“Ba... ba về sao không báo cho con biết?”- Ngô Trác Thăng vội nói, và ai kia đang rất là bất ngờ kìa.

“Ba muốn bất ngờ cho con, Tiểu Mạn chắc con bé đi tìm Max rồi” -Ông nói, nhưng mắt đang nhìn cô, cô gái đứng bên cạnh anh. Ông là người đã lớn tuổi, nhìn cô gái này... là một cô gái tốt, nhưng làm sao để người con trai cứng nhắc của ông yêu thương như người làm ông báo ý nhỉ? Ông cũng muốn biết lắm à.

“Cô gái đó là...”- Ngô Thần bỗng đổi chủ đề.

Cô bất ngờ, sao... sao... sao lại đổi qua cô rồi?

“Là người con muốn kết hôn”- Anh bỗng nói.

Cô lập tức ngẩn đầu lên, why? Anh vừa nói cái gì vậy? Gì mà kết hôn? Ơ ơ anh bị gì vậy? Anh có nói lầm gì không?

Tên Sói Sắc Lang kia muốn kết hôn với Tiểu Bạch Thỏ cô ư??

Ngô Thần nhìn thái độ của cô cũng hiểu, cô gái này rất ngây thơ đây, thằng con của ông thật là cứng nhắc mà.

“Gì mà muốn kết hôn vậy anh? Cô ấy chưa đủ tuổi đấy, anh định làm trái pháp luật sao?”- Tiếng nhanh nhảu của Ngô Mạn Mạn đâu ra xông vào, Ngô Mạn Mạn kéo vali của mình đi vào, mới vào cửa đã nghe ông anh cô phán câu muốn té ngã ngửa luôn à.

Cô chớp chớp mắt nhìn Ngô Mạn Mạn, một cô gái thật đẹp nha. Là mỹ nhân!

Chưa đủ tuổi? Ngô Thần cau mày nhìn Ngô Trác Thăng đòi câu trả lời.

“Cô ấy mới mười bảy thôi ba”- Ngô Trác Thăng khó nói.

Ngô Thần bất ngờ, Ngô Mạn Mạn thì lắc đầu.

Cô thì... đơ như tượng.

Ngô Mạn Mạn không nói tiếng nào, đưa vali cho người làm rồi kéo cô đi thẳng thừng, để lại không gian cho anh và Ngô Thần.

“Con... đúng là” - Ông bật cười, lí do Max gọi ông nói thằng con trai của ông lạc loài đây sao? Hèn gì khi nghe Max nói ông chẳng hiểu gì cả, bây giờ mới hiểu, đúng là thằng con ông lạc loài thật.

(@Song: ặc ặc *Ôm Bụng Cười*)

Ngô Trác Thăng im thin thít, Ngô Mạn Mạn em giỏi lắm, anh định giấu mà em lại...

“Con thấy cô bé đó thế nào?”- Ngô Thần ngồi xuống hỏi.

“Dạ rất tốt”- Ngô Trác Thăng vui vẻ trả lời, cái này anh nói thật nha.

Ngô Thần im lặng, đưa tách trà lên, con trai ông sao thì vậy đi, dù gì ông nhìn cô cũng không phải như các tiểu thư khác mà. Nhìn cô ông nghĩ cô là một cô gái tốt, hồn nhiên, ông có nhiều kinh nghiệm nha, cũng có mắt nhìn người mà.

“Ba thấy cô ấy thế nào ạ?”- Ngô Trác Thăng hỏi, anh chỉ sợ ông không thích cô thôi.

“Cô bé ấy nhìn rất ngây thơ và tốt, ba thấy được” - Ông trả lời.

Ngô Trác Thăng thở nhẹ ra, hú hồn tưởng ông không thích cô chứ.

“Cô bé ấy có gia cảnh thế nào?” - Ông cứ thắc mắc mãi tại sao cô lại ở cùng anh, cũng muốn biết gia cảnh của cô thế nào. Nhưng nhìn cô không phải là tiểu thư thì phải?

“Thật ra cô ấy...”- Ngô Trác Thăng đành ngậm ngùi kể hết ra tất nhuên là trừ phần anh đã ăn sạch cô rồi.

Ngô Mạn Mạn kéo cô lên lầu, cô đơ như tượng chưa phản ứng gì. Còn Ngô Mạn Mạn nhìn cô từ trên xuống dưới, cô gái này rất đẹp, chỉ cần để cô sửa soạn nữa là chuẩn đét!

“À.. ờ..” - Cô lúc này mới hoàn hồn, lên tiếng nhìn Ngô Mạn Mạn đang cứ nhìn chằm chằm vào cô kia.

“Sao vậy?”- Ngô Mạn Mạn vừa nhìn cô vừa nói.

“À đừng nhìn tôi... thế này được không?” - Cô nói nhỏ.

Ngô Mạn Mạn xem như chưa nghe thấy, đi lại nhìn kĩ gương mặt cô, da đẹp, chuẩn!

“Nè cậu tên gì?”- Ngô Mạn Mạn nhanh nhảu hỏi.

“Song Nhi”- Cô trả lời.

“Tớ là Ngô Mạn Mạn, gọi là Mạn hay Mạn Mạn cũng được”- Ngô Mạn Mạn nói.

Cô gật đầu.

“Nè, cậu làm sao thuần hoá anh hai cứng nhắc của mình vậy?”- Ngô Mạn Mạn tò mò hỏi, cô gái này đã làm gì mà ông anh của cô biết yêu vậy? Lúc trước cô tưởng ông anh mình đồng tính ý.

“Hả?” - Cô bất ngờ, chớp chớp mắt nhìn Ngô Mạn Mạn. Gì mà thuần hoá vậy?

