Laura lôi kéo áo tắm,

"Cậu vừa nói gì? Thật ngại, tôi nghe không được rõ lắm."

Laura tới trước tủ rượu, tiện tay cầm lấy chai rượu mở nắp, rót đầy ly.

"Băng Lam Chi Lệ."

Giản Niên lặp lại, đôi mắt đánh giá Laura, suy nghĩ xem cô ấy lại định giở trò bịp bợm gì.

"Tôi quả thật không biết, cậu lại có hứng thú với một viên đá từ bao giờ."

"Có muốn cân nhắc đổi nghề, gia nhập đội thám thiểm cùng tôi đi đào hầm không."

Laura giễu cợt cong khóe môi, ngồi về lại trên ghế, đặt ly rượu một bên, hai tay khoanh đặt trước đầu gối.

"Đừng đã mã hổ nhãn* với tôi. Nếu cả đại tiểu thư Laura cũng đã nói là một cục đá, vậy hẳn cũng không phải thứ mắc tiền gì, ra giá đi." Giản Niên nghiêm mặt nói.

(*) Ý là giả vờ ngớ ngẩn để lừa gạt người khác.

"Xem như cậu dâng hai tay cả thế giới cho tôi, tôi cũng sẽ không bán." Laura nhíu mày.

"Đưa nó cho tôi." Giản Niên giống như không nghe thấy lời của cô vậy, lên tiếng.

"Chưa nghe thấy rõ hả, nó là vô giá." Laura không chút nào nhượng bộ.

Giản Niên chậm rãi kéo cái ghế một bên, ngồi đối diện Laura. Thuận tay móc trong túi bật lửa với thuốc lá ra, châm một điếu, hít một hơi. Khói mù từ từ bay về hướng mắt Laura, hun khói làm Laura dời đầu đi một chút.

Cô không mấy vui vẻ vung tay lên,

"Uy hiếp?"

"Không dám, không dám. Thiết nghĩ chỉ cần tôi thoáng chạm nhẹ một cọng lông hay sợi tóc của cậu, đợi đến lúc rời khỏi cửa, tôi sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ ngay lập tức."

"Huống hồ, tôi không cảm thấy mình có thể giết cậu ung dung thoải mái." Giản Niên nhếch khóe môi.

"Nếu hôm nay tôi đã tới, cậu cũng vừa tiết dục xong, vậy không bằng chúng ta thật tốt từ từ trò chuyện về ngọn nguồn cũng như câu chuyện liên quan đến cục đá đi, cậu thấy sao?"

"Uống rượu không?"

Ánh mắt Laura thoáng nhìn về hướng tủ rượu.

---

Cả ngày Cảnh Tiểu Lang đều rất ngoan ngoãn, ăn xong điểm tâm liền nằm lên sa lon, vừa nằm xuống liền lăn ra ngủ. Nạp Lan Chỉ Thủy cười lắc đầu, căn dặn thư ký vào thu dọn, còn tỏ ý cho cô ấy nhỏ tiếng, đừng quấy rầy khiến cô bé thức giấc.

Đến khoảng ba, bốn giờ chiều, Nạp Lan Chỉ Thủy duỗi người, đứng dậy đi lại vài bước, tới trước sa lon.

Cảnh Tiểu Lang nằm nghiêng cuộn người thành một đoàn, thỉnh thoảng còn mút ngón tay cái,

"Chị gái xinh đẹp... ưm..."

Cô khẽ hừ vài cái, lật người lại, chăn trên người rớt xuống.

Nạp Lan Chỉ Thủy tỉ mỉ đắp chăn lại cho cô,

"Thật là trẻ con..."

Cô khom người quan sát cẩn thận dung mạo Cảnh Tiểu Lang, ngũ quan xinh xắn giống em bé bằng sứ xinh đẹp, thân người gầy nhom nhỏ nhắn, quả thực rất khó đem cô bé với một người trưởng thành liên hệ với nhau.

Cô bé quả thật mới chỉ hơn hai mươi tuổi?

Nhưng nhớ lại nhất cử nhất động của Cảnh Tiểu Lang, còn có ám chỉ ban sáng của cô gái tên Giản Niên, khiến cô không khỏi nghi ngờ, Cảnh Tiểu Lang rất có thể bị mắc chứng bệnh gì đó về trí khôn hoặc bị mắc chứng thiếu sót về sinh lý.

