*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày chầm chậm trôi qua, lúc Sầm Ninh mới vừa gả vào nhà họ Lục còn là tiết đại thử*, đảo mắt đã sắp đến tiết thu phân**.

(*Tiết đại thử: bắt đầu từ 22 hoặc 23 tháng 7, kết thúc vào 7 tháng 8, thời tiết lúc này nóng oi)

(**Tiết thu phân: bắt đầu từ 22 hoặc 23 tháng 9, kết thúc ngày 8 tháng 10.

Đây là thời điểm giữa thu, nhiệt độ giảm hơn so với tiết khí trước (tiết Bạch Lộ), trời mát mẻ)

Thời tiết năm nay làm người ta đoán không ra, nửa năm đầu rõ ràng mưa thuận gió hoà, lúa mì phát triển dồi dào, sau khi vào thu lại mưa liên miên, ngay cả người già trong thôn đều nói thời tiết này thật kỳ lạ, không tốt.

Vài ngày không thấy thái dương, trong nhà ngoài ngõ đều thấy một luồng ẩm ướt, cảm giác đệm chăn cũng có thể vắt ra nước.

Ngày hôm nay trời không mưa, nhưng cũng âm u, Sầm Ninh mang giá trúc chuyển vào nhà, trải chăn lên trên, lại đốt chậu than đặt bên dưới chăn, tính hong chăn bớt ẩm.

Lục Vân Xuyên từ ruộng trở về, thấy Sầm Ninh đang hong chăn thì cúi đầu cười hai tiếng.

"Cười cái gì?" Sầm Ninh tức hắn, thành thân cũng hai tháng rồi, không còn giống thuở ban đầu nói một câu đã mặt đỏ, Sầm Ninh cũng dần dần lộ ra chút tính trẻ con* trước kia trước mặt cha mẹ với Lục Vân Xuyên.

(*Gốc là 小脾气: tiểu tính khí)

Lục Vân Xuyên đối với điều này vui tai vui mắt*, hắn cũng không cảm thấy phu lang đang tỏ ra trẻ con, kia rõ ràng là đang thân mật với hắn.

(*Gốc là 喜闻乐见 /hỉ văn lạc kiến/: thành ngữ, thể hiện sự yêu thích khi nghe, vui vẻ khi nhìn thấy, hình dung rất được hoan nghênh)

"Không cười cái gì hết." Lục Vân Xuyên cúi đầu rửa tay.

Chờ rửa xong lấy khăn vải lau khô, hắn đi đến bên cạnh giúp Sầm Ninh lật lại chăn, giống như lơ đãng mà nói: "Hong khô một chút, buổi tối đi ngủ ngươi có thể không khó chịu như vậy nữa."

Chọc cho Sầm Ninh đỏ mặt đấm một quyền lên lưng hắn.

Thời tiết ẩm thấp, không có mặt trời phơi chăn, đệm chăn ẩm ướt khủng khiếp.

Mỗi đêm khi ngủ Sầm Ninh đều cảm thấy cả người không thoải mái, lăn qua lộn lại, bị Lục Vân Xuyên thuận tay kéo vào trong lồng ngực mới tốt hơn chút.

Lục Vân Xuyên tuổi trẻ chịu lạnh giỏi, nhiệt độ cơ thể cao, dựa vào hắn giống y như dựa gần lò sưởi.

Trước khi ngủ Sầm Ninh còn xấu hổ, bị Lục Vân Xuyên ôm liền bất động, chờ đến lúc ngủ rồi, cả người chui thẳng vào lồng ngực Lục Vân Xuyên, khua tay múa chân, nhiều lần Lục Vân Xuyên bị cưỡng chế tỉnh lại vào nửa đêm, nhìn phu lang trong lồng ngực bật cười.

Trên lưng ăn một quyền, Lục Vân Xuyên thành thật nói: "Ta đến phòng bếp nhóm lửa."

Sầm Ninh không để ý tới hắn, chỉ một mình hong chăn, chờ đến khi Lục Vân Xuyên ra khỏi phòng mới nhịn không được cong khóe miệng lên.

Trời mưa dầm ăn chút đồ nóng hôi hổi, Sầm Ninh vào phòng bếp, múc chén bột mì ra nhào nặn, định làm súp mì cắt*.

Bột nhào xong cán thành sợi bánh, dùng dao cắt thành từng miếng, Lục Vân Xuyên không thích ăn mềm, Sầm Ninh đặc biệt cắt dày hơn.

