Năm giờ rưỡi, Khương Mộ Vân và Lâm Hồng đứng đợi ở cửa tiểu khu.

Khương Mộ Vân mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, tùy ý kết hợp với một chiếc quần jean màu xanh, cô còn sơ vin, điều này làm lộ ra dáng người hoàn mỹ của cô, đôi chân thẳng dài, eo thon nhỏ, mái tóc dài buộc cao sau đầu, có một vài sợi tóc mái lớt phớt trên trán.

Thoạt nhìn cả người trông rất nhẹ nhàng khoan khoái, tựa như cô thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, tràn ngập sức sống.

Lâm Hồng có chút ghen tỵ nhìn cô: “Ăn nhiều như cậu mà lại không tăng chút thịt mỡ nào, vẫn gầy như hồi mới mười tám.”

“Nhưng mà tôi lại thích phụ nữ đầy đặn như cậu nha.” Khương Mộ Vân một tay nâng cằm Lâm Hồng, tay còn lại đặt lên eo cô.

Bây giờ Lâm Hồng đang chủ trì một chương trình du lịch, hàng ngày ăn uống bên ngoài hàng ngày một cách sung sướng, không mọc thêm thịt mới là chuyện lạ.

Bíp bíp bíp, một chiếc Rolls-Royce màu đen chạy tới, chậm rãi dừng ở trước mặt bọn họ.

Mạnh Triều Huy thò đầu ra: “Lâm Hồng, mời ngài ngồi sau xe Lương Lượng.”

Lâm Hồng gật đầu: “Rồi.”

Khương Mộ Vân có phần không vui: “Tội gì mà lại không để hồng nhỏ ngồi chung với tôi.”

“Hai người đẹp cùng lên xe tôi sẽ bị giám đốc Lương ý kiến.” Mạnh Triều Huy nói.

Khương Mộ Vân không nói thêm gì nữa, cô ngồi vào ghế phụ nhanh chóng liếc mắt nhìn anh hai cái.

Hôm nay anh ăn mặc khá lịch sự, áo sơ mi trắng cùng quần tây dài đen, vẫn đeo chiếc cà vạt lệch mà cô thắt cho anh ngài đó, tâm trạng cô tự nhiên tốt hơn.

Mạnh Triều Huy khởi động xe: “Vừa rồi cô làm gì với Lâm Hồng vậy?”

Khương Mộ Vân thắt dây an toàn, cười nói: “Không làm gì hết, vui đùa với cô ấy thôi.”

“Mấy cô gái bọn cô trong lúc vui đùa đều thích táy máy tay chân như vậy hả?” Mạnh Triều Huy lại hỏi.

Khương Mộ Vân khẽ ‘A?’ một tiếng, cười nói: “Sao có chuyện đấy được, có phải anh cũng muốn vui đùa đúng không.”

Nói đến đây Khương Mộ Vân liền cố tình giơ tay nhỏ về phía anh.

Không ngờ Mạnh Triều Huy lại nghiêng đầu nhìn cô, cặp mắt đào hoa híp lại, khóe môi cong lên: “Đến đây, nào.”

Khương Mộ Vân: “… ”

Cô chỉ đành bỏ móng vuốt xuống, mặt hơi đỏ, cô tính trêu chọc người ta, nhưng ai ngờ bị người ta trêu chọc lại, tranh thủ thời gian tìm bậc thang để mình xuống: “Anh vẫn nên lái xe đi.”

“À đúng rồi, hôm qua tôi có làm gì mạo phạm đến anh không?” Khương Mộ Vân không nhịn được mà hỏi, tâm trạng có chút thấp thỏm.

Mạnh Triều Huy không nói chuyện, quay đầu nhìn kỹ cô, giọng anh trầm xuống: “Sao? Lại không nhớ gì à?”

Khương Mộ Vân: “Tôi chỉ nhớ anh đỡ tôi lên xe, những chuyện sau thì không nhớ nữa… Tôi có làm gì anh không?”

“Tôi ăn qua một lần thiệt rồi thì cô nghĩ tôi có ăn thêm lần nữa không?” Mạnh Triều Huy mắt nhìn về phía trước, hàng mi dài che đi cảm xúc trong con mắt.

Khương Mộ Vân: “… ”

Nhìn dáng vẻ này hình như là cô không làm gì hết, không làm gì là tốt rồi.

“Mà có làm hay không thì cũng như nhau, dù sao thì thứ cô am hiểu nhất sau khi tỉnh rượu chính là mất trí nhớ thêm ăn quỵt mà?” Mạnh Triều Huy lại quay đầu nhìn lại, cười mà như không cười nhìn cô.

Khương Mộ Vân: “… ”

Cô nuốt nước bọt, hai tay đặt ở trên đùi, cúi đầu nhẹ giọng bảo: “Nếu như, tôi nói là nếu như thôi, nếu giờ tôi muốn chịu trách nghiệm thì anh liệu có nguyện ý không?”

Khóe miệng Mạnh Triều Huy nhịn không được mà bắt đầu nhếch lên, cố tình hỏi lại: “Cô vừa mới nói cái gì cơ? Tôi không nghe thấy gì hết.”

