1.

Tôi là Lục Điềm Điềm, một họa sĩ truyện tranh và cũng là một bà mẹ đơn thân.

Trước ngày hôm nay, tôi và con trai đã trải qua một cuộc sống gia đình hạnh phúc.

Vậy mà! Vừa nãy tôi nhận được cuộc gọi của người đàn ông đó, và rồi cuộc sống yên bình của hai mẹ con tôi đã bị phá hoại.

Tôi nghĩ đến việc ôm con bỏ trốn.

Thế nhưng! Lúc này đây con tôi đang được anh ta huấn luyện quân sự, bị anh ta nắm thóp trong tay.

Năm nay con trai tôi bốn tuổi, vừa mới được đi mẫu giáo.

Đầu năm, trường mẫu giáo của con tôi có tổ chức đi quân sự, thật ra đấy chỉ là tiết mục để bố mẹ phải chi tiền cho trường thôi, nhưng bọn trẻ được chơi rất vui nên tôi cũng sẵn lòng bỏ ra số tiền đấy.

Tôi chỉ không ngờ được rằng, bố ruột của thằng bé lại ở căn cứ quân sự!

Nhớ về bóng hình anh trong hồi ức, hai bố con nó giống nhau quá, nói đúng ra thì giống y như đúc.

– Tôi đợi em ở căn cứ, một tiếng sau tôi muốn gặp em, không thì…

Giọng nói trầm trầm của Từ Cảnh Sơ đã cắt đứt dòng hồi tưởng của tôi, kéo tôi về với hiện thực tàn khốc.

Cái từ “không thì” của anh khác nào đang đe dọa trắng trợn đâu mà!

Con trai đang nằm trong tay anh thì tôi đành chịu thôi, nhắm mắt cũng phải đi, không thể bỏ rơi con mình dứt ruột đẻ ra được.

Chắc chắn là không thể rồi! Con là người thân duy nhất của tôi, quan trọng hơn cả số mệnh của tôi nữa.

Sau khi cúp máy, tôi đành cam chịu lái xe đến căn cứ quân sự.

Tôi nhìn cổng căn cứ, kìm lòng chẳng đặng mà phải thở dài: Mình đã dẫn con trai trốn xa vậy rồi mà sao còn bị bố ruột nó bắt gặp cơ chứ.

Ông trời muốn hành xác tôi đây mà!

Sau khi đỗ xe, tôi lân la hỏi văn phòng của Từ Cảnh Sơ rồi đi đến phòng anh.

Khi gõ cửa, tôi cảm giác tay mình run bần bật, tâm trí đang viện ra cả đống lí do để lấp liếm được anh.

– Cốc cốc…

– Mời vào!

Vừa mới gõ được hai phát thì Từ Cảnh Sơ đã cất giọng, cảm giác bị áp bức hơn cả lúc nghe qua điện thoại.

Tôi hít sâu một hơi rồi bước vào.

– Chào thầy Từ, tôi là mẹ của Lục Thư Ngôn.

– Xin hỏi anh gặp tôi có chuyện gì không?

Trên đường đến đây tôi đã nghĩ cách rồi, ấy là phải giả vờ không quen anh, dù gì Từ Cảnh Sơ cũng không nhớ tôi là ai mà

Từ Cảnh Sơ nghe thấy giọng tôi thì dời mắt khỏi máy tính rồi quay sang nhìn tôi.

Vào cái khắc chạm mắt với anh, con tim tôi đã loạn nhịp. Năm năm không gặp thôi mà sao anh lại quyến rũ hơn thế này.

Tôi cứ phải nhắc chính mình rằng mày phải bình tĩnh, đừng để bị bắt thóp, phải diễn vai người lạ đến cuối buổi.

Từ Cảnh Sơ nhìn lướt qua tôi rồi chỉ vào chỗ đối diện anh.

– Em ngồi xuống trước đi.

– Vâng, cảm ơn anh.

Tôi mỉm cười, thong dong ngồi xuống nhưng thực ra thâm tâm tôi đang hoảng như chó rồi đây.

Tôi quyết định phải chơi đòn phủ đầu ngay khi ngồi xuống.

