Sớm Muộn Gì Em Cũng Là Của Anh

Chương 4: Kích bản không nên nhìn thấy

Sáng sớm sau sinh nhật, trong chung cư tầng cao nhất nằm ở khu S1 của Tô Gia Hành.

Trên drap gường bằng vải lụa mềm mại màu xanh thẫm, một cô gái da trắng như tuyết với đường cong sống lưng hoàn mỹ thoáng ẩn thoáng hiện dưới lớp chăn chưa đắp kín, chỉ nhìn bóng lưng thôi thì đã đẹp đến khó tả rồi.

Nhưng khi cô mơ màng chớp mắt tỉnh dậy, toàn thân lại toát ra một vẻ trong trẻo và dịu dàng, thoáng cái khiến cô càng trở nên quyến rũ hơn bội phần.

Sợi dây chuyền trên cổ càng hợp với làn da mềm mại của cô, lấp lánh lãng mạn dưới ánh nắng chiếu vào.

Nhan Lạc vỗ vỗ chỗ nằm bên cạnh đã trống không, ý thức được Tô Gia Hành đã rời đi, ban nãy trong mơ màng dường như nghe điện thoại của anh vang lên, rồi vội vã đi, có lẽ là công ty có việc, thế nên cô không vội hỏi làm gì.

Nhan Lạc thuần thục tìm trong gian treo quần áo của anh các thứ dùng trong nhà tắm và quần áo của mình để lại đây, mặc áo choàng tắm rồi thong thả đi rót một ly café, không vội đến công ty tìm quản lý để hỏi lịch trình làm việc, mà vô cùng nhẹ nhõm tự do cầm kịch bản, chân trần đi tới thư phòng của anh để lấy một cây bút dạ quang.

Tâm trạng cô thật sự rất vui vẻ.

Tô Gia Hành hôm qua chọn tặng cô sợi dây chuyền này trước mặt bao nhiêu người, ý nghĩa đã quá rõ ràng, cô ở cạnh anh đã bao năm nay, chưa từng chủ động yêu cầu gì ở anh, nhưng anh vẫn luôn đối xử tốt với cô, cô thật sự rất vui.

Hôm nay là sinh nhật Cửu Cửu, lúc về sẽ gọi em ấy cùng Tô Gia Hành ăn một bữa cơm mới được.

Đang nghĩ thế, Nhan Lạc kéo ngăn kéo bàn đầu tiên ra, hiểu được thói quen của Tô Gia Hành sẽ đích thân hỏi cô về mọi kịch bản phim, thế là tiện tay lật ra, tâm tư thiếu nữ đang xao động chỉ mong có thể nhìn thấy cạnh cảnh hôn trong kịch bản có dòng chữ anh viết “đề nghị cắt bỏ”.

Lật xem một lúc, Nhan Lạc chú ý thấy có một vị trí vô cùng nổi bật. Biểu cảm của cô ban nãy còn mím môi cười khẽ, bây giờ hàng lông mày rất đẹp đã hơi nhíu lại, nụ cười vụt tắt.

Cô lật đến trang cuối cùng của kịch bản, ở đó có một dòng chữ viết tay và chữ ký mà cô không thể quen thuộc hơn:

“Biên kịch: Nhan Cửu”.

Nhan Cửu không thể ngờ rằng, vào giây phút cô ra khỏi cổng tòa nhà bệnh viện, người cô nhìn thấy lại là anh.

Tô Gia Hành dựa người vào chiếc xe có màu sắc và logo rất khiêm tốn nhưng lại không hề khiêm tốn chút nào, vào khoảnh khắc nhìn thấy Nhan Cửu, anh nở một nụ cười mà cô không thể quen thuộc hơn được.

Tiếp đó, thế giới của Nhan Cửu xuất hiện những khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, cô nhìn Tô Gia Hành, cho dù sớm như thế đã nhận được điện thoại đến đón cô, anh vẫn mặc bộ âu phục màu tối chỉnh tề, vẫn tinh tế như mọi khi, giống như chuyện ngày hôm nay không phải là bất ngờ gì, anh đều sẽ chuẩn bị chu đáo cho bất cứ mọi việc vậy.