Khương Mộ Vân ngẩng đầu, tức giận nhìn anh, thấy anh nín cười, tức giận khịt mũi: “Không nghe thấy thì thôi!”

Trong lòng Mạnh Triều Huy khẽ thầm thì ‘Đương nhiên là tôi nguyện ý, nguyện ý cả trăm lần!’ Nhưng anh vẫn cố nhịn lời muốn nói xuống, anh vẫn quyết làm theo kế hoạch cũ, nhưng trong lòng cực kỳ vui mừng khó nói thành tiếng, một tay anh đặt lên cửa sổ xe, tay còn lại đặt ở bánh lái, hơi nghiêng đầu, nụ cười như đang tràn ra từ khóe mắt đến tận đuôi lông mày, có muốn giấu cũng không giấu được.

_

Xe Lương Lượng dừng ngay sau xe của Mạnh Triều Huy, hắn ta lái một con Mercedes màu bạc.

Trước Mạnh Triều Huy có bảo hắn tự mình lái xe đến để chở Lâm Hồng, vì vậy sau khi dừng xe, hắn đã xuống xe sang bên ghế phụ chờ người đến.

Thấy Lâm Hồng phong tình vạn chủng đi tới, hắn nhiệt tình chào hỏi cô: “Cô Lâm, thật vinh dự khi được phục vụ cô, bình thường tôi có xem các buổi diễn của cô.”

Lâm Hồng có chút ít hài lòng, vậy mà lại là fan của cô, cô cười nói vui vẻ: “Vậy lát nữa tôi ký tên cho giám đốc Lương nhé.”

“Thế thì lại tốt quá! Không ngờ cô Lâm lại thân thiện như thế.” Lương Lượng đẩy kính xuống cười lịch sự.

Lâm Hồng khom lưng chuẩn bị ngồi vào ghế phụ, Lương Lượng ngay lập tức đặt tay mình lên khung cửa, tri kỷ nhắc nhở: “Cẩn thận đầu mình.”

Lâm Hồng nghĩ thầm, Lương Lượng vẫn rất thân sĩ nha, cô có chút hảo cảm với hắn.

Lương Lượng lên xe khởi động xe, hắn đi theo sau xe Mạnh Triều Huy, lại nói: “Cô Lâm, nếu cô thấy khát thì ở đây có nước.”

Lâm Hồng cười cười: “Cảm ơn, tôi không khát, đúng rồi, anh có thể gọi tôi là Lâm Hồng hoặc hồng nhỏ, đừng một câu cô Lâm, hai câu cô Lâm, nghe không được thoải mái lắm.”

“Được đó.” Lương Lượng cười đồng ý.

“Vẫn còn một tuần nữa là đến ngày 520, Huy thần đã tóm tắt ngắn gọn cho tôi về yêu cầu và suy nghĩ của cậu ấy, tôi nghĩ đến ba chỗ có cảm giác không tệ…” Lâm Hồng bí mật bí mật nói chuyện riêng với Mạnh Triều Huy qua điện thoại, biết anh định tỏ tình với cô bạn của mình vào ngày sinh nhật của hai người, tỏ tình vào ngày hôm đó quả thực là một lựa chọn rất xuất sắc, cô còn giúp người ta chọn chỗ tỏ tình, bố trí sân đồ các thứ. Huy thần sợ một mình cô không kham nổi nên đã sắp xếp để Lương Lượng đến giúp cô.

Lương Lượng cười nói: “Tôi nghe cô cả, cô chỉ nơi nào tôi liền đi nơi đấy.”

Lâm Hồng rất hài lòng, vui vẻ nói: “Được!”

Dọc theo đường đi, Lâm Hồng và Lương Lượng đã trò chuyện rất vui vẻ, Lâm Hồng cảm thấy hắn là người có kiến thức uyên bác, còn có khiếu hài hước, hảo cảm của cô về hắn đang từ từ tăng lên.

Mãi cho đến khi điện thoại Lương Lượng reo lên.

Điện thoại của Lương Lượng có kết nối với Bluetooth của xe, Lâm Hồng ngồi ghế phụ, liếc mắt nhìn, người gọi là — Bảo Lỵ.

Ồ hiểu rồi, chẳng nhẽ là nữ minh tinh Thôi Bảo Lỵ kia. Lâm Hồng thầm nghĩ.

“Xin lỗi, tôi phải nghe điện thoại đã.” Lương Lượng trông có vẻ nho nhã lễ độ.

Lâm Hồng mỉm cười nói: “Cứ tự nhiên.”

Lương Lượng hủy kết nối Bluetooth với xe, rồi lại kết nối với tai nghe Bluetooth nhận điện thoại.

“Bảo Lỵ, có chuyện gì vậy?” Lương Lượng hỏi.

“Sao lại khóc, được rồi, đừng khóc đừng khóc, bây giờ tôi lập tức đi tìm em.” Lương Lượng nói rồi cúp điện thoại.

Hắn nhanh chóng tấp xe sang một bên rồi dừng lại nói với Lâm Hồng: “Lâm Hồng, ngại quá tôi có việc gấp, không thể đi ăn cơm với mọi người. Mong cô tự bắt taxi đến đó!”

