Mười giờ tối, Ung Tuấn Triển trở lại khách sạn. Ngoài cửa sổ, ánh sáng hắt xuống dòng sông Hoàng Phố tạo nên những con sóng sáng loang loáng; các tấm kính lớn thủy tinh tạo thuận lợi để ngắm khunh cảnh tinh hoa của Thượng Hải. Đứng ở đây có thể nhìn thấy tháp truyền hình Đông Phương Minh Châu. Ngày đầu tiên anh đã phải chiến đấu không ngừng với công việc trên xe, đứng ngắm dòng sông chừng 10 phút thì anh cởi quần áo đi vào phòng tắm.

Cả ngày hôm nay Vạn Tử Tẩm không hề gọi điện xin giúp đỡ, còn thư ký Lương thì có gọi cho anh vài cuộc và cũng không nhắc tới người giúp việc mới của gia đình anh.

Xem ra cô làm việc rất có kinh nghiệm và thành thạo. Chắc anh không cần lo lắng về chuyện cô ở chung với Trọng Hàm nữa.

Trọng Hàm là một đứa nhỏ trưởng thành sớm, những kể ra cũng lạ, một đứa nhỏ xuất sắc về mọi mặt, đạt thành tích cao trong học tập lại thường cáu kỉnh mỗi khi anh đi công tác, thậm chí còn sinh bệnh.

Anh có từng hỏi qua một bác sĩ nghiên cứu tâm lý trẻ em, bác sĩ nói đó là trong ký ức của Trọng Hàm đã tồn tại cảm giác thiếu an toàn.

Anh có thể đoán được vài phần, chắc liên quan tới chuyện ngay từ lúc còn ở tả nó đã bị mẹ mình vứt bỏ nên đặc biệt nhạy cảm với người cha và thường không thể hiện cảm xúc ra bên ngoài. Nếu có được một người mẹ thực sự yêu thương nó thì chắc tình trạng này sẽ được cải thiện.

Trong thực tế, anh đã cố gắng tìm một người mẹ mới cho Trọng Hàm, nếu có một người phụ nữ nào thật tâm coi Trọng Hàm quan trọng như anh đối với nó thì anh sẽ kết hôn với người phụ nữ đó. Nhưng mà anh vẫn chưa gặp được người như ý, một người phụ nữ anh có tình cảm và Trọng Hàm cũng thích người ấy.

Hơn phân nửa phụ nữ tới với anh đều nhiệt tình như lửa nhưng đối với Trọng Hàm lại hư tình giả ý. Cuối cùng anh cũng từ bỏ ý định kia, một gia đình chỉ có hai cha con cũng không tồi. Nhu cầu sinh lý thì có nhiều cách để giải quyết, anh cũng thật sự không cần một cô vợ tới quấy rầy cuộc sống thoải mái hiện tại của mình.

Sự xuất hiện của Trương Cảnh Viện là một điều ngoài ý muốn; đó là một người phụ nữ từng ly dị một lần. Mặc dù cố đối với Trọng Hàm lãnh đạm thế nào thì cũng không có khả năng yêu cầu sinh một đứa con chung giữa hai người.

Đây chính là một người đạt yêu cầu để anh thỏa mãn những mong muốn của các bậc trưởng lão trong nhà; đồng thời là cách bảo vệ Trọng Hàm, không làm tâm hồn nhỏ bé của nó bị thương tổn.

Nếu đối tượng kết hôn của anh là mẹ đẻ của Trọng Hàm thì tất cả thật hoàn mỹ.

Người phụ nữ cam tâm tình nguyện trộm sinh đứa con của anh chắc là có thương anh, điểm ấy hẳn anh không cần hoài nghi? Nếu không thương anh thì sao lại chịu đựng một mình hạ sinh đứa nhỏ?

Nhưng có trời mới biết cô là ai? Ở đâu?

Đây là một câu hỏi bí ẩn không có lời đáp, cũng chính là thứ mà anh thiếu Trọng Hàm. Có lẽ cả đời này anh không thể nói cho Trọng Hàm biết mẹ đẻ nó là ai, thật sự là một sự hối tiếc quá lớn và nặng nề. Làm sao có thể nói với nó rằng lúc đó anh chỉ là một thằng oắt con lông bông không hiểu chuyện, chỉ vì không kiềm chế mà có một đêm mây mưa để rồi tạo ra nó?

Ring ~~ Tiếng chuông tin nhắn vang lên đánh gãy dòng suy tưởng của anh. Anh mở di động ra, nhìn tên người gửi là Vạn Tử Tẩm. Ai, xem ra anh đã kết luận quá sớm rồi, dù sao thì cô vẫn cần tới giúp đỡ. Chắc là Trọng Hàm lại tự nhốt mình trong phòng, khuyên bảo thế nào cũng không chịu ăn cơm…

Anh mở tin nhắn ra, hình ảnh Trọng Hàm hớn hở ăn khoai tây chiên choán hết cả màn hình điện thoại. Phía dưới còn có mấy dòng chữ chú thích: Hôm nay đi ăn ngoài, ăn món McDonald!