Anh vẫn có thể cười với cô, tốt với cô như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng cô không làm được.

Anh tiến từng bước tới chỗ cô, Nhan Cửu lại vô thức muốn tránh né.

“Cửu Cửu, đã hơn hai mươi tuổi rồi, sao mà nghịch thế.”

Sau một câu trách móc nhưng không có ý trách cứ gì, Tô Gia Hành luôn cười tươi nhìn cô, hơi nghiêng người quan sát kỹ miệng cô rồi đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, sau đó nói:

“Nếu để chị em biết thì cô ấy sẽ rất lo đấy.”

Toàn thân Nhan Cửu vô thức cứng đờ khi anh đưa tay ra, cô cúi đầu không dám nhìn, ra sức khống chế trái tim vốn dĩ rất đau nhưng vẫn đập điên cuồng, hít vào thở ra, rồi khẽ nói:

“Xin lỗi.”

“Cô bé ngốc này, lên xe đi, hôm nay không cần đến công ty nữa, đưa em về nhà trước, tối nay bọn anh sẽ mời em ăn cơm nhé.”

Tô Gia Hành không đề cập đến chuyện hôm qua nữa, anh vẫn rất lịch thiệp mở cửa xe cho Nhan Cửu ngồi vào. Khải Văn đã rời đi, Nhan Cửu một mình ngồi trong xe cảm thấy không biết là do chuyện xảy ra trước đó, hay là bây giờ ngồi riêng với Tô Gia Hành, mà từ mặt đến tim cô đều đang bỏng rát.

Cô ngồi ghế sau, yên lặng chà xát gấu váy, cô giống như một đứa trẻ làm sai, trước kia cơ hội được ở riêng với anh thế này sẽ là món quà khiến tim cô như nở hoa, mà từ sau đêm hôm qua, hình như đã biến thành một sự hành hạ khó tả.

“Nhà mới thấy thế nào?”

Tô Gia Hành lên tiếng hỏi.

“Rất tốt ạ! Gần công ty, cạnh bệnh viện, trường học, trung tâm mua sắm, đi lại rất thuận tiện, tiền đặt cọc lại vừa phải, tính ra thì phí trang trí v.v… khiến em có cảm giác như lại có lý do để tiếp tục phấn đấu vậy ha ha.”

Lúc này Nhan Cửu mới dần dần xua tan được sự ngượng ngập và căng thẳng trong lòng, cười và trả lời anh.

Ban đầu Nhan Lạc không muốn cô dọn đi, cứ cảm thấy cô em gái nhỏ mình mấy tuổi mãi mãi không trưởng thành, nhưng Nhan Cửu chọn có một tổ ấm cho riêng mình, vì chuyện đó xem như một giấc mơ từ bấy lâu nay của cô.

Đương nhiên là, giấc mơ này nếu không có sự giúp sức của hai người họ thì cũng không được thực hiện suôn sẻ như vậy.

“Khu vực đó may mà có anh nhờ người tìm giúp em, nghe chị môi giới nói là căn hộ kế bên đã ra tay trả tiền hết một lúc. Giành được nó đúng là may mắn quá! Khoản nợ từ từ em trả nhé.”

Nhan Cửu nói một lúc thì quên mất sự dằn vặt ban đầu, điểm này của cô rất tốt, cảm xúc thay đổi rất nhanh, khá dễ quên và dễ hài lòng.

“Chiều nay họp sẽ ra quyết định cuối cùng, nếu sức khỏe chưa ổn thì không cần đi.”

Tô Gia Hành nhìn Nhan Cửu qua gương chiếu hậu, nói.

Nhan Cửu nghe thế thì lắc đầu, hiện giờ cô đang dốc sức sửa lại kịch bản cải biên rất thu hút mà công ty mới mua về, vì là lần đầu cô tiếp nhận kiểu cải biên kịch bản “Tin lạ” này, bộ phim này cũng là bộ tiếp theo của Nhan Lạc rất được công chúng mong chờ, nên bọn họ đã tiêu tốn không ít tâm sức và thời gian.