Lâm Hồng ngạc nhiên nhìn hắn:???

“Thực sự rất xin lỗi, bạn của tôi khóc nhiều quá, tôi sợ cô lấy có chuyện nên giờ tôi phải qua đó lập tức.” Lương Lượng đẩy gọng kính trên sống mũi, vẻ mặt lo lắng.

Má nó thế mà vừa nãy cô còn nghĩ hắn thân sĩ, quá nực cười, một người đàn ông sao có thể hành xử như thế!

Lâm Hồng mở cửa xe, cô đóng sầm cửa xe lại, quay người rời đi không thèm ngoảnh lại.

Lương Lượng tự biết cách hành xử của mình không ra dáng đàn ông, nhưng hắn không còn cách nào nữa, từ nhỏ đến lớn hắn không bao giờ có thể từ chối Thôi Bảo Lỵ, dù cho cô ấy có thích Mạnh Triều Huy, ngay cả khi cô chỉ cần hắn vào lúc này.

Hắn gọi điện cho Mạnh Triều Huy báo mình có việc gấp không đi ăn cơm được, đồng thời còn thông báo chuyện để Lâm Hồng xuống xe giữa chừng.

Khương Mộ Vân nghe xong cực tức, lập tức gọi điện thoại cho Lâm Hồng.

Lâm Hồng nhận điện thoại bảo: “A Mộ, cậu với Mạnh Triều Huy vui vẻ hưởng thụ không gian riêng đi, tớ không đi nữa.”

Khương Mộ Vân nói: “Đừng, bọn tôi quay lại đón cậu nhé.”

“Không cần, tớ bắt taxi đi ngược chiều rồi. Ăn uống gì tầm này nữa, tớ đây tức no rồi, từ nhỏ đến lớn chưa có tên đàn ông nào dám đối xử với tớ như vậy, không được, tớ nhất định sẽ khiến hắn hối hận!” Lâm Hồng cắn răng nghiến lợi nói.

Khương Mộ Vân: “Tôi đi tìm cậu.”

“Đừng, vừa rồi lãnh đạo của tớ mới gọi cho tớ, hình như có chuyên mục mới, lãnh đạo hỏi tớ có hứng thú không, tớ định bụng sang Đài. Cậu vẫn nên đi ăn một bữa ngon với Huy thần đi.”

Khương Mộ Vân cúp điện thoại, thở phì phò hỏi Mạnh Triều Huy: “Giám đốc Lương làm trò gì vậy? Vậy mà lại đuổi một cô gái xuống đường, anh ta làm vậy mà cũng được à?!”

Mạnh Triều Huy nói: “Chắc là do Thôi Bảo Lỵ tìm cậu ta.”

Khương Mộ Vân nghe xong càng tức, hung hăng lườm Mạnh Triều Huy, vừa lườm vừa mắng: “Đàn ông các anh toàn đồ tồi!”

Mạnh Triều Huy oan hơn thị mầu, cố gắng biện hộ cho mình: “Sao cô lại vơ đũa cả nắm như vậy, ai lại đi dùng một người đánh giá tập thể.”

“Vậy anh nói một chút, nói xem Thôi Bảo Lỵ có xinh đẹp không?” Khương Mộ Vân hỏi.

Mạnh Triều Huy nhẹ giọng cười một tiếng: “Vậy phải xem so cùng ai. Nếu so với cô thì không ai đẹp bằng cô.”

Cơn tức Khương Mộ Vân lúc này mới giảm xuống, hơi nhếch khóe môi cười: “Hừ, coi như mắt anh vẫn còn tốt.”

“Nhưng mà chuyện lễ hội dạ phục là như thế nào? Anh đưa cô ấy hả?” Chợt cô nhớ tới gốc gác mọi chuyện, không nhịn được mà muốn hỏi rõ ràng.

“Lễ phục dạ hội gì?” Mạnh Triều Huy có hơi lờ mờ, trong nháy mắt anh liền hiểu: “Ý cô là bộ lễ phục Thôi Bảo Lỵ mặc trong buổi tiệc từ thiện có phải do tôi đưa không? Và vì sao tôi lại đưa cô ấy?”

Khương Mộ Vân bĩu môi: “Anh còn định gạt tôi à, tôi nhìn thấy hết rồi, bộ lễ phục dạ hội trong tủ đồ ở phòng làm việc anh giống y như bộ Thôi Bảo Lỵ mặc ngày đó.”

“Em thấy rồi à?” Mạnh Triều Huy hơi giật mình: “Tôi không biết làm sao cô ấy lại mua được bộ lễ phục dạ hội đó, lúc tôi nhìn thấy cũng rất giật mình, lễ phục hôm tôi mặc đi sự kiện kia là do Lương Lượng giúp tôi tìm nhà thiết kế định chế riêng…”

Nói xong, Mạnh Triều Huy và Khương Mộ Vân đều hiểu rằng vấn đề nằm ở chỗ Lương Lượng.

Nói một hồi, Mạnh Triều Huy đã lái xe đến bãi đậu xe của tiệm cơm, lúc anh đang định xuống xe.

