hề khách sáo bưng bát nước Nam Sơn đặt bên cạnh lên uống hai hớp làm trơn họng.

Chử Hoàn xoa tay, giống như đang chọn lọc từ ngữ, giây lát sau, anh bỗng nhiên nghiêm túc hẳn: “Chuyện trước khi tôi gặp cậu, tôi chưa từng kể cậu nghe nhỉ?”

Nam Sơn lại lần nữa dời tầm mắt tới chân giường, giống như có thể làm mọc ra một đóa hoa ở đó, trưng tư thế cự tuyệt trao đổi, nhưng Chử Hoàn biết là cậu đang nghe, nếu không muốn nghe thì cậu đã bỏ đi từ lâu rồi.

Thế là Chử Hoàn tiếp tục nói: “Khi ấy trên người tôi trừ hai vết thương do súng bắn, còn bị va đập trầy trụa vô số, các khớp ở chân lệch đi, sau đó tự mình liền lại. Lúc cậu thấy chắc còn chưa kịp hoàn toàn hết sưng nhỉ.”

Nam Sơn vốn chuẩn bị tâm lý rất vững, hạ quyết tâm không muốn nghe Chử Hoàn nói bậy nói bạ, nhưng không ngờ chỉ mấy câu như vậy, mà thần trí cậu lại không thể khống chế bị thu hút theo. Cậu một mặt phỉ nhổ mình ý chí không kiên định, một mặt lại không nhịn được hồi tưởng theo lời Chử Hoàn – anh nói không sai, lúc ấy quả thật là như thế.

“Đều do bị ngã đấy.” Chử Hoàn nói.

Tầm mắt Nam Sơn bất giác đã chuyển sang người anh.

Chử Hoàn: “Chắc chắn cậu nhận ra là ngã từ đâu nhỉ?”

Nam Sơn chần chừ giây lát, rốt cuộc gật đầu, tiếc chữ như vàng mà mở miệng: “Như là trên vách núi.”

Chử Hoàn hạ giọng thấp hơn, phảng phất mang theo sự mê hoặc xa xăm: “Tôi vì sao… lại ngã từ trên vách núi xuống?”

Đến đây, một chữ hay một lần dừng lại của anh đều tác động tới tâm thần Nam Sơn, Nam Sơn quan tâm quá đâm rối, tầm mắt nhìn thẳng vào Chử Hoàn.

“Tôi tự mình nhảy xuống đấy.” Chử Hoàn dựa đầu giường, một tay tùy ý đặt trên đầu gối. Anh hạ tầm nhìn, để ánh mắt trống rỗng, thần sắc có vẻ hơi đờ đẫn, giây lát sau, Chử Hoàn giống như vô thức lặp lại một lần, “Tôi tự mình nhảy xuống đấy.”

Nam Sơn lập tức xúc động thấy rõ, khó mà tin nổi, hỏi: “Vì sao?”

Chử Hoàn không trả lời, chỉ thoáng dừng rồi nói tiếp: “Trước khi đi, tôi đã chôn cất cha tôi và một con mèo tôi nuôi, dọn dẹp sạch mọi thứ của mình – nên đốt thì đốt, nên vứt thì vứt, cuối cùng bán nhà, viết sẵn di thư, một mình đi khắp thế giới tìm một nơi thích hợp để tự tử.”

Nam Sơn siết chặt nắm tay.

“Tôi đã đi rất nhiều nơi, ngồi máy bay, xe lửa, tàu điện ngầm, xe ba gác… sau cùng lựa chọn triền núi đó – chỗ đó cách thị trấn biên giới của các cậu chừng bảy tám giờ đi xe, nhất định là cậu chưa từng đến – tôi cảm thấy ở đó phong cảnh tươi đẹp, không dấu chân người, đặc biệt thích hợp để nhảy xuống, thế là tôi nhảy.”

Nam Sơn vô thức ngừng thở.

“Đáng tiếc, không biết mạng lớn hay là sao mà tôi lại không chết. Tôi cảm thấy đại khái là nơi đó tuy đẹp, nhưng thực tế phong thủy không tốt, vừa vặn có một chiếc xe buýt đi qua, liền lên xe, với hi vọng có thể tìm được nơi tốt hơn để tự tử, ngờ đâu lại gặp cậu.”