Giống như kịch bản “Kẻ trầm lặng” mà cô đã dốc hết tâm huyết ban đầu, tạo ra cho chính Nhan Lạc, những điều tốt đẹp Nhan Lạc dành cho cô từ nhỏ đến lớn, cô không cách nào báo đáp, đóng phim và trở thành ngôi sao là mơ ước của chị cô, tuy cô không có tài lực hùng hậu để làm hậu thuẫn cổ vũ và đảm bảo cho chị, nhưng cô cũng sẽ làm tất cả những việc tốt nhất mà mình có thể làm được.

Chiếc xe nhanh chóng tiến vào cổng tiểu khu, Tô Gia Hành mở cửa xe cho cô rồi ngồi lại vào ghế lái, nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó nhìn Nhan Cửu, nở nụ cười như gió mùa xuân:

“Vậy thì hai giờ chiều, gặp ở đây? Anh đưa em qua đó.”

Nhan Cửu vội xua tay, nụ cười trên gương mặt hơi thiếu tự nhiên:

“Không cần không cần, em đã tỉnh rượu rồi, miệng cũng không bị gì, công ty đang chuẩn bị dự án đầu tư lớn như vậy, nhiều việc lắm, không làm phiền anh đâu.”

Tô Gia Hành thấy cô kiên quyết thì cũng không yêu cầu thêm, lúc này điện thoại rung lên, là cái tên trong dự đoán của anh, anh vội vã nhìn thoáng qua rồi gật đầu với cô, đeo tai nghe bluetooth lên và lái xe rời đi.

……

Báo cáo tiến độ hợp tác và khởi động của hai dự án lớn trong nửa cuối năm, Tô Gia Hành đích thân tham gia và chủ trì cuộc họp, Nhan Lạc cũng đến, tất cả mọi người trong công ty gần như đều sẵn sàng chờ đón.

Nhan Cửu trước khi đi đã rửa mặt đến mấy lần, trang điểm để tăng vẻ tươi sáng, cố gắng để thoát ra khỏi cơn chóng mặt váng vất mà sự điên cuồng tối qua mang lại, cuối cùng kiểm tra lại nội dung phát biểu và tài lệu cần mang theo vào buổi họp hôm nay.

Hai giờ chiều, phòng hội nghị A1 của Công ty giải trí Hoàn Vũ.

Trước khi cuộc họp bắt đầu, các thực tập sinh phân phát tất cả tư liệu bằng bản giấy mà hội nghị sẽ cần dùng đến, Tô Gia Hành và Nhan Lạc một trước một sau đi vào, ánh mắt mọi người ngoài bị thu hút bởi cặp đôi hoàn hảo kia, đặc biệt còn để ý thêm cả phần cổ của Nhan Lạc.

“Sao cô ấy không đeo nhỉ? Tôi còn muốn mở rộng tầm mắt đây.” Đồng nghiệp xung quanh thì thầm bàn tán.

Thực tập sinh đang đến chỗ cô, định phát kịch bản đã photo cho cô nhưng lại nhận ra là thiếu mất một bộ.

Sự sai sót trong công việc khiến cô bé mới vào hoảng loạn lên, bắt đầu xin lỗi Nhan Cửu.

“Xin lỗi chị Cửu Cửu, em in thiếu một bộ rồi, hay là bây giờ em đi…”

“Không sao…” Nhan Cửu đang định khoát tay bảo cô bé đừng căng thẳng, bây giờ in cũng không kịp nữa, dù sao cô vẫn nhớ nội dung kịch bản, dù gì cũng là cô tham gia vào sửa chữa cải biên mà.

Vừa dứt lời thì trợ lý Sunny ngồi sau Nhan Lạc lấy ra một bộ từ túi xách của mình, đưa đến trước bàn Nhan Cửu, cười nói:

“Ở đây có dư một bộ này.”

Trục trặc nhỏ đã được giải quyết xong, hội nghị chính thức bắt đầu.

Sau khi giới thiệu xong sự hỗ trợ tài chính, thời gian dự kiến của dự án “Tin lạ” và giới thiệu dàn diễn viên được mời, micro được đưa tới chỗ Nhan Cửu, cô lấy bản ghi chép đầy màu sắc đã được mình chú thích rõ, bắt đầu nghiêm túc báo cáo.