– Thầy Từ, vừa rồi thầy gọi cho tôi nhưng tôi vẫn không hiểu lắm, xin hỏi thầy muốn nói gì thế?

Trong sách bảo mình càng thể hiện ra rằng mình bình tĩnh mình thản nhiên thì sẽ không bị nghi ngờ. Cả trong phim người ta cũng diễn như thế nên chắc không sai đâu nhỉ…

Từ Cảnh Sơ nhấp chuột mấy cái rồi quay màn hình máy tính ra cho tôi xem.

– Em không định giải thích chuyện gì xảy ra à?

2.

Tôi nhìn vào màn hình, con trai tôi đẹp trai tuyệt vời, có mỗi khuyết điểm là quá giống Từ Cảnh Sơ.

Ngay sau ấy, tôi cẩn thận soi lại màn hình rồi quay ra nhìn Từ Cảnh Sơ, cố ra vẻ ngạc nhiên nhất có thể.

– Thầy Từ, con trai tôi giống thầy quá…

– Trời ơi! Có duyên quá, thế giới này vẫn còn những người không có máu mủ gì mà lại giống nhau đến vậy, trùng hợp thật đấy.

Sự bàng hoàng và phấn khích trước “duyên phận” đã được tôi diễn vô cùng sinh động.

Diễn đỉnh quá, tôi muốn tặng luôn cho mình tượng vàng Oscar dành cho Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

– Thế à? Trùng hợp vậy sao?

Từ Cảnh Sơ hỏi ngược lại một cách nhẹ bẫng nhưng tôi lại thấy áp lực ngồn ngộn chất chồng.

Nhưng nói dối đến đây rồi mà không nói tiếp thì toang mất.

– Đúng thế, trùng hợp thật sự, khó tin quá!

Tôi còn khẳng định để thể hiện sự chân thành của mình, chắc anh sẽ tin mà.

Song, ngay sau ấy, Từ Cảnh Sơ đã cười khẩy với tôi.

– Lục Điềm Điềm!

– Em định nói dối đến bao giờ nữa? Em tưởng giả vờ không biết gì là sẽ qua cửa hả?

Tôi sững người khi nghe thấy anh gọi tên tôi.

Từ Cảnh Sơ biết tôi? Không đâu, năm ấy tôi chỉ là đứa mờ nhạt thôi mà…

Tôi vẫn định giả đò nhưng anh đã chặn đường tôi khiến tôi chẳng còn lối ra.

– Lục Điềm Điềm, lớp Tài chính 1 của Đại học Giang Thành khóa 2014, có cần tôi nói tiếp không?

Anh chau mày hỏi tôi.

Tôi vô thức lắc đầu, tin chuẩn xác thế này rồi thì còn chối vào đâu được nữa?

Tất nhiên là không chối được rồi, chối nữa thì chẳng khác nào đang nói toẹt cho anh biết tôi có vấn đề.

Tôi giả vờ nhìn anh kĩ hơn, sau ấy mới ra vẻ ngạc nhiên hét lên: “Ôi giồi ôi, anh là Từ Cảnh Sơ hả! Em không nhận ra anh luôn đấy, anh thay đổi nhiều quá.”

Anh thay đổi nhiều thật, già dặn hơn, nam tính hơn lúc ấy, nhưng bảo không nhận ra anh là giả.

Gương mặt của Từ Cảnh Sơ rất dễ làm người ta phải nhớ cả đời.

Tuy vậy, anh chẳng đoái hoài đến vẻ bất ngờ của tôi, hình như anh còn đang cáu thì phải.

– Thế nên giờ chúng ta có thể nói về vấn đề tại sao con trai em lại giống tôi như đúc được chưa?

Ánh mắt sâu xa của anh nhìn thẳng vào tôi, rặt một vẻ đang tra hỏi người khác.

Tại sao không thoát ra được cái vấn đề này nhỉ, bạn bè với nhau thì đơn giản xíu đi, quan tâm nhiều thế làm gì…

– Trùng hợp thôi, thật đấy!

– Hồi đại học bọn mình cũng có nói chuyện đâu, còn chẳng hẹn hò với nhau, chắc chắn con em không liên quan đến anh được đâu, anh yên tâm!