Hai trái cà chua hái được từ vườn thêm một bó rau xanh, cà chua rửa sạch cắt xong phi thơm chảo, lại đập hai quả trứng gà vào xào lộn cùng nhau.

Chờ cà chua xào ra nước sốt, đổ vào trong trong nồi một gáo nước, chờ nước sôi thả mì cắt miếng vào, Sầm Ninh đậy nắp nấu đến lúc mì sôi.

"Chỗ này ấm." Lục Vân Xuyên vỗ vỗ chỗ bên cạnh băng ghế, Sầm Ninh đi qua ngồi xuống dựa vào hắn.

Trong lúc đó đêm trên núi trở lạnh, Sầm Ninh nói: "Giờ này năm ngoái còn nóng cơ, năm nay lạnh sớm như vậy lại luôn đổ mưa, bắp trong ruộng phải làm sao bây giờ?"

Trời mưa liên tục ruộng đồng quá ẩm ướt, bắp ngoài ruộng dễ đổ, hạt cũng sẽ mốc meo.

Mấy ngày nay cứ một chốc Lục Vân Xuyên lại phải xuống ruộng nhìn xem, sợ có nước đọng.

Lục Vân Xuyên cũng hơi hơi nhíu mày nói: "Trời hôm nay quả thực kỳ lạ, ngược lại chúng ta thế này còn tốt, đổ mưa vài ngày cũng có ngày nắng, nghe nói phủ thành đã hơn một tháng không thấy mặt trời, mưa cũng lớn, ngay cả nhà ở cũng đều sụp mấy chỗ."

"Nghiêm trọng như vậy?" Sầm Ninh nghe xong trợn to mắt.

Lục Vân Xuyên gật đầu, trong lòng thích thú nhìn bộ dáng ngây ngốc của phu lang, mày cũng thả lỏng, duỗi tay sờ sờ đầu phu lang.

Sầm Ninh đã quen Lục Vân Xuyên bất thình lình sờ đầu mờ ám niết mặt y, đỏ mặt nhưng cũng không trốn.

Chờ mì cắt trong nồi chín, Sầm Ninh đứng dậy đem rau xanh đã rửa sạch chọn kỹ bỏ vào, đồ ăn sôi lên là có thể ăn.

Nước súp mì cắt nóng hổi mới ra nồi, Lục Vân Xuyên không để Sầm Ninh động tay, tự mình bưng một cái bồn lớn đi đến nhà chính.

Súp mì cắt dễ đói, phải ăn kèm với đồ chắc dạ mới có thể no bụng, Sầm Ninh lại cầm chén ra đựng mấy cái bánh rán.

Bánh rán cũng không cần hâm nóng, bánh bột ngô lạnh ngâm vào trong canh, hút nước canh cũng không dễ mục nát, có chút dai.

Ăn cơm xong, Lục Vân Xuyên xuống ruộng như thường, người nông dân, cho dù ngoài ruộng không có việc gì nhưng trong lòng cũng không bỏ xuống được.

Sầm Ninh về phòng thu lại chăn, nhớ ngày hôm qua mình cùng Trúc ca nhi đã nói xong chuyện ra bờ sông bắt cá, chuẩn bị xách theo thùng gỗ đi qua tìm y.

Lần đầu tiên đến thăm hỏi nhà người ta không thể đi tay không, Trúc ca nhi thích uống nước mật ong, Sầm Ninh mở tủ chén, lấy bình mật ong ra đổ vào một ống trúc.

Nhà họ Tiền ở trong thôn trải qua cũng coi như tốt, phòng ở trong nhà là lúc đại ca Trúc ca nhi cưới vợ xây nhà ngói mới.

Thời điểm Sầm Ninh tới cửa Trúc ca nhi đang ở trong sân chơi đùa với cháu, cầm viên kẹo mạch nha to nhỏ cỡ móng tay cái lừa cháu y chạy vòng quanh, cuối cùng nhét kẹo vào trong miệng mình.

Bé con beo béo mới hai tuổi, giương miệng khóc đến thương tâm, Lý thị ôm con khó mà nói cái gì, Tiền thẩm đánh Trúc ca nhi mấy bàn tay đến ôm đầu nhảy thẳng.

"Lớn tướng rồi! Bao nhiêu tuổi rồi! Còn chọc cháu trai mày, cái thằng ngốc này*! Tẩu tử mày dỗ con vất vả bao nhiêu, mày còn chọc nó khóc."

(*Gốc là 完蛋玩意儿 /hoàn đản ngoạn ý nhân/, là phương ngữ Đông Bắc, có nghĩa là ngu ngốc, vô dụng)

Giữa trưa cả nhà vui sướng ăn một bữa miến hầm thịt heo, mấy cái tát này của Tiền thẩm đánh vô cùng có sức.

