Tiệm cà phê.

“Song Nhi, em chắc hai người mặt lạnh ngoài kia là vệ sĩ đấy chứ? “- Tứ Minh đầy nghi ngờ hỏi, nhìn mặt hai người kia giống xã hội đen đúng hơn, không biết cô bé ngốc này đào đâu ra hai tên mặt lạnh kia.

“Vâng ạ”- Cô trả lời, xin lỗi anh Minh, nhưng là vệ sĩ Ngô Trác Thăng thân thương kia chọn để bảo vệ cho cô thì không phải dạng vừa đâu.. nhưng nhìn bọn họ mặt lạnh vậy thôi chứ không xấu đâu, mà không biết Sói Sắc Lang anh ấy đào đâu ra hai người này, đừng nói mở hội tuyển vệ sĩ nha. Mà hai cái người đó thấy cô và Tứ Minh nói chuyện liền xông vào khống chế Tứ Minh, nói thật nếu cô không ngăn lại thì chắc Tứ Minh bị đánh tơi bời rồi, hai người đó manh động quá, cô đi cà phê nói chuyện với bạn cũ, hai anh ta đúng rõ phiền, nhưng cũng chỉ là muốn bảo vệ cô thôi, không lại làm Sói Sắc Lang lo lắng nữa.. vả lại đêm qua cô lại...

“Em dạo này sao rồi? Ổn chứ? “- Tứ Minh hỏi.

“Em ổn lắm, còn anh? “- Cô nhớ không lầm Tứ Minh là con trai của viện trưởng bệnh viện A mà, bây giờ chắc anh ấy làm bác sĩ rồi nhỉ?

“Anh hiện đang làm bác sĩ ở bệnh viện của ba anh”- Tứ Minh trả lời.

Cô gật đầu, Tứ Minh lúc trước là hàng xóm của cô, cô nhớ là do anh giận ba mình vì cái gì đó, dọn nhà sống riêng, và là đến ở cạnh nhà cô. Nhưng năm cô mười sáu tuổi, anh đi du học do ba mình ép nên từ đó cô không gặp anh nữa, bây giờ gặp anh thật vui.. anh bây giờ vẫn vậy, đẹp trai và tuấn tú, chắc có nhiều cô gái chết mê chết mệt đây a.

“Em sao, có ai rước chưa? “- Tứ Minh trêu ghẹo.

“Dạ... rồi”- Cô đỏ mặt nói, a ngại chết đi được,.

“Ai? “- Tứ Minh bất ngờ, cô bé ngốc này đã có ai?

“Sói Sắc Lang... a.. Ngô Trác Thăng”- Cô ấp úng, Tứ Minh anh biết anh ấy mà đúng không? Thành phố này nổi tiếng là Ngô Trác Thăng, Ngọc Phàm và Thẩm Mạc. Bệnh viện nhà Tứ Minh là bệnh viện lớn, chắc sẽ biết tên của Ngô Trác Thăng và hai người kia cho xem.

Tú Minh khựng lại, Ngô Trác Thăng? Hôm qua anh vừa đọc báo trên mạng, bài báo đó là:“Tổng giám đốc quyền lực Ngô Trác Thăng, Thẩm Mạc ra sức bảo vệ một cô gái dân dã, bình thường”

(@Tiểu Bạch Thỏ: == dân dã chõ nào vậy)

Anh chỉ nghĩ đó là báo lá cải, không ngờ hôm nay cô lại nói là Ngô Trác Thăng, vậy cô bé ngốc năm nào là cô gái được hai vị tổng giám đốc nổi tiếng máu lạnh bảo vệ đây sao?

“Em.. “- Tú Minh không biết nói gì, anh không ngờ cô bé ngốc như Song Nhi lại chinh phục được Thẩm Mạc và Ngô Trác Thăng.. hưm... anh cảm thấy vui cho nhân viên của hai công ty, không nhìn mặt lạnh của hai người nữa rồi.

(@Song: ây ta thích lão công của ta *ngoái mông lúc lắc)

“Bệnh viện còn ba ngày nữa đến bữa tiệc kỷ niệm ngày thành lập, em đến chứ? “- Tứ Minh hỏi, đã gặp cô rồi thì nên mời cô dự bữa tiệc chứ.

“Em... “- Cô sợ tiệc lắm rồi nhưng lần này không phải trên thuyền, có sao không?