Chử Hoàn nói đến đây thì dừng một chút, khóe môi thoáng qua nét cười, tầm mắt chậm rãi chuyển hướng sang Nam Sơn.

“Là cậu dẫn tôi đi.” Chử Hoàn nói, “Cũng là cậu cho tôi sống đến hôm nay.”

Nam Sơn nín một hơi ngay ngực, làm ngực đau dữ dội.

Chử Hoàn chậm rãi bò đến gần cậu, đôi mắt ấy ở chỗ khuất sáng có vẻ đặc biệt sâu thẳm, như hai vết mực đậm nhạt không đều, bên trong có tầng tầng lớp lớp vô cùng vô tận, làm cho người ta bất kể thế nào cũng chẳng nhìn rõ.

Anh nhìn chằm chằm Nam Sơn, sau đó chìa tay vặn cằm cậu lại, gần như thì thầm mà hỏi: “Cậu muốn đuổi tôi đi sao?”

Nam Sơn hơi mấp máy môi, không nói nên lời.

Môi Chử Hoàn lướt qua vành tai và má cậu, tiếng nói như có như không, như liền như đứt: “Cậu muốn… đuổi tôi đi ư?”

Nam Sơn rốt cuộc không nhịn được nữa, kéo anh vào lòng, xích sắt đập vào chân giường “keng” một tiếng. Cậu giữ chặt gáy anh, hoảng loạn và đau đớn tìm kiếm bờ môi kia, hôn anh một cách vụng về.

Giống như mở tung nắp cống, để những cấm kỵ và ẩn nhẫn đó xô ra, không thể cứu vãn nổi.

Rất lâu sau hai người mới tách ra, Chử Hoàn đặt một ngón tay giữa môi Nam Sơn, cực kỳ thiếu đứng đắn nói: “Trong tộc các cậu có quy định tùy tiện hôn cũng phải chịu trách nhiện đến cùng hay không?”

Nam Sơn vẫn chưa định thần thoát khỏi cảm xúc vừa rồi, cậu đè tay anh xuống, gấp gáp hỏi: “Tại sao anh lại không muốn sống nữa?”

“Bởi vì…” Chử Hoàn thâm trầm nhìn cậu, “Bởi vì tôi trêu cậu thôi.”

Nam Sơn: “…”

Chử Hoàn rốt cuộc không làm bộ nữa, chẳng biết từ khi nào anh đã tháo được xiềng xích trên chân, nhanh nhẹn lăn đi, phá lên cười: “Ôi không xong rồi, sao ngay cả chuyện này mà cậu cũng có thể tin được chứ? Nếu tôi thật sự chán sống, thì ở trong nhà kiếm sợi dây thừng treo cổ cho bảo vệ môi trường, chứ lóc cóc chạy xa như vậy làm gì, lỡ rơi trúng người ta thì phải làm sao?”

Trong nháy mắt ấy, quả tình muôn vàn thương xót hóa thành hư ảo hết, Nam Sơn thật sự chỉ muốn lột da anh ta thôi.

Cậu nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Chẳng phải anh đã nói là anh sẽ không lừa dối tôi?”

“Tôi nói là chuyện trên nguyên tắc sẽ không lừa cậu.” Chử Hoàn nhảy xuống giường, hoạt động cổ chân một chút, “Còn mấy việc râu ria kiểu này, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, đừng tin là thật chứ.”

Nam Sơn đứng bật dậy, hoàn toàn hóa thành nhân vật phản diện.

Chử Hoàn còn chưa kịp nhảy nhót, đã cảm thấy mình đột nhiên bị một dòng khí giam cầm, xung quanh anh phảng phất có thêm một bức tường vô hình, bất kể thế nào đều không thoát được.

Kế đó, dòng khí ấy đẩy mạnh anh về phía sau, lưng Chử Hoàn dán chặt lên tường, tựa hồ có một bàn tay vô hình đang bóp cổ anh, ép buộc anh ngẩng đầu lên.

Chử Hoàn: “…”

Toi rồi, quên mất tiêu còn có chiêu công năng đặc dị này! Anh đột nhiên cảm thấy hình như mình vừa tự tìm đường chết.