Khương Mộ Vân gọi anh lại: “Chờ một chút.”

Mạnh Triều Huy nhìn cô: “Làm sao vậy?”

“Cà vạt của anh.” Khương Mộ Vân chỉ chỉ cà vạt anh: “Tôi giúp anh thắt lại nhé?”

“Ừ.” Mạnh Triều Huy dương môi cười, cực kỳ bằng lòng.

Khương Mộ Vân vươn tay giúp anh thắt cà vạt, bàn tay mềm mại trắng nõn có mùi hoa đào, chui vào mũi Mạnh Triều Huy, anh thiếu chút nữa nắm chặt lấy tay cô rồi đặt lên đó một nụ hôn.

Lần này kỹ thuật thắt đeo caravat của cô đã tiến bộ rất lớn, chỉ trong chốc lát, đã giúp Mạnh Triều Huy thắt xong.

“Xong rồi.” Khương Mộ Vân hài lòng nhìn, không uổng công cô nghiên cứu video hồi lâu: “Tôi chụp cho anh nhìn thử nhé.”

Khương Mộ Vân lôi điện thoại ra, cô đưa điện thoại về chiếc cà vạt, nhưng cô không nhịn được mà chụp cả khuôn mặt của anh.

“Để tôi xem thử.” Mạnh Triều Huy với lấy chiếc điện thoại.

Nhưng Khương Mộ Vân lại giấu nhẹm cái điện thoại sau lưng: “Để tôi chụp thêm một bức nữa cho anh nhé, tấm vừa này chụp không đẹp.”

Mạnh Triều Huy tỉnh rụi bảo “Ừ”.

Khương Mộ Vân thở phào nhẹ nhõm, cô lại cầm điện thoại lên chuẩn bị chụp thêm cho anh một tấm, nhưng anh bất ngờ giật lấy điện thoại cô.

“Anh, anh trả lại cho tôi!” Khương Mộ Vân cả giận.

Mạnh Triều Huy xoay người, vuốt màn hình tìm bức ảnh vừa nãy cô chụp.

Anh mỉm cười, mặt mày nở hoa: “Có xấu đâu, nhìn đẹp mà, chỉ là mặt tôi bắt mắt quá thôi, còn bắt mắt hơn cả cà vạt.”

Khương Mộ Vân đứng dậy, vươn tay giật lại chiếc điện thoại của mình rồi cất nó vào trong túi: “Anh không xấu, chỉ là do tôi căn góc chụp không đúng thôi.”

Cô định mở cửa xuống xe, nhưng tự nhiên Mạnh Triều Huy lại khóa cửa xe lại.

Trái tim nhỏ của Khương Mộ Vân đang điên cuồng đập thình thịch, anh đang muốn làm gì vậy?

“Vẻ mặt gì đây? Em nghĩ tôi muốn à?” Cặp mắt đào hoa sâu thẳm của Mạnh Triều Huy cong lên, hồn xiêu phách lạc, giọng cậu trầm xuống khàn hẳn đi.

Anh vươn tay ôm lấy bả vai cô, giơ điện thoại mình lên, nghiêng người ghé sát mặt cô rồi bảo: “Nhìn camera đi.”

Khương Mộ Vân nhìn vào máy ảnh, đầu cô bất giác quay về phía anh, môi cô nhếch lên thành một độ cong rất đẹp.

Răng rắc một tiếng, Mạnh Triều Huy nhấn nút chụp.

“Đây là bức ảnh đầu tiên chúng ta chụp cùng.” Mạnh Triều Huy nói nói rồi ngước mắt nhìn Khương Mộ Vân, đôi mắt anh trong veo như sao xa, phát sáng lấp lánh.

Sau bữa cơm chiều, Mạnh Triều Huy Mạnh Triều Huy bảo muốn dẫn Khương Mộ Vân đến một chỗ, nhưng Khương Mộ Vân Khương Mộ Vân lại hỏi đến chỗ nào, hỏi đến mấy anh cũng không chịu nói, còn muốn thừa nước đục thả câu.

Mạnh Triều Huy lái xe ra khỏi khu đô thị, chạy theo đường Nam Sơn, đi vòng qua con đường quanh núi rồi dừng xe ở một bãi đất trống ở giữa sườn núi giữa sườn núi.

“Sao lại đến đây vậy?” Khương Mộ Vân ngồi trên xe, nhìn quanh nhìn quanh bốn phía, đêm khuya tĩnh lặng, đèn đường lờ mờ.

Mạnh Triều Huy hỏi cô: “Có hơi tối em có sợ không?”

Khương Mộ Vân lắc đầu: “Mấy năm đầu bên Mỹ tôi luôn để đèn ngủ, cũng không bao giờ ra ngoài vào đêm, nhưng sau này chương trình học nặng hơn, nên tôi phải dành hết thời gian của mình ở thư viện, đến tận đêm khuya mới về được ký túc xá.”

Mạnh Triều Huy nghe xong cũng rất đau lòng, không khỏi thấp giọng thở dài: “Ai bảo em chạy trốn….”