Cô đưa Trọng Hàm đi ăn thức ăn nhanh sao?

Đây không phải trọng tâm, đáng nói là Trọng Hàm có vẻ thích và con ăn rất vui vẻ.

Tuy trong ảnh chụp Trọng Hàm không cười nhưng anh biết mỗi khi Trọng Hàm nâng mày lên như vậy chứng tỏ nó đang rất vui. Đứa nhỏ này ngay từ bé đã học cách chôn dấu tình cảm trong lòng, mọi cảm xúc đều thể hiện qua hàng lông mày.

Anh bật cười nhìn tấm ảnh chụp, khóe miệng cong lên càng ngày càng rộng.

Anh quyết định, trở về phải tăng lương cho cô mới được!

Màn đêm yên tĩnh, trên giường bên cạnh chiếc máy tính xách tay màu trắng là một người phụ nữ nhỏ bé trong bộ đồ ngủ màu trắng đang hứng thú gửi các tin nhắn hình ảnh đi. Mỗi một tin nhắn đính kèm bức ảnh chụp một cậu bé dễ thương, tên của nó là Ung Trọng Hàm. Ông trời, Trọng Hàm, Trọng Hàm, ngay cả cái tên cũng đáng yêu như vậy, cái tên này rất hợp với tính cách lễ phép và nhu thuận của nó. Không phải vì cô là mẹ của nó là khen quá, thực sự là nó rất đáng yêu, diện mạo mi thanh mục tú, dáng người đang phát triển vừa phải, không mập không gầy. Sao trên thế giới này lại có một đứa bé đáng yêu tới nhường này chứ?!

Mà bảo bối này chính là do cô sinh nha, từ trong bụng cô sinh ra đó… Trời ơi! Sinh ra một đứa bé đáng yêu thế này thì cô đúng là thiên tài, đáng được vỗ tay khen ngợi!

Cô còn nhớ rõ khi mang thai, tâm tình lúc chua lúc ngọt; được nhìn nó mỗi ngày lớn lên trong bụng mình khiến cô thấy vui sướng không nói nên lời, lắm lúc còn thấy không kiên nhẫn để chờ đợi.

Dì nói dì nhất định sẽ tìm được ba của đứa nhỏ, nhất định sẽ để cho gia đình họ ba người được ở bên nhau nhưng cuối cùng thì mọi thứ đều thay đổi…

Ai, không biết Trọng Hàm nghĩ thế nào về người mẹ đẻ của mình, còn Ung Tuấn Triển nữa, không biết anh có cảm nhận gì về người phụ nữ đã vụng trộm sinh ra đứa trai này cho anh?

Cô không biết. Nếu anh ghét cô thì sao bây giờ? Nếu Trọng Hàm hận người mẹ đã sinh ra nó thì làm thế nào đây?

Ring ~~ Tin nhắn tới, chắc là Ung Tuấn Triển trả lời thư. Tuy cô đã sớm chuẩn bị tư tưởng bị anh trách mắng rồi nhưng tim cô vẫn đập nhanh không kiềm chế lại được. Anh nói Trọng Hàm không thích đi ăn ngoài, thế mà cô cố tình dẫn nó đi ăn đồ ăn nhanh, bị mắng cũng đáng lắm.

Cô vội vàng mở tin nhắn, không nhìn thấy những câu chữ như trong tưởng tượng, ngược lại có hai câu ánh vào tầm mắt: Cám ơn cô đã làm cho Trọng Hàm vui vẻ như vậy, tôi ở đây cũng yên tâm rồi!

Trời ạ, anh nói cảm ơn với cô, không mắng trách, không có vẻ khó chịu.. mà là cảm ơn?!

Tuy chỉ có hai câu ngắn ngủn nhưng lại khiến cô đọc đi đọc lại tận mười lần mới chịu gấp điện thoại lại; trong lòng cảm thấy vô cùng mỹ mãn.

Đã mười giờ, cố muốn đi xem Trọng Hàm đã ngủ chưa. Hy vọng là nó đã ngủ, điều đó chứng tỏ nó nghe những lời cô nói.

Cô rón rén đi tới trước cửa phòng Trọng Hàm, nhẹ nhàng mở cửa phòng thì thấy bên trong chỉ có duy nhất ngọn đèn mờ nhạt còn Trọng Hàm thì đang nằm trên giường say giấc.

Đúng là nó đã lên giường đúng giờ, gương mặt như thiên sứ khi ngủ kia thực sự đã câu dẫn được cô. Nó khiến cô nhịn không được cẩn thận đi tới bên giường, cúi người khẽ hôn lên hai bầu má đáng yêu của bảo bối.

– Ngủ ngon, tiểu bảo bổi. Chúc con có một giấc mơ đẹp!

Rồi cô lại rón rén đóng cửa lại đi ra ngoài.