Nghe anh nói, cô đỏ mặt như cà chua. Anh đang nói gì vậy? Ý... nói cô là chủ nhân của căn nhà này sao? Mà.. cô là gì của anh? Là gì?
“Được rồi, em đợi cô bé đó tỉnh lại sao?”- Biết cô đang ngượng, nên anh bỏ cô ra, nhẹ nhàng hỏi.
“Ừm... em... định gọi bác sĩ...” - Cô cúi mặt nói nhỏ.
“Được, anh sẽ gọi. Em đi tắm rồi ăn tối cùng anh được không?”- Ngô Trác Thăng lại hỏi.
“Vâng”- Cô gật đầu, quay người đi lấy đồ rồi vào phòng tắm.
Xong, anh cũng ra khỏi phòng. Gọi bác sĩ gia đình đến.
....
Tắm xong, cô bước ra, thấy bác sĩ đã đến. Đang khám cho cô bé kia. Cô vội đi đến với mái tóc đang ướt chưa lau khô kia.
“Cô bé chỉ bị thương ngoài da, thiếu chất, cần được nghỉ ngơi và ăn uống đầy đủ, và quan trọng nhất không nên để vết thương đụng nước”- Bác sĩ nói.
“Cảm ơn bác sĩ”- Cả hai đồng thanh nói.
“Không có gì, đó là trách nhiệm của tôi. Tạm biệt” - Bác sĩ cúi đầu nói, xong rời đi.
Ngô Trác Thăng vội bảo quản gia tiễn bác sĩ về. Còn cô, ngồi bên cạnh kéo mền lên, đắp ngay ngắn cho cô bé. Một cô bé tội nghiệp, xem ra cô may mắn hơn cô bé này.
Bỗng, Ngô Trác Thăng lấy khăn lau tóc cô. Còn heo này, lo đến mức đầu tóc ướt không chịu lau khô luôn sao.
“Anh...” - Bị Ngô Trác Thăng lau tóc,làm cô bất ngờ.
“Im lặng, để anh lau khô tóc” - Ngô Trác Thăng quát nhẹ, ung dung lau tóc cho cô.
Lau tóc xong, Ngô Trác Thăng lấy máy sấy tóc, sấy tóc cho cô. Anh làm một cách thành thạo, như rằng đây là công việc anh hay làm vậy. Anh... từng sấy tóc cho cô gái nào sao?
Thật ra lúc nhỏ, em gái anh - Ngô Mạn luôn hậu đậu. Nên mỗi lần Ngô Mạn tắm xong, ít khi lau tóc hay sấy tóc cho khô. Nên người anh đây luôn phải làm. Nên cái công việc làm khô tóc này anh đã quá thành thạo rồi.
Giúp tóc cô xong, anh kéo cô xuống ăn tối. Cả hai ăn vui vẻ, có người ăn chung nó rất ấm áp và vui vẻ.
***
Sáng hôm sau.
Cô bé kia tỉnh dậy, thấy mình đang ở trong căn phòng to lớn, được băng bó lại các vết thương kia. Cô bé không những ngạc nhiên mà bất ngờ.
“Em tỉnh rồi”- Cô đi lại nói.
Cô bé bị lời nói của cô làm cho hoàn hồn. Quay sang thấy cô đang mỉm cười nhìn mình. Nụ cười giống như thiên thần, ấm áp và mang lại hạnh phúc cho người khác.
“Chị...là ai?”- Cô bé run run hỏi.
“Chị là Song Nhi, hôm qua đi ngang cái ngõ hẹp kia, chị thấy em bị đám con trai đánh, giải cứu em, định đưa em về nhà của mình lại thấy em ngất đi, nên chị em đưa về nhà luôn”- Cô nói.
Cô bé kia lúc này nhớ lại, hôm qua... thì ra là cô... người mang lại hơi ấm cho cô bé đây sao?
“Em tên gì?”- Cô ngồi cạnh bên cô bé.
Cô bé thấy cô gần mình, sợ hãi lùi lại. Cô bé sợ, nhỏ rất sợ.
“Đừng sợ, chị không làm gì em đâu”- Cô cảm nhận được cô bé đang sợ mình. Cũng phải thôi mà. Cô hiểu cô bé lúc này. Hazz khổ thân con bé, còn nhỏ đã bị như vậy.
Nhỏ lúc này như hết sợ cô, không run rẩy nữa. Nhỏ tin cô là người tốt, nhỏ tin!
“Ngoan, em tên gì?”- Cô lại gần hỏi.
“Ngọc... Anh...”- Ngọc Anh run run trả lời.
“Nhà em ở đâu”- Cô lại hỏi.