Giọng anh tuy thấp nhưng Khương Mộ Vân vẫn nghe được, sau đó cô cũng thấp giọng đáp lại lời anh: “Sau này không trốn nữa.”

Mạnh Triều Huy nghe được nhếch môi cười, anh đẩy cửa xe ra: “Đi thôi, có tôi ở đây rồi không phải sợ nữa.”

Khương Mộ Vân đáp lại bằng một nụ cười nhẹ, cô cũng xuống xe theo anh.

“Chúng ta lên đ ỉnh núi đi.” Mạnh Triều Huy nói.

“Vâng.” Khương Mộ Vân cười bảo.

Đường lên đ ỉnh núi không những uốn lượn mà còn dốc đứng, Mạnh Triều Huy đi ở phía trước, anh quay đầu đưa tay về phía Khương Mộ Vân: “Đường đi không dễ, em nắm tay tôi đi.”

Khương Mộ Vân ngẩng đầu nhìn anh, dưới ánh đèn đường mờ ảo, hàng mi anh cụp xuống, vừa dày lại vừa dài, đôi mắt đen kịt, nhưng lại sáng ngời, cô vô thức đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.

Bàn tay của anh rất lớn, ngón tay rất dài, khớp xương rõ ràng, tay anh ẵm chọn tay cô, khiến cô cảm thấy vô cùng an tâm. Cô đón gió mỉm cười với anh.

Khóe miệng Mạnh Triều Huy cũng cong lên, anh nắm tay cô thật chặt, anh chờ giờ khắc này đã được bảy năm rồi.

Năm mười tám tuổi, lần đầu tiên nắm tay leo núi, mặc dù chỉ có cô nắm tay anh, nhưng anh vẫn nhớ nguyên cảm giác rung động lòng người, cái cảm giác như bị điện giật.

Cứ tưởng sau này lớn lên, cảm giác tim đập thình thịch thuở thiếu niên sẽ biến mất, nhưng anh lầm rồi. Vì lúc này đây, nhịp tim anh vẫn rất mạnh, ngón tay anh cũng như bị điện giật, trong tim anh lại như có chút gì đó rung rinh.

Khương Mộ Vân cảm thấy lực tay anh lớn hơn so với lúc đầu, như thể anh đang lo lắng nếu anh thả lỏng ra thì cô sẽ biến mất, nhưng anh vẫn thả lỏng ra một chút có lẽ anh sợ mình nắm chặt quá làm đau cô. Trong lòng Khương Mộ Vân vừa ấm áp vừa ngọt ngào, cô nghiêng đầu nhìn anh, thì ra dưới vẻ ngoài lạnh lùng lại là một trái tim ấm áp dịu dàng như vậy. Nhưng cô có hơi hối hận, vì sao đến bây giờ cô mới biết chứ?

Đi đến đỉnh núi, Mạnh Triều Huy vẫn không nỡ buông tay cô, anh muốn nắm tay cô đi về phía nam.

Khương Mộ Vân nhìn xung quanh, đường cái Bàn Sơn quanh co uốn khúc lên xuống, những ngọn đèn uốn lượn theo đường nét uốn khúc duyên dáng, thành phố dưới chân núi đèn đóm sáng chưng, rực rỡ phồn hoa mà không chút ồn ào náo động.

“Đẹp quá đi.” Khương Mộ Vân không nhịn được mà tán thưởng.

Mạnh Triều Huy dịu dàng nói: “Hoàng hôn nơi đây cũng rất đẹp, hôm khác tôi lại đưa em đến.”

Khương Mộ Vân hỏi: “Anh thường xuyên đến đây lắm hả?”

Mạnh Triều Huy kéo Khương Mộ Vân đi về phía bắc, anh chỉ về phía biển ở dưới: “Năm đó em rời đi anh tình cờ tới được nơi này, cảm thấy chỗ này rất đẹp, đứng từ trên cao nhìn xuống sẽ nhìn được hàng ngàn ngọn đèn nhà, nhìn được đèn hoa mới thắp, thấy biển xanh trời rộng, nhìn xong tâm trạng sẽ tốt hơn. Say này cũng thường xuyên đến.”

Khương Mộ Vân nhìn về mặt biển kia, sau đó lại quay đầu nhìn anh: “Ở đây có thể nhìn thấy bờ biển năm đó tôi dẫn anh đi xem.”

“Đúng vậy, liệu em có thích chỗ này không?” Mạnh Triều Huy nhẹ giọng hỏi.

Khương Mộ Vân gật đầu: “Thích.”

“Vậy chúng ta ngồi ở đây một lát.” Chúng ta đây nói sau đó dắt Khương Mộ Vân đến bên một tảng đá lớn.

Trắng sáng rực rỡ, chiếu vào tảng đá, Khương Mộ Vân đưa tay sờ thử, bề mặt tảng đá sáng bóng nhẵn nhụi, hiển nhiên có người thường xuyên tới đây ngồi.

“Chờ một chút.” Mạnh Triều Huy cởi áo khoác rồi trải lên tảng đá lớn kia: “Được rồi em ngồi đi.”