Hình như Tứ Minh anh quên cái gì.. cái báo lá cải kia có nói Song Nhi cô bị ai đó đẩy xuống biển thì phải.. nhưng cũng may được Ngô Trác Thăng cứu... không thì. Có lẽ cô sợ thì phải? Nhìn gương mặt cô có chút sợ, lo lắng.

“À ừ... em sẽ đến”- Cô nói, lâu không gặp Tứ Minh, ít nhất cũng phải dự tiệc chứ, chắc cô sẽ bảo Ngô Mạn Mạn đến cùng mình, chứ không phải mang luôn hai cái mặt lạnh kia.

(@Song: 2 mặt lạnh == thím ngầm đồng ý Boss Thẩm hử:D3

@Sói Sắc Lang: Không thể nào ta không tin *trợn mắt*

@Boss Thẩm: Sói vẫn hoàn sói thôi hehe *cười nham hiểm*

@Tiểu Bạch Thỏ:._. Ê ta nói nhầm.. T.T)

Tứ Minh chỉ gật đầu, bữa tiệc kỉ niệm này anh nên bên cô, không lại có chuyện xấu xảy ra.

...

Ngô gia.

Cô về nhà sau khi nói chuyện cùng Tứ Minh ở tiệm cà phê, cô mệt chết được mà.. nhưng ra ngoài vẫn vui hơn là ở nhà nhìn mấy bức tường.

“SongNhi về rồi sao? “- Ngô Mạn Mạn xuống nhà, thấy cô hỏi.

Cô gật đầu, đi lại sofa ngồi xuống.

“Lại tiệc.. “- Cô nói nhỏ, nhưng vẫn làm Ngô Mạn Mạn nghe được.

“Tiệc? “- Ngô Mạn Mạn đi lại hỏi. Tiệc, ai mời cô đi dự tiệc sao?

“Không có gì đâu”- Cô lắc đầu trả lời, chắc cô đi một mình quá, không lại làm phiền anh và Ngô Mạn Mạn nữa.

Ngô Mạn Mạn cau mày, có gì sao?

“Tớ lên phòng đây” - Cô ủ rủ bước đi, trời ạ cô nên làm gì đây? Đã nhận lời rồi thì không thể không đi, thêm nữa... nếu đi mà hai cái mặt lạnh kia đi cùng chắc cô chết mất, lúc đó tiệc kỷ niệm sẽ toàn là sát khí mất thôi.

Ngô Mạn Mạn ngồi đó nghi ngờ, Song Nhi sao vậy?

...

Tối.

Cô vừa từ phòng tắm bước ra, đang lau khô tóc thì điện thoại sáng lên, tin nhắn? Ai nhắn vậy?

Cô cầm điện thoại lên xem, thấy của Tứ Minh, lúc sáng anh ấy có xin số của cô, cô quên mất.

[ Mai ăn sáng cùng anh được chứ? ] - Dòng tin nhắn hiện lên.

Ăn sáng? Được không nhỉ? Thôi đồng ý vậy, dù sao cô cũng rảnh mà.

Cô nhắn tin trả lời lại.

Trả lời tin nhắn xong, cô bỏ điện thoại qua một bên. Ngã người xuống giường, đến giờ cô vẫn không biết ai muốn giết cô, cô làm gì sai sao?

Cạch...! Cửa mở ra, Ngô Trác Thăng bước vào, thấy cô nằm trên giường đang suy tư cái gì đó.

“Em sao vậy? “- Anh đi lại hỏi. Sao hôm nay nằm dài còn suy tư vậy?

Cô giật mình ngồi dậy.

“Ủa, anh về rồi hả? “- Anh vào phòng hồi nào vậy? Sao cô không biết?

Anh không nói gì, nhìn cô, cô sao vậy nhỉ?

“Em có sao không? “- Anh lo lắng hỏi.

Cô lắc đầu. Cô có sao đâu, anh lại lo lắng quá rồi.

“Thật chứ? “- Anh lại hỏi, anh nhìn cô có sao đấy.

“Em không sao mà, anh đi tắm đi”- Cô vừa nói, vừa giúp anh cởi áo vest ra.

Anh bỗng đưa tay, ôm eo cô, áp sát cô lại gần mình:“Có chuyện gì nhớ nói anh nghe không? “

“Vâng”- Cô trả lời, tại sao người đàn ông này làm cô yếu đuối như vậy, không lẽ do anh bảo vệ cô mãi, cô trở nên yếu đuối sao? Mày khác thật rồi Song Nhi ạ.