"Mẹ, đau chết con rồi! Con nhổ ra được chưa?"

Nhất thời trong sân khóc cứ khóc, kêu cứ kêu, bảo cứ bảo, một trận gà bay chó sủa, Sầm Ninh xách theo đồ đứng ở cổng vô cùng lúng túng.

Vẫn là Lý thị thấy y trước, vội nói: "Ninh ca nhi tới hả? Mau vào trong phòng ngồi."

Lúc này Sầm Ninh mới xen miệng vào chào hỏi: "Chào thím, chào tẩu tẩu, ta tới tìm Trúc ca nhi."

"Ninh ca nhi à, mau ngồi mau ngồi, ai nha, để ngươi chê cười rồi." Tiền thẩm nghe thấy con dâu nói thì vội dừng tay, có chút ngượng ngùng sửa sang quần áo.

Chờ thấy đồ vật trên tay Sầm Ninh lại nhăn mày nói: "Tới được rồi, mang mật ong quý như vậy làm cái gì, ngươi mau cầm về giữ cho nhà mình ăn."

"Xuyên Tử không thích ăn ngọt, một mình ta cũng không ăn hết bao nhiêu, thím nhận lấy pha nước uống đi, cũng không nhiều lắm."

Trúc ca nhi trông thấy Sầm Ninh lại đây liền vào phòng bếp lấy thùng bắt cá, đi ra nhìn thấy mật ong, lấy ngón tay chấm một chút bên miệng cháu trai y.

Cháu trai nhỏ hãy còn nức nở thương tâm ở một bên, bên miệng có đồ vật liền theo bản năng mút mút, nếm thấy vị ngọt đôi mắt lập tức phát sáng, cũng không khóc nữa, cười đem khuôn mặt béo tròn dính nước mắt cọ lên tay Trúc ca nhi.

Người trong nhà đều thích niết khuôn mặt tròn của thằng bé, còn nhỏ, nhưng cũng biết không tự nguyện, chỉ lúc vui vẻ mới cho người ta niết hai cái.

Ngoài miệng Trúc ca nhi cười, tay lại nhéo chân hai cái, trước khi cháu y bĩu môi khóc lần nữa vội lôi kéo Sầm Ninh đi mất: "Con mang Ninh Nhi đến bờ sông đánh cá!"

Chỉ lưu lại trong sân nhà họ Tiền truyền ra tiếng khóc vang dội của trẻ con cùng tiếng Tiền thẩm tiếng: "Nhãi ranh, không yên tay*!"

(*Gốc là 手欠, tay không chịu để yên, không trung thực, luôn làm điều gì đó không nên làm và chủ yếu ám chỉ những điều xấu, có xu hướng quậy phá - tham khảo trên zhidao.baidu)

Nước nổi mò cá, nước hạ bắt tôm, mưa rơi mấy ngày, nước sông trong thôn dâng lên, đúng là thời điểm tốt để bắt cá.

Con sông trước thôn rộng, người bắt cá cũng nhiều, Trúc ca nhi mang theo Sầm Ninh vòng đến sông nhỏ phía sau thôn bắt cá.

"Đằng trước có rất nhiều hán tử rảnh rỗi để thân trần, khó coi muốn chết, đau cả mắt, chúng ta ra chỗ vắng vẻ từ từ bắt."

Sầm Ninh đương nhiên đồng ý.

Đi hết một đoạn đường núi, sông nhỏ phía sau núi quả nhiên không có ai.

Trúc ca nhi buông thùng, xắn ống quần lên: "Hôm nay không mưa, không người, hôm qua có rất nhiều thím tới bắt cá, trong chốc lát, một hồi thôi, y như luyện công phu, ta đứng ở phía dưới chỉ có thể nhặt mấy con lọt lưới."

Hôm qua Trúc ca nhi mò được một thùng cá nhỏ, chia đều cho Sầm Ninh nửa thùng.

Cá nhỏ, Sầm Ninh lọc thịt cá, nấu nồi cháo cá lát cùng hành thái gừng băm, ngon đến mức Lục Vân Xuyên uống hết ba chén lớn với bánh bột ngô.

Trước kia người trong thôn cũng đi bắt cá, nhưng nhà Sầm Ninh đó giờ không bắt qua, a cha y nói nếu trong nhà biết săn thú thì không thiếu thịt, cũng đừng đi tranh cá ăn với người trong thôn.