Nam Sơn mặt không cảm xúc bưng nửa bát nước ban nãy anh uống còn dư, trước mặt Chử Hoàn đổ vào một loại thuốc bột không biết tên.

Chử Hoàn cười đầy miễn cưỡng, chết đến nơi còn mạnh miệng: “Xuân dược có thể… A…”

Lúc này cổ bị bóp rất chặt, Nam Sơn không cho anh nói một chữ nào.

Nam Sơn lạnh lùng nhìn anh: “Chỉ có lúc ngủ anh mới chịu ngoan ngoãn, đã thế anh cứ ngủ một lúc đi.”

Chử Hoàn không hề nghi ngờ việc Nam Sơn định dốc thẳng thứ nước thuốc không biết tên kia vào họng mình. Lúc này giống như không có đường quay lại, anh đã mất hết bình tĩnh, bắt đầu liều mạng giãy giụa.

Tiếc thay, anh có thể lay được bàn tay hữu hình, lại chẳng thoát nổi đôi tay không tiếng, Nam Sơn không nói năng gì đưa bát nước đến trước miệng anh.

Loại bạo lực gia đình dựa vào công năng đặc dị này quá là bất lợi cho xã hội hài hòa!

Chử Hoàn muốn ngậm miệng, nhưng Nam Sơn đã bóp mạnh cằm anh, đúng lúc này, ngoài sân đột nhiên vọng vào một tiếng gọi vô cùng hoảng sợ: “Tộc trưởng! Tộc trưởng!”

Nam Sơn vừa phân tâm thì Chử Hoàn lập tức tìm được thời cơ, giãy thoát khỏi sự trói buộc trên cổ, cúi đầu ho sặc sụa.

Người đến là Tiểu Phương, Tiểu Phương giống như không nhìn thấy sắc mặt Nam Sơn khó coi, không quy không củ xông thẳng vào sân nhà tộc trưởng, thở không ra hơi mà gào lên: “Quái vật… Quái vật bao vây sơn môn, tộc trưởng, cậu mau đi xem đi!”

Nam Sơn không màng trừng trị Chử Hoàn nữa, đẩy cửa ra hỏi: “Anh nói cái gì?”

Chỉ thấy từng lọn tóc lưng lửng bết vào mặt và cổ Tiểu Phương, chắc là mới từ sơn môn chạy một hơi lên đây, chân lảo đảo hồ như đứng không vững: “Sơn môn… tộc trưởng, có mutai, âm thú, và cả thực nhãn thú… chúng điên hết rồi, tất cả đều muốn lên núi. Tộc trưởng Lỗ Cách đã triệu tập toàn bộ các huynh đệ Người Thủ Môn, cậu mau đi xem đi!”

Nam Sơn: “Trừ thương bệnh già trẻ ở lại trên núi, mọi người mang vũ khí đi theo ta, mau!”

Dòng khí đè trên người Chử Hoàn không còn sót lại chút nào, trước mắt tình hình khẩn cấp, hai người chẳng còn sức đâu đi tán chuyện khác biệt của nhau.

Chử Hoàn giơ tay tháo trường cung Nam Sơn treo trên tường, quẳng lên lưng, lập tức lại nhớ tới cái gì, liền lôi quyền trượng tộc trưởng xuống, ném vào tay Nam Sơn: “Đón lấy.”

Chẳng biết có phải là ảo giác hay không, mà Chử Hoàn cảm thấy quyền trượng kia hình như hơi ngắn hơn.

Người Thủ Sơn được huấn luyện nghiêm chỉnh, tộc trưởng ra lệnh một tiếng, trong vòng vài phút đã tập kết xong. Sư Cọ Mốc đột nhiên chạy đến, tay ôm thiết bổng còn cao hơn mình, muốn ra khỏi đám nhóc con, bị một người trưởng thành lôi lại, đanh mặt ném về chỗ.

Trời không biết đã u ám tự khi nào, nhìn lại đỉnh núi mây đen giăng kín, vài tia nắng le lói chẳng hề mang đến ánh sáng, ngược lại khi rẽ mây đen ra sắc lẻm như vũ khí, lạnh lẽo thấu xương.

