Khi mở mắt, ta cứ ngỡ ông trời lại bày ra một trò đùa mới với ta, ngay sau đó liền hiểu, thuốc người nào đó cho ta có vấn đề, buồn cười một người chưa chết như ta lại bị quấn chiếu vứt ra bãi tha ma. Đúng vậy! Chỉ quấn một cái chiếu, xoa hai bên tai, cười khổ, trang sức trên người sợ là đã bị người ta chia chác hết, cũng tốt, vốn đều là những thứ không nên mang theo.

Kéo lê thân thể nặng trĩu, nương theo bóng đêm mà rời khỏi nơi xương trắng vương vãi khắp nơi này, mùi xác thối tràn ngập, thật kỳ lạ là ta không hề thấy sợ hãi, có lẽ trong lòng đã tự coi mình không khác gì đống xương trắng kia.

Tiết xuân se lạnh, mưa bụi mông lung, nhìn lại nơi kia, tình cùng lắm cũng chỉ như tơ liễu bị mưa quật nát, sau một cơn gió như đám mây nhẹ cuốn rơi xuống mặt sông. Nhưng qua bốn mùa xuân lại đến, y như hoa nở hoa rơi, không có tận cùng.

Hồ nước mênh mông nghiêng nghiêng gợn sóng, lăn tăn đuổi theo ánh nắng ban ngày, mênh mông bất tận, gió cũng vắng lặng tiêu điều.

Sư phụ là một người tốt lắm, nếu không gặp sư phụ có lẽ ta đã sớm rời bỏ trần thế phồn hoa như gấm lụa này rồi, phần ân tình đã thu nhận ta sau này nhất định phải trả.

Nước sông rả rích cuốn con thuyền lá cô đơn.

Người vốn tưởng sẽ không bao giờ gặp lại nữa, ai ngờ lại đụng phải nhau.

Hoàng đế cải trang và lang trung đi du hồ, một người bị thương, một người mang theo thuốc, rồi lại là một loại nghiệt duyên thế nào a!

“Còn chưa thỉnh giáo đại danh của tiên sinh?” Hắn cười hỏi.

“Lâm Tầm.” Tên của ta chưa hề thay đổi, chỉ là ngươi quên mà thôi.

Hoàng đế cải trang yêu lang trung du hồ …

Lại vẫn không nhớ ra Lâm Tầm

“Về cùng trẫm đi, Lâm Tầm.” Hoàng đế cuối cùng cũng cố ý biểu lộn thân phận, ta cũng theo dự đoán của hắn mà cho hắn một câu trả lởi kiểu thụ sủng nhược kinh.

Ngày hôm sau, ta biết mình nên rời đi.

Siết chặt gói quần áo trên người, ngươi vẫn không nhớ ra sao!

Hoàng đế lao lực một đêm sẽ không dậy quá sớm …

Lại một mùa xuân tươi đẹp, hoa đào vẫn như năm nào rơi hồng khắp mặt đất ….

.