Tôi nhìn thẳng vào anh, làm mặt chân thành để thuyết phục anh tin vào cái lí do mình bịa ra.

Từ Cảnh Sơ nhìn tôi chằm chằm, gương mặt anh không còn kìm được cơn tức của mình.

Thoáng chốc, anh đứng lên, cúi người nhìn tôi, khuôn mặt điển trai ấy cứ thế được zoom rộng trước mắt tôi, rồi anh nở nụ cười lạnh lùng.

– Lục Điềm Điềm, em đã nói là trùng hợp rồi, thế anh dẫn con em đi xét nghiệm ADN thì em cũng không ngại đâu đúng không!

3.

– Không được!

Anh nói như vậy khiến tôi vô thức cãi lại lời anh, cái vẻ kích động như này thì chỉ thấy được tôi đang chột dạ mà thôi.

Nhưng tôi còn cách nào khác đâu, không thể đưa con đi xét nghiệm ADN được.

Có kết quả thì Từ Cảnh Sơ sẽ giết tôi mất.

– Sao lại không được, em chột dạ à?

Từ Cảnh Sơ nhíu mày, nụ cười khẩy lại hiện hữu, anh nói cực kì chắc chắn, đôi mắt đen láy sâu xa ấy khiến lòng tôi hoảng loạn.

Thế nhưng, dù anh có dò xét thế nào thì tôi cũng không thể đầu hàng được.

– Tôi chột dạ sao được, con tôi có liên quan gì đến anh đâu, có gì mà phải chột dạ.

– Chắc chồng cũ của tôi giống anh đấy… Ừm, nhìn kĩ thì thấy giống thật, con tôi giống chồng cũ mà, nên trông nó giống anh thì cũng bình thường thôi.

Họa sĩ truyện tranh có trí tưởng tượng phong phú, hôm nay trí tưởng tượng của tôi đã được phát huy hết sức.

Từ Cảnh Sơ nghe vậy thì đanh mặt, nom còn lạnh lùng hơn cả khi nãy, anh nhìn tôi với ánh mắt dữ tợn.

Tôi có nói gì mích lòng anh đâu phải mà anh dữ thế.

– Chồng cũ của em đâu?

– Chết rồi.

Tôi thản nhiên nói hươu nói vượn, để tránh cho anh đi “đối đầu” với chồng cũ không tồn tại của tôi thì thà bảo chết cho nhanh.

Lúc này đây, tôi cực kì khâm phục IQ của mình.

– Chết thế nào?

Từ Cảnh Sơ lại cau mày hỏi, mấy bà hàng xóm còn không hóng hớt nhiều như anh.

– Thì… mất lúc leo núi, không tìm thấy hài cốt.

Tôi vừa nói xong thì Từ Cảnh Sơ đã nhìn tôi với gương mặt đượm nét cười, nhưng tôi cứ thấy nụ cười của anh rợn rợn thế nào ý?

Chẳng lẽ cái chuyện tôi mất chồng khi còn trẻ nó buồn cười lắm hả?

– Lục Điềm Điềm, em nghĩ tôi bị ngu hả?

Từ Cảnh Sơ tự dưng đổi chủ đề nhưng nom anh vẫn rất nghiêm túc.

Tôi bực mình, làm gì có ai lại đi hỏi xem mình có bị ngu không, chả lẽ bị sốt đến lú cả người rồi không?

Nhưng tôi vẫn trả lời anh đàng hoàng.

– Trông anh không ngu đâu nhưng câu hỏi thì ngu thật.

Loáng chốc, Từ Cảnh Sơ nhìn tôi với gương mặt tồi sầm như thể tôi làm anh bực quá vậy, nhưng tôi chỉ đang nói thật thôi mà.

Anh hít sâu một hơi rồi lại trầm mặt.

– Lục Điềm Điềm, dù em không thừa nhận Lục Thư Ngôn là con tôi thì tôi cũng sẽ nghĩ ra cách để chứng minh điều đó.

– Giờ thằng bé đang được tôi dạy quân sự, em không cản được đâu.

Anh nói như thế để đe dọa tôi, bắt tôi phải thừa nhận thì mới được khoan hồng.