“Không.. có nhà”- Ngọc Anh nhỏ giọng trả lời, nhỏ có nhà, nhưng nhỏ không muốn về đó. Căn nhà như là địa ngục với nhỏ, nhỏ không muốn về đó. Nên nhỏ mới đi lang thang, không ngờ lại bị đám con trai kia bắt nạt và đánh.
Cô nhìn nhỏ, có lẽ nhỏ không muốn về nhà. Hôm qua, Ngô Trác Thăng nói bộ quần áo trên người nhỏ là hàng hiệu, có lẽ là tiểu thư gì đó. Nhưng... hôm nay nhỏ lại nói không có nhà. Do gia đình sao?
“Thôi được rồi, em có thể ở đây với chị, được không?”- Cô mỉm cười nói.
Nghe cô nói, Ngọc Anh gật đầu cái rụp, nhỏ rất tin cô. Thà ở đây còn hơn là đi lang thang như mấy ngày nay. Ở đây cùng cô nhỏ cảm thấy vui hơn.
Thấy Ngọc Anh đồng ý, cô mỉm cười.
“Em thấy sao rồi? Vết thương có làm đau em không?” - Cô vẫn quan tâm hỏi Ngọc Anh.
Nhọc Anh lắc đầu, không đau không đau... nhưng nhỏ đói!
“Đói” - Ngọc Anh nhỏ giọng lên tiếng.
Cô bất giác bật cười, xoa đầu nhỏ rồi đứng dậy bảo nhỏ nghỉ ngơi, còn mình đi lấy đồ ăn cho nhỏ.
Xuống nhà, cô thấy Ngô Trác Thăng đang ngồi xem tài liệu, kế bên là Max. Cô cúi đầu chào hỏi rồi vào bếp lấy đồ ăn, xong chạy lên phòng.
Max thấy cô đã lên phòng, quay sang nhìn Ngô Trác Thăng đang tập trung kia trêu chọc hỏi.
“Hôm qua cô ấy đưa một cô bé về nhà?”- Max hỏi.
“Ừm”- Ngô Trác Thăng trả lời, mắt luôn dán vào tài liệu và latop.
“Chậc... xem chừng cậu sắp có con nuôi đó”- Max trêu chọc nói. Cô đưa một cô bé đáng thương về nhà, nhà thì lại có cô và Ngô Trác Thăng, giờ thêm có một cô bê, người ngoài không biết nhìn vào tưởng là gia đình nhà ba người đấy. Xem ra Ngô Trác Thăng nên nhận cô bé kia là con nuôi cho hợp lí nhỉ?
(@Ngọc Anh: hợp lí chỗ nào vậy ba ==)
“Con nuôi?”- Ngô Trác Thăng rời khỏi tài liệu và latop ngẩn đầu nhìn Max kia.
“Không phải sau? Cô ấy đưa một cô bé xa lạ về nhà, nếu người ngoài mà nhìn vào người ta sẽ nghĩ nhà ba người đầy hạnh phúc đấy”- Max nói.
Ngô Trác Thăng hơi đơ người, anh cũng đã 27 tuổi rồi. Đến lúc cũng phải kết hôn rồi. Nhưng... đến giờ anh chưa có ai cả. Đến nay chỉ có cô trong mắt anh, luôn yêu thương cô, luôn muốn cô là của mình. Nếu... anh nói muốn kết hôn với cô thì sao nhỉ? Gạt sang một bên, lần trước doạ cô sợ chưa đủ sao còn... nhưng anh muốn cô là của mình, của riêng mình thôi.
Thấy Ngô Trác Thăng không trả lời, Max biết anh đang suy nghĩ đến việc kết hôn. Anh và Ngô Trác Thăng cũng đã đến tuổi kết hôn rồi, cả hai nên kết hôn rồi. Anh có Ngô Mạn, còn Ngô Trác Thăng? Tiểu Bạch Thỏ sao?
***
Trên phòng, Ngọc Anh - nhỏ đang ăn. Ăn như hổ báo luôn, có lẽ mấy hôm nay nhỏ không ăn gì nên như vậy nè.
“Em ăn từ từ thôi”- Cô nói, tay cầm li sữa đưa cho Ngọc Anh.
Cảm thấy mắc nghẹn, nhỏ đưa tay qua nhận lấy li sữa uống ừng ực.
Uống li sữa xong, nhỏ thở nhẹ ra. Mẹ ơi sắp nghẹn chết rồi.
“Em đó, ăn như ai dành vậy”- Cô lắc đầu thở dài nói. Hết lời với nhỏ luôn mà.
“Cảm ơn chị về bữa ăn và đã giúp em”- Nhỏ mỉm cười nói.
Nhìn nụ cười của nhỏ, cô bỗng bật cười, nụ cười này thật đẹp nha. Nhất định sau này Ngọc Anh sẽ là mỹ nữ cho xem. Con bé Ngọc Anh này, cô nhất định phải yêu thương hết mới được.