Khương Mộ Vân vai kề vai với Mạnh Triều Huy, hai người ngồi cạnh nhau, Mạnh Triều Huy lại nắm lấy bàn tay của Khương Mộ Vân, mười ngón tay đan chặt vào với nhau.

Đêm tối gió mát, núi cao đầy sao, hết thảy đều yên lặng, phảng phất như trên thế giới này chỉ có hai người bọn họ.

“Vì sao em lại chuyển sang học kiến trúc?” Mạnh Triều Huy hỏi.

Khương Mộ Vân đứng dậy, ngồi sang bên kia, Mạnh Triều Huy cũng theo sang kia với cô.

Cô chỉ hàng ngàn hàng vạn ánh đèn dưới chân núi: “Anh nhìn xem, những ánh đèn này đều rất đẹp đúng không? Nhìn rất ấm áp.”

Mạnh Triều Huy nắm chặt tay cô khẽ gật đầu.

“Sau khi bố tôi đi, tôi rất rất khao khát hơi ấm gia đình, nhưng tôi không chịu thừa nhận điều đó, tôi phản nghịch tôi ương ngạnh nhiều khi tôi còn rất vô lý. Thực ra hồi đó tôi chỉ muốn mẹ tôi quan tâm để ý đến tôi nhiều hơn một chút. Nhưng tiếc là tôi mãi chưa được như ý nguyện. Rồi tôi lại nghĩ, tôi muốn xây nhà cho người khác, có nhà, có người yêu, có ánh đèn, là sẽ có hơi ấm…”

Mạnh Triều Huy vươn tay ôm chặt Khương Mộ Vân, môi anh nhẹ nhàng chạm vào mái tóc cô: “Một ngày nào đó, giữa muôn vàn ánh đèn kia nhất định sẽ có một cái thuộc về riêng em.”

Bọn họ dựa sát vào nhau, cùng ngắm sao trời, cùng lắng nghe tiếng sóng lăn tăn, hai người nói rất nhiều, họ kể cho nhau về cuộc sống ở nước ngoài, về những con người xung quanh, nhưng không ai kể về chuyện của hai người.

Mạnh Triều Huy đương nhiên là có kế hoạch của riêng mình, anh đang đợi đến ngày đặc biệt kia.

Mà Khương Mộ Vân thấy như vầy cũng tốt, cô không muốn chọc thủng tầng giấy mỏng này, không phải cô không muốn bày tỏ, không phải do cô không đủ can đảm, mà cô bây giờ đã không còn là cô thiếu nữ không sợ trời không sợ đất. Cô trở nên thận trọng hơn. Sau mối tình đầu không thành với Tân Thần cô đã suy nghĩ quá nhiều về nó, cô cảm thấy vấn đề giữa cô và Tân Thần chính là không thấu hiểu về nhau, hai người không biết gì về nhau cả, cứ thế bắt đầu một cách tùy tiện, hấp tấp.

Cô thừa nhận mình rất thích Mạnh Triều Huy, nhưng cô không biết mình thích Mạnh Triều Huy đến mức nào, cô cũng vô cùng trân trọng mối quan hệ này, thậm chí cô còn có kỳ vọng về nó, kỳ vọng nó sẽ có một kết thúc đẹp với anh nên cô càng thêm thẩn trọng. Cô nghĩ mình phải đợi đến lúc hai người hiểu rõ về nhau rồi mới mạnh mẽ bày tỏ với anh.

Từ Nam Sơn đi xuống, Mạnh Triều Huy nói vẫn muốn đưa cô đến một nơi khác.

“Anh định đưa tôi về công ty đấy à?” Khương Mộ Vân nhìn con đường quen thuộc ngoài cửa sổ, kinh ngạc hỏi.

Mạnh Triều Huy cười bảo: “Đợi lát nữa em sẽ biết.”

Quả nhiên Mạnh Triều Huy đưa Khương Mộ Vân về công ty, qua cửa kính của quầy lễ tân, Khương Mộ Vân thấy phòng hành chính của khu vực hành chính vẫn sáng đèn, cô kéo tay anh: “Đi vào làm gì vậy? Bên trong còn người chưa về, ngộ nhỡ bị bắt gặp thì sao?”

Mạnh Triều Huy mở khóa vân tay ở cửa, anh mở cửa kéo Khương Mộ Vân vào công ty, nhỏ giọng nói: “Ông chủ và trợ lý quay lại công ty tăng ca là chuyện kinh thiên động địa gì sao?”

Khương Mộ Vân lập tức giãy khỏi tay anh. thì thầm: “Vì anh bảo là ông chủ với trợ lý về tăng ca nên bỏ tay ra nào.”

Tay Mạnh Triều Huy ngay lập tức trống không, trong lòng cũng mất mát lắm.

Bỗng nhiên có một tiếng “Cạch” toàn bộ khu hành chính tắt đèn, có người vặn eo bẻ cổ đi ra, còn bảo: “Trời ơi, cuối cùng cũng xong việc rồi. Ngày mai trợ lý KHương sẽ không phải vất vả như vậy nữa, hehe…”

Khương Mộ Vân ngay lập tức nhận ra giọng nói của bạn ngốc Trịnh Văn Hữu từ phòng hành chính, cô vội vàng kéo Mạnh Triều Huy ngồi xổm xuống, hai người trốn dưới bàn làm việc của ai đó.