Cô không kềm được nhíu mày, mơ hồ rất không muốn có suy nghĩ trên phương diện đó, bởi vì giờ phút này dung nhan đang ngủ của Cảnh Tiểu Lang, rất giống một thiên thần trong sáng thánh thiện.

Nạp Lan Chỉ Thủy chưa bao giờ cảm thấy yên bình như bây giờ, cảm giác được cứu rỗi. Trong đầu cô nổi lên từ ngữ ấy, một loại khao khát theo bản năng thúc giục mà sinh ra, cô muốn bảo vệ đứa trẻ thơ này.

"Ưhm..."

Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, Cảnh Tiểu Lang thức dậy, cô lấy tay dụi dụi khóe mắt, một bộ lim dim buồn ngủ.

"Chị Trấp Thủy..."

"Tiểu Lang, tỉnh rồi hả?"

Nạp Lan Chỉ Thủy quay đầu lại,

"Mắt em..."

Lần này, rốt cuộc Nạp Lan Chỉ Thủy mới chú ý tới con ngươi Cảnh Tiểu Lang là màu lam nhạt.

"Đây là di truyền từ gia tộc á..."

Nạp Lan Chỉ Thủy đưa tay chạm nhẹ vào khóe mắt của cô.

"Dạ." Cảnh Tiểu Lang gật đầu,

"Chị Trấp Thủy. Có đẹp không?"

Cảnh Tiểu Lang cười lên nheo hai mắt lại,

"Mắt của mẹ đẹp hơn của em nhiều." Cảnh Tiểu Lang dương dương tự đắc.

"Mẹ em là người ngoại quốc?"

Nạp Lan Chỉ Thủy bật thốt lên,

"Sao ạ? Chị Trấp Thủy, Tiểu Lang nghe không hiểu."

"Không sao. Đúng rồi, Tiểu Lang, tên em cũng là do ba mẹ đặt cho hả?"

Trước cô từng có hoài nghi, không có ba mẹ nào lại đặt cái tên như vậy cho con mình, cái tên Cảnh Tiểu Lang.

"Đúng vậy, là hai mẹ đặt tên cho em đấy ạ. Từ nhỏ liền kêu em bằng cái tên này." Cảnh Tiểu Lang nghệch đầu,

"Em nói là hai mẹ? Lẽ nào em không chỉ có một người mẹ."

"Vâng, Tiểu Lang có đến hai người mẹ lận." Cảnh Tiểu Lang thật thà cười nói.

"Này..."

Hai người mẹ... em ấy là được nhận nuôi sao?

"Chị Trấp Thủy không thích tên của Tiểu Lang sao?"

"Em cảm thấy rất dễ nghe a."

"Rất hợp với em." Cảnh Tiểu Lang lộ ra thần thái thất vọng.

"Không, chị cũng không có ý như vậy. Mà Tiểu Lang, em muốn ăn tối món gì nào?"

Nạp Lan Chỉ Thủy lập tức cười nói, hôm nay là ngày đầu tiên Cảnh Tiểu Lang vào ở nhà cô, cô quyết định tan làm sớm một chút, dẫn cô bé đi ăn một bữa thật ngon.

"Tiểu Lang cái gì cũng muốn ăn!"

Con ngươi Cảnh Tiểu Lang sáng lên, mong đợi nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy.

Chậc... đứa nhỏ này hình như đặc biệt ưa thích ăn uống.

Cảnh Tiểu Lang kéo tay Nạp Lan Chỉ Thủy lại, đặt lên gương mặt cọ một cái.

"Em làm gì vậy?"

Nạp Lan Chỉ Thủy giật mình một phen.

"Chị Trấp Thủy đối xử Tiểu Lang tốt nhất, Tiểu Lang thích chị Trấp Thủy."

"Tiểu Lang, hình như em đặc biệt rất dễ nói ra hai chữ 'thích'."

Nạp Lan Chỉ Thủy thản nhiên rụt tay về,

"Với ai em cũng đều nói như vậy sao?"

"Ai đối xử tốt với Tiểu Lang, Tiểu Lang liền thích người đó. Nhưng Tiểu Lang đặc biệt rất thích chị Trấp Thủy!"