Nhưng anh làm tôi sợ thật, lưng tôi lạnh toát, tâm trí còn nghĩ đến khả năng dẫn con tới thành phố khác sinh sống.

Song, dường như Từ Cảnh Sơ đọc được suy nghĩ của tôi nên anh chặn đường tôi luôn.

– Lục Điềm Điềm, đừng hòng trốn nữa, năm năm trước em còn trốn được chứ năm năm sau thì không thể đâu!

4.

Lời anh nói đã đưa tôi về kí ức trốn chạy của năm năm trước.

Thực ra tôi không muốn nhớ lại năm năm trước lắm.

Năm ấy, tôi đã mất bố mẹ của mình, trở thành một đứa trẻ mồ côi.

Quốc khánh năm năm trước, gia đình tôi lái xe đi du lịch với nhau và đã gặp phải trận sạt lở đất.

Vào thời điểm xảy ra tai nạn, bố tôi đã quay đầu gấp nhưng tảng đá khổng lồ đã đập vào người bố, còn mẹ thì ôm tôi thật chặt vào lòng.

Trước khi ngất đi, tất cả những gì tôi thấy chỉ là máu của mẹ.

Đến khi tôi tỉnh lại ở bệnh viện, ông bà nội lo tôi bị kích động nên lúc nói đến bố mẹ thì chỉ nói lập lờ cho qua chuyện.

Nhưng giấy không gói được lửa, tôi vẫn tìm ra sự thật.

Khi đến nhà xác nhìn bố mẹ, cơ thể bố mẹ chồng chất những vết thương, dường như chẳng chỗ nào lành lặn.

Tôi biết bố mẹ mất vì để bảo vệ tôi, tôi là đứa đã khiến bố mẹ phải chết.

Nếu không cứu tôi thì có lẽ bố mẹ vẫn còn sống.

Khi ấy, ngày nào tôi cũng sống trong tội lỗi, ngày nào tôi cũng nhớ bố mẹ da diết.

Dường như tôi chẳng còn ăn uống được gì, người gầy rộc đi, họ hàng thay nhau đến trông tôi vì sợ tôi sẽ làm chuyện điên rồ gì đó.

Thật ra tôi đã tự tử hai lần, lần nào cũng bị mọi người ngăn cản.

Cuối cùng, nhờ cái tát của anh họ mà tôi đã thức tỉnh.

Tự sát không thành nên tôi muốn tuyệt thực, anh họ chạy đến nhà bà nội tát tôi một cái.

– Lục Điềm Điềm, em nhìn em xem có ra thể thống gì không, bố mẹ liều mình bảo vệ em để cho em tự sát hả? Em muốn chết thế thì đáng ra bố mẹ không nên liều mạng để cứu em làm gì!

– Em nhìn đi, ông bà nội, ông bà ngoại ngày nào cũng khóc vì em, em muốn cả ông cả bà chết hết theo mình à?!

Anh họ kéo tôi ra phòng khách, nhìn ông bà đau khổ cầu xin tôi phải sống.

– Điềm Điềm, ông bà đã mất con rồi, không thể mất thêm em được nữa đâu.

– Anh xin em hãy sống đi, vì ông bà, vì bố mẹ đã mất của em.

Kể từ ngày hôm ấy, tôi không còn muốn chết nữa.

Mặc dù cõi lòng tôi vẫn đau đớn khôn nguôi nhưng tôi vẫn gặng cười trước mặt mọi người, không dám làm tổn thương gia đình thêm nữa.

5.

Nghỉ ngơi hai tháng, tôi quay lại trường học.

Gần tốt nghiệp rồi nhưng tâm lý tôi vẫn chẳng hề khá lên nên chỉ học qua quýt, đứng trên bờ vực của việc không ra được trường.

Hồi ấy tôi rất hay trốn ở thư viện nhưng không phải để đọc sách, mà do tôi thấy thư viện rất yên tĩnh, ngồi một mình khá ổn.

Lần nào tới thư viện tôi cũng ngồi ở góc trong cùng, đến nhiều nên dường như đấy đã là chỗ của riêng tôi.