Rất nhiều gia đình ngày thường không nỡ cắt thịt ăn, liền dựa vào việc bắt mấy con cá về cho người nhà ăn mặn.

Sầm Ninh thấy Lục Vân Xuyên thích ăn cá, mới để Trúc ca nhi dẫn y tới bắt mấy con.

Y học theo bộ dáng Trúc ca nhi cởi giày, xắn ống quần lên xuống sông.

Trúc ca nhi quay đầu nhìn, chép chép miệng: "Ninh Nhi, ngươi trắng thật đó, ngươi cùng Xuyên Tử ca cởi y phục so thử, màu sắc kia chắc chênh lệch lắm luôn."

Sầm Ninh giận y: "Ngươi còn chưa có thành thân, nói cái gì vậy."

Trúc ca nhi cười: "Này có mỗi hai chúng ta, có người khác ta mới không nói nhé."

Nước sông dâng cao, hai người không lội vào chỗ sâu, liền tại nơi cạn khom lưng bắt.

Trúc ca nhi thuần thục, tuy rằng chậm nhưng chuẩn như khuôn đúc.

Lần đầu tiên Sầm Ninh bắt, cá lại trơn nhẵn, thường xuyên chưa kịp đưa thùng cá đến đã chạy mất rồi, cái đuôi còn vẫy nước vào mặt y.

Trúc ca nhi dạy y luyện tập trong chốc lát mới gọt giũa ra lực đạo, một hồi bản lĩnh cũng bắt được mấy con.

Bắt đủ cho hai người y cùng Lục Vân Xuyên ăn, lại giúp đại ca đại tẩu bắt mấy con, Sầm Ninh thấy cũng được hơn nửa thùng, xách theo thùng định bụng lên bờ.

Nhanh chóng đi đến bên bờ, dưới chân dẫm phải một tảng đá lung lay, lòng bàn chân vừa trượt, cả người Sầm Ninh té cái phịch vào trong sông.

Trúc ca nhi hoảng sợ, vội ném thùng lại dìu y.

"Ninh Nhi, ngươi không sao chứ?"

Mông Sầm Ninh chạm đất mới phản ứng lại, cái mông chắc nịch ngã một chút, trái lại đau chỉ là thứ yếu, chủ yếu là bị dọa.

Được Trúc ca nhi kéo lên, duỗi tay sờ sờ, phía sau quần tất cả đều là nước bùn.

"Ngộ nhỉ, ngã thành như vậy, cá trong thùng không chạy một con." Trúc ca nhi một tay xách thùng, một tay đỡ Sầm Ninh đi đến bên bờ, trong miệng tấm tắc bảo lạ.

Sầm Ninh đỏ mặt dở khóc dở cười, vừa định nói muốn nhanh trở về tắm rửa, Trúc ca nhi đột nhiên trợn to mắt chỉ: "Ối, rách rồi."

"Rách đâu?" Sầm Ninh vội nhìn theo hướng ngón tay.

Phỏng chừng là bị thứ gì quẹt qua một cái, quần áo ngoài đùi Sầm Ninh bị rách một miếng to, toàn bộ đùi đều lộ ra bên ngoài.

"Không xong." Sầm Ninh che chân lại, lúc này thật sự sốt ruột, "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Trong thôn kiêng kị nhất việc này, một ca nhi mới vừa gả chồng để đùi trần trụi đi về như vậy, bị hán tử khác nhìn, y nào còn trong sạch, Lục Vân Xuyên lại nào còn mặt mũi.

Trúc ca nhi cũng gấp đến độ xoay quanh, muốn nói mình về nhà lấy quần áo tới, lại nghĩ đến vạn nhất lát nữa có hán tử tới, tình cờ gặp phải một mình Sầm Ninh càng nói không rõ.

Hai người sứt đầu mẻ trán, Sầm Ninh che chân lại gấp đến độ sắp khóc.

Đột nhiên trong rừng bên cạnh truyền ra tiếng động.

Trúc ca nhi giật mình một cái che Sầm Ninh ở phía sau ngóng qua, trong rừng đi tới một cô nương, đen gầy, lưng cõng cái sọt lớn.

"Lan tỷ nhi?"

Sầm Ninh thò đầu trông qua, Trúc ca nhi thấp giọng nói: "Đây là con gái của mẹ kế Xuyên Tử ca."

Lan tỷ nhi nghe thấy Trúc ca nhi gọi nàng, lại thấy Sầm Ninh sau lưng y, ngừng bước chân, nhưng cũng không tiến lên, chỉ đứng tại chỗ nhìn bọn họ.