Cảnh Tiểu Lang nhào vào lòng Nạp Lan Chỉ Thủy, to gan lớn mật ôm chầm lấy hông cô, đầu cọ mãnh liệt.

"Tiểu Lang, không phải ai đối tốt với em, thì nhất định cũng đều thật lòng muốn tốt cho em."

Nạp Lan Chỉ Thủy đẩy thân người cô ra, nghiêm túc nói.

"Tiểu Lang không hiểu lắm." Cảnh Tiểu Lang gãi đầu,

"Bỏ đi. Cảnh Tiểu Lang, em phải ghi nhớ. Sau này bất luận em ở đâu, cũng phải học cách bảo vệ tốt cho bản thân mình." Nạp Lan Chỉ Thủy ngưng mắt nhìn vào mắt Cảnh Tiểu Lang.

"Ô~ chị Trấp Thủy muốn rời khỏi Tiểu Lang sao? Tiểu Lang không muốn!"

Cảnh Tiểu Lang lại bổ nhào vào lòng cô.

"Chị không phải ý này..."

Nạp Lan Chỉ Thủy lúng túng nhìn Cảnh Tiểu Lang.

Đang suy nghĩ phải giải thích vấn đề này ra sao thì,

"Nạp Lan, đợi một lát tan sở cùng đi ăn cơm không." Sở Khiết tình cờ xông vào.

"Hình như tớ vào không đúng lúc lắm... hai người cứ tiếp tục ha."

Cô mỉm cười hai tiếng, đang muốn lui ra ngoài.

"Vô đây!" Nạp Lan Chỉ Thủy hô lên, Sở Khiết thành thật đi vào, thuận tay đóng cửa lại.

"Ngoài ý muốn tuyệt ghê~"

Sở Khiết có ý khác nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy,

"Sở Khiết, tớ phải thanh minh một chút với cậu, tớ không có sở thích ái nhi!"

"Cảnh Tiểu Lang đã trưởng thành a." Sở Khiết hướng Cảnh Tiểu Lang nháy mắt.

"Vâng ạ, Tiểu Lang đã trưởng thành." Cảnh Tiểu Lang gật gù.

"Vừa hay tớ định dẫn cô bé ra ngoài ăn, cậu cũng cùng đi đi."

Nạp Lan Chỉ Thủy đỡ trán, nói.

"Mức độ tiến triển nhanh như vậy?" Sở Khiết cố làm ra vẻ khoa trương.

"Tiền lương tháng sau của cậu là không cần nữa đúng không?" Nạp Lan Chỉ Thủy tối sầm mặt lại.

"Tớ suy nghĩ coi một lát nữa nên ăn cái gì đây. Ăn đồ Trung hay là đồ Tây..."

Sở Khiết vẫn cúi đầu, trù tính.

————————————————

Con nai tơ ngơ ngác Sở Khiết, là cố ý đây nè =)))))))~

Nếu Tiểu Lang bị người ta đem bán chắc bạn ý cũng không biết mình đang bị đem bán TvT~ vầy mà "thành công" là chuyện kỳ tích nga, có ai mong đợi điều này hông, mình thì muốn bạn ý cứ giữ nguyên sự ngây thơ ấy trong cả chuyện 18+, viễn cảnh này sẽ rất là thú vị nha, không khéo thành dụ thụ luôn càng tốt huy huy :">~~~

P/S: Than vãn với mí bạn nè, rất bận luôn, nay mình mới có thời gian edit, xin lỗi mí bạn nhiều vì sự chờ đợi (nếu có) *cúi đầu* hiuhiuhiu *quét quét mạng nhện ><* có ai thì vào quét hộ mình mạng nhện với nè, dả lả vài câu cho mình vui với nhé, sáng làm tối học, sắp thành con tự kỷ cấp độ X luôn roài *khóc tiếng mán* 

P/S 1: Giờ mình ngủ, mai mình nhất định sẽ tranh thủ đọc, vậy nên dù có chút xíu xìu xiu thôi thì cũng cứ để lại comment hay thả mí cái biểu tượng gì cũng được nhé, động lực của mình là các bạn đấy, yêu nè <3~ e hèm *nói nhỏ* mình hôn câu còm men đâu nha, chỉ kiếm chút xíu động lực thoai :">~