Tối nay bọn họ không đi ăn khoai tây chiên được. Ung Tuấn Triển đã đưa Trọng Hàm tới khách sạn Four Seasons ăn cùng cùng cha con Trương Cảnh Viện, chỉ còn một mình cô. Một người giúp việc nếu cũng đi theo thì trông rất kỳ quái, thế nên cô ở lại phòng sắp xếp mấy tấm ảnh chụp trong những ngày qua. Bức nào cũng ghi rõ tên, phân loại ngày, địa điểm chụp rồi cho vào một thư mục chung.
Thực ra, Trọng Hàm không muốn đi, là cô khuyên giải, giải thích mãi, còn phải hứa với nó là vào kỳ nghỉ hè năm sau sẽ dẫn nó đi xem bóng chày thì nó mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý đi ăn cơm.
Đứa nhỏ này không thích Trương Cảnh Viện, ai cũng có thể dễ dàng cảm nhận được nhưng nếu Trương Cảnh Viện thật sự trở thành mẹ kế của nó thì nó sẽ thế nào đây?
Cô có thể nào tình nguyện làm một người bảo mẫu suốt đời cho Trọng Hàm sao? Nếu đứa ra đề nghị này thì Ung Tuấn Triển liệu có nghi ngờ gì không? Cô vẫn không thể nào hiểu nổi vì sao anh lại chọn Trương Cảnh Viện, ngoại trừ gia thế xứng đôi với anh thì bọn họ căn bản không tương xứng chút nào hết.
Nếu người phụ nữ mà anh thích là một người dịu dàng, tốt bụng, biết chăm sóc gia đình, biết yêu thương hay là nhiệt tình thì cô còn dễ hiểu, đằng này Trương Cảnh Viện…
Một người phụ nữ lãnh đạm như cô ta.. họ thực sự sẽ tâm linh tương thông ư?
Nhưng đó không phải là chuyện cô có thể thay đổi, anh thích Trương Cảnh Viện, bọn họ kết hôn vì từ trước đã có giao ước và họ cũng thường xuyên hẹn hò ăn cơm cùng nhau. Đó là sự thật, một sự thật làm cô thấy khó chịu.
Cô cũng thường hỏi chính mình, nếu năm cô 17 tuổi không giận dỗi chạy tới vùng núi đó, không gặp anh, không sinh ra Trọng Hàm thì cuộc đời của cô sẽ thế nào?
Nghĩ tới nghĩ lui thì cô vẫn tình nguyện được gặp anh, ngu ngốc bí mật sinh một bản sao hoàn hảo của anh; cho dù đời này không thể để cho họ biết cô là ai thì cô vẫn không hối hận…
Nghĩ tới mệt mỏi, bụng đã có cảm giác đói, cô không gọi phục vụ phòng lên, mà ăn cũng không có ngon miệng nên đành ghé vào bàn rồi ngủ thiếp đi.
Đang mơ mơ màng màng thì có tiếng động khiến cô giật mình.
Vạn Tử Tẩm dụi dụi mắt, cố gắng mở to mắt ra nhìn thì thấy có một chiếc áo khoác trên người mình, bên cạnh bàn có người…
– Tôi đánh thức em sao? – Ung Tuấn Triển nhìn cô, trong mắt có thứ ánh sáng kỳ lạ. – Vẫn chưa ăn tối, có đúng không? Tôi gọi phục vụ mang chút đồ ăn lên cho em nhé!
– Ồ.. không cần đâu. Tôi không đói bụng. – cô ngồi lên, nâng mắt hỏi. – Trọng Hàm đâu? – cô đã ngủ bao lâu rồi nhỉ? Cha mẹ ơi, hình như đã lâu lắm rồi.
– Nó đã ngủ rồi. – anh dịu giọng đáp, tầm mắt vẫn chưa rời khỏi cô.
Vạn Tử Tẩm lập tức đẩy ghế ra, đứng dậy:
– Tôi đi nhìn nó một chút.
Trương Cảnh Viện cũng ở trong khách sạn này, nói không chừng sẽ bất ngờ tới kiểm tra, tốt nhất cô không nên ở một mình với anh trong phòng. Tuy đây là phòng cô và anh cũng chưa được cô đồng ý đã bước vào nhưng nếu thực sự bị bắt gặp thì cũng hết đường chối cãi.
– Khoan đã! – Ung Tuấn Triển đột nhiên giữ cô lại, thình lình ôm cô vào lòng, khóa chặt trước ngực.
Cảm giác được ôm cô thật tuyệt, anh đã sớm muốn làm thế này từ lâu rồi!
– Anh … anh làm cái gì vậy? – cô bị dọa, tim đập như trống đánh.
Anh có thể cảm nhận được cả người cô cứng ngắc, ánh mắt đầy hứng thú quan sát cô, giọng điệu cực kỳ ôn nhu:
– Tiểu thư giúp việc của tôi, em quan tâm Trọng Hàm như vậy khiến một người làm ba ba như tôi cũng phải ghen tỵ. Em không thể chia sẻ một chút cho tôi sao?
Vạn Tử Tẩm nuốt khan nước miếng, trộm nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh:
– Không phải là anh uống rượu đó chứ? Uống nhiều lắm sao? Anh không sợ tiểu thư Trương đột ngột chạy tới đây…
– Không cần lo lắng. – anh tăng thêm lực tay, trong mắt cháy lên hai đốm lửa như thiêu như đốt. – Tôi muốn nói chuyện rõ ràng với em. Chúng tôi sẽ không kết hôn nên cô ấy sẽ không bất ngờ chạy tới đâu.
Mặt cô ngệt ra, cứ như đang nghe anh nói tiếng nước ngoài.
– Có ý gì? Hai người không kết hôn?