Có lẽ là nguyên nhân luôn co rút bờ vai, Lan tỷ nhi nhìn qua lúc nào cũng như sợ hãi.

Cũng không có biện pháp khác, Trúc ca nhi nói với Lan tỷ nhi: "Lan tỷ nhi, chúng ta xuống sông bắt cá không cẩn thận bị ngã, quần áo bẩn mất, ngươi có thể hay không ——"

Lúc Trúc ca nhi nói chuyện Lan tỷ nhi nhìn chằm chằm vào Sầm Ninh, suy cho cùng động tác Sầm Ninh khom lưng che đùi quái dị, khe hở giữa ngón tay lại lộ ra da thịt, thêm vào lời nói của Trúc ca nhi, lập tức có thể minh bạch xảy ra chuyện gì.

Chưa đợi Trúc ca nhi nói xong, Lan tỷ nhi không lên tiếng gật gật đầu, giây tiếp theo chẳng nói chẳng rằng chạy mất.

Thấy bóng dáng Lan tỷ nhi cõng sọt lớn chạy xuống dưới chân núi, Trúc ca nhi sửng sốt, đầu lưỡi thắt lại: "Này, này —— là có ý gì thế?"

"Trúc ca nhi, đây là con gái của mẹ kế tướng công ta." Sầm Ninh nhỏ giọng nói.

Con gái của Vương Phượng Ngọc, sao có thể giúp y.

Trúc ca nhi cũng nghe ra ý của Sầm Ninh, vội vàng nói: "Lan tỷ nhi không giống mẹ nàng, không phải lòng dạ hiểm độc, nếu nàng gật đầu, chúng ta tạm thời chờ một lát."

Sầm Ninh nghe xong cũng chỉ có thể gật đầu.

Hai người ngồi chờ ở bờ sông, quần áo rách, mông còn đau nhức nóng rát, trong lòng Sầm Ninh nổi lên chút tủi thân, không biết bây giờ Lục Vân Xuyên đang ở đâu.

Lục gia bên này, Lục Vân Thụy đang nằm trên giường xem thoại bản.

Lần trước hắn lên phủ thành tham gia thi Viện mới vội trở về, mỗi ngày không phải đi lên trấn thì chính là ở nhà nghỉ ngơi.

Đọc thoại bản đến chỗ hứng thú, tâm trí Lục Vân Thụy say mê*, đang mãn nhãn dạt dào mà ngây ngất trong đó, đột nhiên trong sân truyền đến một tiếng vang nặng nề.

(*Gốc là 心驰神往 /tâm trì thần vãng/: ý chỉ tâm trí tập trung vào thứ hoặc địa điểm được theo đuổi và khao khát)

Tư vị bị đánh gãy, Lục Vân Thụy sinh ra vài phần bực tức, ném sách xuống đi ra ngoài, chỉ thấy bóng dáng Lan tỷ nhi chạy vào phòng và đặt giỏ quả dại trên mặt đất.

Lục Vân Thụy đi đến cửa phòng Lan tỷ nhi răn dạy nàng: "Chuyện gì vậy? Để đồ cũng không biết nhẹ chút, ta đang đọc sách đấy."

"Xin, xin lỗi, ca, lần sau ta sẽ chú ý." Lan tỷ nhi đang lục cái gì ở trong rương, nghe thấy thanh âm hoảng loạn xoay người, lắp bắp.

"Y như ăn trộm, trong lòng ôm cái gì đấy?" Lục Vân Thụy hỏi.

"Không, không có gì." Lan tỷ nhi luôn sợ ca nàng, vừa bị ca nàng hỏi thì lời nói đều không lưu loát, "Ta, ta đang tìm, tìm quần áo, của ta."

Lục Vân Thụy nhìn bộ dáng này của Lan tỷ nhi liền chán ghét: "Nói năng ấp úng, không phóng khoáng*."

(*gốc là 小家子气 / tiểu gia tử khí/: không phóng khoáng (trong hành động)

Lan tỷ nhi cúi đầu không dám lên tiếng.

Thẳng đến khi Lục Vân Thụy trở về phòng mình, lúc này Lan tỷ nhi mới tung chân chạy ra cửa.

Lục Vân Thụy lần nữa quay lại giường cầm lấy thoại bản, đang chuẩn bị tìm lại cảm giác từ đầu, đột nhiên nhăn mày.

"Ban ngày ban mặt, cầm quần áo ra cửa làm gì?"

- --------------------------------

*Súp mì cắt 面片汤 (trông giống cái mì cắt của Hàn nên mình dịch thế luôn T.T)

.