(@Song: Giống kiểu ngoại tình sợ bị chồng bắt gặp ấy:D2

@Tiểu Bạch Thỏ: Wtf ==)

Anh ôm cô như vậy thật lâu mới bỏ ra.

Cô giúp anh lấy quần áo, anh thật là...

...

Anh tắm xong, cô cùng anh xuống nhà ăn tối.

Hôm nay Max đến tìm Ngô Mạn Mạn, nên cả bốn cùng ăn tối với nhau.

Mà thật... cô ăn không nỗi, cứ nhìn chén cơm, dùng đũa đâm đâm chứ không muốn ăn, ôi cái bữa tiệc kỷ niệm, cô nên làm sao đây?

“Sao vậy Song Nhi? “- Ngô Mạn Mạn thấy cô không ăn cứ nhìn chén cơm lo lắng hỏi, cô rất ít bỏ bữa mà.

Anh lúc này bên cạnh cũng nhìn cô, hôm nay Song Nhi của anh bị sao vậy?

“À không sao, hôm nay tớ cảm thấy không ngon miệng thôi”- Cô trả lời, ôi trời ạ có bữa tiệc mà sao cô cứ suy tư làm mọi người lo lắng sợ bị gì thế này.

“Em không muốn ăn thì đừng ép mình”- Ngô Trác Thăng nói, nếu không muốn ăn thì đừng ép mình chứ, thật là...

Cô gật đầu, bỏ đũa xuống, đẩy ghế ra:“Xin phép, em lên phòng trước”- Nói rồi cô đứng dậy hướng về phía cầu thang.

Ngô Mạn Mạn và Max nhìn anh, ý muốn hỏi cô sao vậy?

Anh lắc đầu, anh còn muốn biết huống chi hai người.

“Hay lại có em bé rồi “ - Max hớn hở trêu đùa.

“Phụt....!!!”

Làm cho Ngô Mạn Mạn ho sặc sụa vào mặt anh tất nhiên cả cơm rau mắm muối đắp thẳng vô mặt anh.Còn Ngô Trác Thăng ôm bụng cười lăn xả kèm câu “Đáng đời”

(@Max: bất công...bất công quá cơ T.T)

...

Cô ngồi trong phòng, nhớ lại cảnh người đàn ông kia muốn giết cô, nó... thật đáng sợ, rât đáng sợ.

Cô bất giác đưa tay lên ôm mình, Song Nhi cô đã đắc tội với ai sao?

Anh mở cửa phòng bước vào, trên tay cầm li sữa, cô ăn được một ít trong bữa tối, nên uống sữa không đói mất.

Anh đi lại, đặt li sữa qua một bên, kéo nhẹ cô vào lòng.

Cô bất ngờ... ơ anh...

“Có gì phải không? “- Anh lại hỏi, hôm nay cô rất lạ.

“Không có đâu anh”- Cô trả lời, cô không nên làm anh lo lắng, mày đúng là...

“Thật không? “- Anh lại hỏi, tại sao cô cứng miệng như vậy chứ?

Cô im lặng.

“Nói anh nghe đi, hay em đang suy nghĩ về những việc gần đây”- Anh chỉ nghĩ là việc này.

“Vâng”- Cô trả lời.

“Em đừng lo, Song Nhi của anh rất tốt mà”- Anh nhẹ nhàng nói, đúng là cô bận tâm về việc này.

Cô không trả lời. Tại sao anh luôn bảo vệ cô? Anh yêu cô lắm sao? Tình yêu... nó thật sự như vậy sao?

Lát sau, cô ngủ quên trong lòng anh, anh thở dài đặt cô nằm xuống, ngủ với cái bụng đói sao, cô cũng mệt rồi, thôi để cô ngủ vậy.

Anh kéo mền lên đắp cho cô, cô bé ngốc của anh... bận tâm những việc đó làm gì chứ? Rồi để mình buồn nữa, thật là Song Nhi rất ngốc.

Ngô Trác Thăng tắt đèn rồi qua phòng làm việc, bên Thẩm Mạc cũng điều tra về việc đó, anh cũng vậy... nhưng cả hai lại không có thông tin gì cả. Là tên nào chứ? Anh thật sự rất muốn biết.

...

Sáng hôm sau.

Ngô Trác Thăng ngủ dậy đã không thấy cô, hỏi giúp việc thì giúp việc nói cô ra ngoài để ăn sáng cùng ai đó, ăn sáng? Ai vậy chứ?

(@Tứ Minh: là ta:D)