Mạnh Triều Huy cười lạnh, nhưng miệng anh lại bị tay Khương Mộ Vân che lại, cô làm động tác “suỵt” với anh.

Trịnh Văn Hữu dừng bước, nhìn quanh bốn phía, rồi lại lẩm bẩm: “Vừa nãy có tiếng gì vậy?”

Hắn đứng đó một lúc, nhưng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa, hắn nghĩ có thể là do hắn nghe nhầm, nhấn nút bên cạnh cửa, mở cửa kính quầy lễ tân rời đi.

Khương Mộ Vân thở phào nhẹ nhõm, cô buông bàn tay đang bịt miệng Mạnh Triều Huy ra, nhưng tay cô bị anh nắm được, anh dí sát mặt mình lại gần.

Không gian dưới bàn vốn nhỏ hẹp, Mạnh Triều Huy tự nhiên lại chồm qua, thiếu chút nữa hôn lên mặt Khương Mộ Vân, cô thì lại càng hoảng sợ, theo bản năng muốn lùi ra sau, cô ngồi bệt xuống đất, đầu lưng dựa vào vách bàn.

Mạnh Triều Huy tiến lại gần, anh cách mặt cô khoảng một hoặc hai centimet, đầu mũi cao thẳng của hai người chạm nhẹ vào nhau.

“Anh ta là ai? Vì sao anh ta lại bảo ngày mai trợ lý KHương sẽ không phải vất vả như vậy nữa?” Mạnh Triều Huy hỏi, giọng anh vừa lạnh lại vừa buồn, hơi thở ấm áp phả vào môi Khương Mộ Vân.

Cô khẽ rùng mình: “Trời tối như vậy nên tôi không biết là ai hết.”

“Em sắp xếp công việc cho nhân viên nam nào trong phòng hành chính hả?” Mạnh Triều Huy không hài lòng với câu trả lời của cô, tiếp tục truy vấn, còn nhấn mạnh từ ‘nam’.

Khương Mộ Vân: “Thì sắp xếp việc cho nhiều người.”

“Hừ, dám đánh ý tưởng lên người của tôi dưới mắt tôi…” Câu từ Mạnh Triều Huy rất lạnh, có phần nghiến răng nghiến lợi.

Khương Mộ Vân thấy có chút buồn cười, thì ra là ghen, vậy là cô cố ý hỏi: “Thế hả? Có nghĩa là tôi có người hâm mộ đúng không?”

Ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, Khương Mộ Vân thấy Mạnh Triều Huy đang hơi bĩu môi, còn đang thở phì phò dỗi, không hiểu sao nhìn anh có chút đáng yêu, nhất thời không nhịn được mà tiến lên đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ, cô còn hờn dỗi bảo: “Quỷ hẹp hòi.”

Sau đó cô khom người đứng dậy, nương theo ánh trăng dịu dàng cùng ánh đèn nhiều màu từ cửa sổ chiếu vào, ừ và cô là người chạy trước, nhịp tim cô cũng đập thình thịch.

Mạnh Triều Huy sửng sốt mãi mới phản ứng được, anh vậy mà bị đánh lén.

Anh vội vàng đứng dậy nhưng quên mất mình còn đang ở dưới gầm bàn, nên đầu anh đập mạnh vào thành bàn, đau đến mức trợn mắt há mồm.

Khương Mộ Vân đang đợi thang máy, nghe được tiếng rầm thì cười khúc khích, Mạnh Triều Huy mặt đen lại, anh tức giận bước tới: “Cười cái gì?”

Cửa thang máy mở ra, Khương Mộ Vân đi vào, Mạnh Triều Huy đi theo sau, thuận thế vây cô ở góc tường thang máy, anh cúi đầu nhìn cô, chậm rãi nâng cằm cô lên, giọng nói trầm thấp êm ái vang lên: “Em cười cái gì?”

“Cười anh chứ cười ai, trước tôi hôn thì nôn lên nôn xuống, giờ hôn thì lại sắp ngất.” Đôi mắt trăng lưỡi liềm của Khương Mộ Vân cong lên.

Mạnh Triều Huy nhìn nụ cười trên đôi môi đầy đặn hồng nhuận của cô, đuôi mắt lóe lên khiến người khác phải thấy rung động, tiếng nói du dương trầm lắng: “Ai cho em đánh lén ông chủ nhì. Có bản lĩnh thì em nghiêm túc làm lại một lần đi.”

Khương Mộ Vân thiếu chút nữa bị anh mê hoặc, cô muốn hôn anh, cửa hàng thang máy mở ra, cô mới định thần lại, nhanh chóng chạy ra khỏi thang máy, nhõng nhẽo cười bảo anh: “Em còn lâu mới bị anh lừa nhé.”

Mạnh Triều Huy tiếc nuối li3m môi, xong cũng theo cô ra khỏi thang máy.

“Tại sao anh lại đưa em về đây hả? Đừng nói là tăng ca thật nhé?” Khương Mộ Vân ngồi trên ghế CEO của Mạnh Triều Huy rồi xoay một vòng.