Khoảng nửa tháng sau, đều đặn từng ngày từng ngày, hôm nào tôi cũng thấy một mảnh giấy viết những câu chuyện cười xuất hiện trên bàn mình.

Những mẩu chuyện cười ấy đã bầu bạn với tôi đến khi tôi tốt nghiệp, là sự ngọt ngào nhỏ nhoi tô điểm cho cuộc sống thảm hại của tôi.

Hôm tốt nghiệp là lần cuối cùng tôi đến thư viện.

Trên bàn vẫn được gắn một mảnh giấy nhưng lời nhắn không phải là câu chuyện cười nào nữa.

“Hãy cứ ngẩng đầu lên, phong cảnh ngoài cửa sổ thật tươi đẹp biết bao.”

Một câu nói thật giản đơn nhưng tôi nhớ mãi đến tận bây giờ.

Bước ra khỏi thư viện, bạn cùng phòng bảo mọi người tụ tập với nhau ăn mừng tốt nghiệp đấy, có lẽ là nhờ sức mạnh của lời nhắn ấy nên tôi đã tham gia buổi tiệc.

Cả 5 lớp chuyên ngành bọn tôi tụ tập với nhau, lúc ấy Từ Cảnh Sơ ngồi bàn ngay cạnh chúng tôi.

Tôi nghe loáng thoáng thấy mọi người bảo anh tốt nghiệp xong sẽ đi lính, rồi còn nói gì đó về việc anh sẽ tỏ tình với người anh thích, nhưng cụ thể ra sao thì tôi không nghe rõ lắm.

Thật ra năm ấy tôi cũng phải lòng anh, dù sao thì anh vừa đẹp vừa giỏi mà, hỏi thử xem có cô nào không rung rinh với anh cơ chứ.

Chỉ là, kể từ ngày gia đình gặp chuyện, tôi đã chẳng còn những tâm tư ấy nữa.

Lúc dần tan tiệc thì tôi có đi vệ sinh, nhưng vừa ra đến ngã rẽ thì bị Từ Cảnh Sơ đang chuếnh choáng men say ôm chặt vào lòng, không sao vùng ra được.

Ngay khắc ấy, trong tôi nổi lên một suy nghĩ.

Ba mẹ qua đời khiến tôi khát khao có một người thân máu mủ với mình.

Từ Cảnh Sơ sắp đi lính, bọn tôi cũng tốt nghiệp rồi nên sau này không thể gặp lại nhau được nữa, thế thì thích hợp quá rồi.

Thành thử, tôi dẫn anh vào khách sạn, những chuyện sau ấy đã nảy sinh hết đỗi tự nhiên.

Tôi bỏ chạy nhân lúc anh đang ngủ, với lại tôi cũng lo anh sẽ tìm được mình nên ngay trong đêm đấy tôi đã mua vé máy bay rời khỏi Giang Thành.

Có lẽ ông trời rủ lòng xót thương cho đứa trẻ mồ côi này nên tôi đã trúng thưởng ngay lần đầu tiên, trời đã đưa con trai đến bên tôi.

Những ngày tháng mang thai vô cùng hạnh phúc, tôi biết chắc chắn bố mẹ cũng sẽ rất vui khi thấy tôi có em bé, vậy nên cuộc sống của tôi ngày một đẹp hơn.

Năm năm nay, tôi sinh con, nuôi con khôn lớn, dù vất vả thế nào thì tôi vẫn căng tràn hạnh phúc.

Không ai thấu hơn tôi rằng có một người cùng huyết thống với mình là một điều tuyệt vời đến nhường nào.

Cứ ngỡ rằng cuộc sống của hai mẹ con tôi sẽ trôi qua bình yên như vậy, không ngờ lại xui rủi gặp được bố ruột của con thế này.

– Lục Điềm Điềm, tại sao năm đấy em lại rời đi không nói một lời?

Chất giọng trầm của Từ Cảnh Sơ đã kéo tôi ra khỏi vùng kí ức, tôi ngẩng lên chạm vào ánh mắt sâu xa của anh.

Thoáng sau, bờ môi ấy đã cất lên một câu khiến tôi kinh hoàng:

– Đêm tốt nghiệp ấy, tôi biết người đó là em.

Hết chương 1.