Theo lời giới thiệu về tiến triển trong cấu tứ của kịch bản, trong phòng họp vang lên âm thanh lật giở đại cương kịch bản và trang đọc thử, Tô Gia Hành vẫn mỉm cười theo dõi cô, nhưng cô không dám nhìn thẳng vào anh, theo thói quen căng thẳng khi công khai nói chuyện trước mọi người, cô đều sẽ liếc nhìn Nhan Lạc đang nhìn cô bằng ánh mắt cổ vũ và tươi cười.

Nhưng hôm nay, vẻ mặt của Nhan Lạc rất bình thản.

Nhan Cửu chú ý đến điều đó thì đã gần kết thúc bài diễn thuyết, trong lòng cô thoáng thấy không ổn, chỉ đành tạm thời dẹp suy nghĩ đó sang một bên, nhưng không thể kiềm chế bản thân nhìn về hướng của Nhan Lạc.

Báo cáo xong quay về chỗ ngồi, Khải Văn ngồi phía sau đưa một chai nước ra, len lén giơ ngón cái lên, Nhan Cửu cảm thấy yên lòng hẳn.

Báo cáo về dự án “Tin lạ” xong, trước khi nửa phần còn lại bắt đầu thì có 15 phút nghỉ ngơi, bất ngờ là Tô Gia Hành vừa tuyên bố tạm nghỉ thì Nhan Lạc liền đứng dậy, cô liếc nhìn Tô Gia Hành một cái rồi hai người dường như có cùng một suy nghĩ, văn phòng mà họ bước vào vừa đóng lại thì phòng hội nghị mới náo nhiệt hơn.

“99 này, chị cừ lắm, báo cáo chị làm logic rõ ràng, đâu ra đó! Em khen thế nào cũng không đủ! Kiểu gì cũng không nhận ra hôm qua… ha ha, chị yên chí, em không nói em không nói.”

Nhan Cửu ném cho cậu ta ánh nhìn “cậu câm miệng lại đi” để kịp thời chặn họng Khải Văn, định dọn dẹp tài liệu liên quan đến “Tin lạ” trên bàn để chừa chỗ cho cuộc họp tiếp theo, lúc cầm kịch bản lên thì tiện tay lật xem, bỗng dưng, cô khựng lại.

“99, chị còn uống nước không?” Khải Văn đứng dậy, chuẩn bị đi lấy chai nước, hỏi nhưng không nghe thấy câu trả lời thì quay đầu lại, thấy bóng lưng Nhan Cửu đứng đờ ra đó cứ như bị ấn nút tạm dừng vậy.

“99, 9?”

Khải Văn lại gần rồi đẩy nhẹ cô một cái, Nhan Cửu mở to mắt như thể mới tỉnh khỏi cơn mộng mị, “a” một tiếng thật to, rồi sau đó đóng sập tập kịch bản kia lại, thu hút không ít sự chú ý của những người xung quanh.

“Không sao, tôi không sao!”

Cô hoảng loạn khoát tay, nhét kịch bản vào túi, lập tức cầm chai nước trên bàn lên uống ừng ực một ngụm lớn, hai tay chống xuống bàn rồi đứng dậy, cầm lấy túi xách và lao ra nhà vệ sinh.

“Có phải là bà dì đến thăm không nhỉ…” (bà dì: ý chỉ kỳ kinh nguyệt của phụ nữ)

Khải Văn nhìn hành động khác thường của Nhan Cửu, gãi gãi đầu, thầm nghĩ trong bụng.

Nhan Cửu trốn trong phòng vệ sinh, lấy kịch bản kia ra, túi rơi xuống đất cô cũng mặc kệ, cùng lúc cô nhìn thấy ký hiệu màu dạ quang kia, vì sự căng thẳng và cảm giác nghẹt thở do nội tâm sục sôi trong lòng mà tay cô bắt đầu run bắn lên, tiếng thở gấp nghe vô cùng rõ ràng:

Đây là kịch bản vốn không nên cho bất kỳ ai nhìn thấy.

Không sai, đó chính là kịch bản mà cô đã đưa nhầm cho Tô Gia Hành.