Mạnh Triều Huy bước vào phòng thay đổi, anh lấy ra hai cái hộp, một lớn một nhỏ.

Anh mở chiếc hộp lớn lấy ra một bộ lễ phục dạ hội, anh nhìn Khương Mộ Vân nói: “Em mặc bộ lễ phục này nhất định sẽ rất đẹp, tôi muốn nhìn em mặc.”

Khương Mộ Vân khịt mũi: “Em không muốn mặc giống bạn gái tin đồn của anh.”

“Đúng là không có điểm gì khác biệt, em nhìn viên trân châu trước ngực đi, tất cả đều là trân châu xoắn ốc thiên vương xích xoáy hiếm thấy, tất cả đều là màu sắc hồng nhạt, cùng kích cỡ với nhau hết, bộ của cô ấy căn bản không có.”

Khương Mộ Vân bước lên xem xét, từ màu sắc, kích thước, đến hình dáng hầu như rất giống, dưới ánh đèn oánh nhuận chói rọi, trông rất đẹp mắt.

“Vậy để em thử một chút.” Khương Mộ Vân trở nên vui vẻ. Cái này của cô mới là chính phẩm, cái của Thôi Bảo Lỵ chẳng qua là hàng bắt chước.

“Ừm.” Mạnh Triều Huy trực tiếp ngồi ở trên bàn làm việc: “Tôi ngồi đây chờ.”

Sau khi Khương Mộ Vân thay xong bộ lễ phục, cô từ từ đứng trước mặt Mạnh Triều Huy, cô xoay một vòng nhìn anh đầy mong đợi: “Nhìn đẹp không?”

Mạnh Triều Huy nhìn cô thật sâu, tươi đẹp chiếu nhân, mỹ lệ tuyệt trần, cổ họng anh hơi rủ xuống, nói: “Đẹp.”

Anh xoay người, mở chiếc hộp nhỏ lấy ra một sợi dây chuyền kim cương bạch kim, anh bước tới: “Tôi đeo cho em.”

Khương Mộ Vân nhìn vòng cổ trên tay anh, toàn bộ sợi dây chuyền dường như được khảm hàng trăm viên kim cương, nhìn từ xa giống như một vòng nguyệt quế, tỏa sáng rực rỡ.

“Anh đang muốn em mù vì những thứ lấp lánh này à?” Khương Mộ Vân nói không nên lời.

Mạnh Triều Huy cười nói: “Chứ không phải là do dung nhan tuyệt thế của tôi chọc mù mắt em sao?”

Khương Mộ Vân cười mắng: “Chỉ giỏi khoe khoang.”

Mạnh Triều Huy đi tới sau lưng cô, anh tự tay đeo vòng cổ cho cô, kéo cô đứng trước gương trong phòng để đồ, nhìn cô trong gương anh khen: “Rất đẹp, rất hợp với em.”

Khương Mộ Vân trong gương, làn da trắng như ngọc, vóc người cao gầy, eo nhỏ thon gọn, bộ lễ phục lộ vai, khoe trọn bờ vai đường cổ thanh tú của cô, thanh thuần mỹ lệ như tiên tử trên cửu thiên, nhưng cũng không mất đi cảm giác gợi cảm quyến rũ, cực kỳ chọc người.

“Thích không?” Mạnh Triều Huy ôm cô từ phía sau, anh hơi khom người, áp mặt mình vào mặt cô, nhìn thẳng vào cô trong gương.

Khương Mộ Vân gật đầu: “Thích chứ.” Nhưng cô vẫn không nhịn được mà hỏi: “Có hơn Thôi Bảo Lỵ hôm đó không?”

Ô kìa dục vọc thằng bại chết tiệt của phụ nữ con gái.

Mạnh Triều Huy dương môi khẽ cười: “Em đẹp đến độ có thể so với tiên tử trên cửu thiên, huống chi cô ấy là một kẻ trần mắt thịt.”

Khương Mộ Vân mím môi cười ngọt ngào: “Chỉ biết lời ngon tiếng ngọt.”

“Trời đất chứng giám, những câu này là từ đáy lòng.” Mạnh Triều Huy dán vào tai cô, hơi thở dịu dàng vương vấn: “Mà có thì tôi cũng chỉ nói với em thôi.”

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên bờ vai trần của cô.

Môi anh nóng bỏng, cơ thể Khương Mộ Vân khẽ run lên, cô gái trong gương có chiếc gò má lấm tấm hai sợi mây hồng, cái tai nhỏ cô cũng đỏ ửng lên, bộ dạng thẹn thùng như cô thiếu nữ mới lớn, vô cùng động lòng người.

Khương Mộ Vân thấy cực ngượng, không dám nhìn mình trong gương nữa, cô xoay người vòng cánh tay mảnh khảnh ôm lấy hông Mạnh Triều Huy, thời gian không gian như dừng lại, trong không gian tĩnh lặng chỉ nghe được tiếng tim đập, cực kỳ rõ ràng.

_

Nhã: Giết em đi chương này gần 10k chữ =))