Trưởng giả đứng ở trên cao, giơ một tay lên, dõi mắt tiễn tất cả Người Thủ Sơn nhanh chóng tập kết xuống núi. Chử Hoàn ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy trên mặt ông lão ấy chi chít nếp nhăn, lợi kiếm treo cao trên đầu.

Tất cả động vật trên núi đều đang chạy trốn, Chử Hoàn suýt nữa đâm phải một con hươu, liền vội vàng ngồi xổm xuống, con vật đó hoảng quá không chọn đường, vậy mà lại nhảy qua đầu anh luôn.

Chỗ sơn môn đã la liệt xác chết, xa xa có thể nghe thấy âm thú gầm thét, Chử Hoàn nhận mảnh vải không biết ai đưa cho nhét vào tai, có còn hơn không.

Phải đánh kiểu gì đây? Không thể nhìn lại không thể nghe, mò mẫm đánh đại à?

Ngoài ra, làm sao có thể xác định lần này là loài gì vây núi, quy mô lớn nhường nào?

Dùng hồng ngoại à?

Chờ chúng đến gần hơn, Chử Hoàn liền biết quy mô lớn cỡ nào.

Cả mặt đất dưới chân núi đều đang rung chuyển, khi đứng ở trạm gác trên sơn môn, họ có thể cảm nhận được có thứ gì đó như thiêu thân lao đầu vào lửa đang xô từng đợt vào sơn môn, trên cánh cửa đá khổng lồ lâu đời, tro bụi và đá vụn rào rào rơi xuống.

“Mắt, bịt mắt! Có thực nhãn thú!”

“Bịt mắt thì còn đánh cái đếch gì.” Tuy nói vậy nhưng Chử Hoàn cũng nhanh nhẹn buộc mảnh vải dày không biết của ai đưa cho.

Bịt tai không cách nào ngăn hết âm thanh, sức sát thương trong tiếng gầm của âm thú vẫn rất kinh người, anh cố nén cảm giác buồn nôn như bị chấn động não, tập trung tinh thần phán đoán tình cảnh chung quanh.

Mutai, âm thú, thực nhãn thú với vô số động vật hoang dã trên đỉnh núi và trong rừng hiện giờ như ong vỡ tổ muốn lao lên sơn môn, chẳng lẽ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà phạm vi bị đình trệ thôn tính lại mở rộng rồi?

Nếu trưởng giả nói không sai, vậy ngọn núi này tương đương với con suối duy nhất trong thế giới như nước tù, theo lý thuyết là bất luận thế nào cũng sẽ không bị nuốt…

Song đến hiện giờ, chẳng ai có thể khẳng định thế giới này nhất định sẽ biết lý lẽ như vậy.

Đột nhiên, tiếng huýt sáo sắc lẹm có sức xuyên thấu cực mạnh của Người Thủ Môn đâm qua nút tai. Chử Hoàn quay đầu lại, hơi đẩy miếng bịt mắt lên, chỉ thấy cách đó không xa Nam Sơn đốt quyền trượng tộc trưởng lên, mọi người truyền nhau xương cốt tổ tiên, giống như truyền mồi lửa, đốt xương đùi Người Thủ Môn đã mất, mượn tạm thứ ánh sáng lạnh lẽo có thể xuyên qua sương mù dày đặc từ quyền trượng tộc trưởng Người Thủ Sơn.

Rất nhanh, ánh huỳnh quang trên sơn môn lan rộng ra.

Chử Hoàn phát hiện, dù cho che mắt, anh cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của những ánh huỳnh quang đó một cách kỳ dị.

Máu xương truyền lưu trên sơn môn đời này qua đời khác phảng phất vô cùng vô tận, nhất thời tất cả những người đã khuất đều dùng phương thức này để quay về sơn môn, hòa chung với ngọn núi.

Tứ diện Sở ca, chỉ mình ngọn núi lẻ loi này, dựa vào nơi hiểm yếu để chống cự.

Lại một tiếng huýt sáo dài của Người Thủ Môn, trong nháy mắt ấy tựa như kỳ tích, Chử Hoàn hiểu được ý nghĩa của nó – giết sạch bọn chúng!