Không phải bọn họ đi ăn cơm chung à? Còn có cả cha của Trương Cảnh Viện nữa, sao ăn cơm về anh lại nói là sẽ không kết hôn? Bữa cơm không thoải mái hay cãi nhau ư?
– Nhất định là em không hiểu, cũng khó trách. Chuyện này nói ra dài dòng lắm. – Ung Tuấn Triển ôm cô càng chặt hơn, cúi đầu nhìn cô bằng đôi mắt đầy mê hoặc. – Kỳ thật tôi và Trương Cảnh Viện không có chút tình cảm gì với nhau cả, đó chỉ là một hợp đồng hôn nhân thôi.
Anh chậm rãi nói ra nguyên nhân, bao gồm chuyện Trương Cảnh Viện ly hôn vì không có khả năng sinh con, chuyện các trưởng bối trong nhà hy vọng anh kết hôn và sau đó là Trọng Hàm.
Vạn Tử Tẩm kinh ngạc với những gì cô nghe được.
Thì ra anh không thể để ông bà nội mình đau lòng tới chết nên mới xem xét tới chuyện kết hôn.
Thì ra anh chọn Trương Cảnh Viện vì để bảo vệ Trọng Hàm…
Những điều này cô hoàn toàn không biết, vậy mà con thầm trách móc anh không quan tâm cảm thụ của Trọng Hàm, chỉ lo lắng tới tình yêu của riêng mình. A, cô luôn miệng nói yêu thương anh nhưng sao lại hiểu lầm anh một cách vô lý như vậy?
– Tôi xin lỗi! – Vạn Tử Tẩm bật thốt thành tiếng.
Ung Tuấn Triển bật cười nhìn cô:
– Xin lỗi cái gì? Sao em lại xin lỗi tôi? Là tôi phải xin lỗi em mới đúng chứ nhỉ? Rõ ràng biết tâm ý của em, rõ ràng không che dấu được tình cảm đối với em nhưng lại vin vào Trọng Hàm, chần chừ không chịu đưa ra quyết định, tra tấn cảm xúc em.
Mấy ngày nay tình cảm của bọn họ đã sôi trào tới cực điểm.
Sao anh không hiểu lòng của cô đều đặt hết lên mình, anh ích kỷ muốn được hưởng thụ sự dịu dàng của cô nhưng lại không chắc chắn cho cô một lời hứa hẹn.
Đêm nay, lúc anh ngồi ăn với cha con Trương Cảnh Viện, anh đã không ngừng nghĩ xem cô ở phòng có ăn cơm không? Nghĩ tới cảm nhận của cô khi ở lại một mình, lo lắng không biết cô nghĩ gì về mọi chuyện giữa anh và Trương Cảnh Viện?
Anh nóng lòng muốn kết thúc bữa cơm, thầm muốn đưa Trọng Hàm về phòng tìm cô, cùng nhau tới cửa tiệm lần trước ăn khoai tây chiên; thầm muốn ở bên cạnh bảo vệ cô để cô không phải chịu đựng cái thái độ kênh kiệu, vênh mặt hất hàm sai khiến của Trương Cảnh Viện.
Rốt cuộc anh cũng hiểu được, anh không thể nào bỏ cô lại để kết hôn với Trương Cảnh Viện. Tận sâu trong lòng anh sớm đã công nhận tình yêu của cô đối với Trọng Hàm, thế nên anh không có ly do nào để ngó lơ tình cảm của chính mình cả.
Vì vậy anh đã làm ra một chuyện rất thất lễ, trước mắt viện trưởng Trương anh đã chủ động đề nghị chấm dứt chuyện kết hôn. Trước sự kinh ngạc của cha con họ Trương, anh đã thẳng thắn thừa nhận mình đã yêu thương một người phụ nữ khác.
– Vậy nên… – đôi mắt Vạn Tử Tẩm nhất thời sáng bừng lên, ánh sáng tỏa ra bốn phía. – Anh yêu tôi? – Làm ơn! Nói đúng đi! Nói đúng đi! Trái tim cô đã nhảy nhót điên cuồng, cơ hồ muốn phá tan lồng ngực. Giấc mộng bao lâu nay cuối cùng tới thành hiện thực, nhưng cô lại không dám tin đó là sự thật.
– Anh đã sớm yêu em rồi. – anh nhìn sâu vào mắt cô. – Không biết bắt đầu từ khi nào, anh không có cách nào ngăn mình không được chú ý tới em, em hấp dẫn ánh mắt anh, khiến tim anh loạn nhịp, khiến lòng anh rung động, khiến anh khốn đốn. Anh muốn giữ chặt lấy em, rồi lại lo lắng tình yêu của chúng ta sẽ làm tổn thương Trọng hàm, lo lắng khi em có được đứa con của mình sẽ không còn yêu thương Trọng Hàm nữa…
– Không có chuyện đó đâu. – cô lập tức khẳng định. – Em cam đoan với anh, không bao giờ có chuyện đó!
Ung Tuấn Triển mỉm cười, vươn tay mơn trớn khuôn mặt xinh đẹp của cô:
– Anh tin em!
– Hãy nghe em nói, không phải là em nói suông đâu, em thật lòng đó! – Vạn Tử Tẩm mở tròn hai mắt, nhìn anh không chớp mắt, vội vàng nói lời thật lòng. – Em yêu anh, em yêu Trọng Hàm. Em thà để mình bị thương chứ vĩnh viễn sẽ không làm thương tổn hai người, vĩnh viễn sẽ không…!
Anh mắt như có lửa của anh quấn lấy cô, miệng giơ lên nụ cười:
– Cũng giống như em sẽ không làm tổn thương bọn anh thì anh cũng sẽ làm hết sức mình để bảo vệ em, không để em phải chịu bất cứ một thương tổn nào.