Rồi, biểu hiện của cô đủ hiểu, Ngô Mạn Mạn thở dài, một cô gái ngây thơ.

“Thôi không có gì”- Ngô Mạn Mạn thở dài nói, đúng là anh hai cô bị lạc loài thiệt rồi trời ạ.

Cô gật đầu. Sao nãy giờ quay vòng vòng làm cô chóng mặt vậy?

“Cậu chuẩn bị cho bữa tiệc ngày mai chưa?” - Ngô Mạn Mạn hỏi, chính cô là người bắt anh trai và Max mở bữa tiệc đó mà, Ngô Mạn Mạn cô thì chuẩn bị hết rồi, còn người phụ nữ của anh hai sao rồi đây?

Cô lắc đầu, cô không định đi, vì mai là sinh nhật cô, dĩ nhiên cô không cho anh biết, mai là tiệc chúc mừng Ngô Mạn Mạn về nước mà, sinh nhật cô không quan trọng đâu, không... quan trọng đâu...

Ngô Mạn Mạn há miệng, OMG anh hai ơi, mai dự tiệc mà sao không chuẩn bị thế cái gì này?

Ngô Mạn Mạn lại nhìn cô từ trên xuống dưới, ừm hôm nay chuẩn bị mai trang điểm là kịp.

Ngô Mạn Mạn vội lấy túi xách, nắm tay cô lôi đi.

“Nè, lôi tôi đi đâu vậy?” - Cô vội hỏi, sao cứ lôi cô đi bất ngờ thế? Làm cô chóng cả mặt à.

“Đi chuẩn bị cho ngày mai”- Ngô Mạn Mạn chắc nịch nói, lôi cô đi không thương tiếc gì. Cô thì đành ngậm ngùi đi theo, vì hai mắt Ngô Mạn Mạn nổi lửa quyết tâm luôn rồi kìa, cô nào dám khán đây, khán lại là chết thôi.

Thấy Ngô Mạn Mạn lôi cô xuống nhà với ánh mắt đầy lửa kia, Ngô Thần vội hỏi:“Con đi đâu vậy?”

“Con đưa cậu ấy đi chuẩn bị cho ngày mai” - Ngọc Anh nói, lôi cô ra khỏi nhà thẳng thừng.

Ngô Thần thì cười, còn Ngô Trác Thăng thấy đau đầu, Tiểu Bạch Thỏ em chịu khổ rồi, với Ngô Mạn Mạn thì mà nói đến thời trang thì... khỏi chê, kiểu này đi đến tối cho xem, hazz tội cô rồi, cố gắng lên đi Tiểu Bạch Thỏ của anh..

...

Như Ngô Trác Thăng đoán, cô bị Ngô Mạn Mạn lôi đi đến tối mà. Nhưng về lại chỉ có mình cô mệt lả lời, còn Ngô Thần... không thấy bóng dáng đâu cả.

Cô mệt mỏi ngồi xuống sofa, ôi trời ạ Ngô Mạn Mạn lôi cô đi khắp nơi, sao mới về nước mà hăng hái vậy, cô mệt muốn chết luôn rồi.

Ngô Trác Thăng lại bên cô, đưa cho cô li nước cam.

“Em bị con bé lôi đi khắp nơi phải không?”- Ngô Trác Thăng hỏi, bảo đảm Ngô Mạn Mạn đưa cô đi khắp nơi để shopping cho xem, không chừng lát nữa con bé đưa luôn cửa hàng quần áo về nhà quá, rõ ràng có nhà thiết kế riêng con bé lại không thích, thì đi khắp nơi rồi mua một đống đồ về nhà, ôi thật... bó tay với con bé này Ngô Mạn Mạn này mà.

Cô nhận lấy li nước cam uống một hơn, cô mệt chết đi được, Ngô Trác Thăng kéo cô đi cả buổi, ăn thì toàn mấy món gì lạ với cô không, thế là cô chưa ăn được gì cả, cái bụng đói còn khát nữa chứ, cô thật không thích shopping chút nào.

“Tiểu Mạn thật hăng hái trong vụ shopping này, còn em mệt chết đi được, em cũng đâu định tham gia bữa tiệc đâu mà...”- Cô mệt mỏi nói, mai cô muốn đến bệnh viện với ba mình, đón sinh nhật với ông vậy.

Hạ Châu Như Song cau mày, không tham gia?

“Sao em không muốn tham gia?”- Ngô Trác Thăng hỏi.

“Bữa tiệc như vậy đâu hợp với em, em chỉ muốn đến bệnh viện với ba thôi”- Cô cầm li nước cam lên nói. Tiệc này anh tổ chức có lẽ vì làm ăn gì đó, cô lại không muốn làm phiền anh, sinh nhật cô năm nay đón một mình vậy, ba cô chắc cũng không nhớ.... anh tốt nhất cũng đừng biết tốt hơn.

“Không được, em phải đi với anh”- Cô không đi ai làm bạn nhảy với anh đây?

Cô chớp mắt, sao vậy?

“Thôi được, em đi với anh, nhưng chỉ một tiếng thôi, em có việc ngày mai”- Cô trả lời.

Ngô Trác Thăng thấy cô hôm nay rất lạ, ngày mai là ngày gì sao mà cô lại không muốn dự tiệc? Ngày quan trọng gì sao?

Cô mệt mỏi đứng dậy về phòng, cô mệt chết được, cô muốn đi làm còn hơn là đi vòng vòng thử đồ thế này.

Anh chỉ biết nhìn cô rất lạ, cô có cái gì đang giấu anh sao? Sao lại không nói cho anh biết chứ?

...

“Max, em nhớ anh quá”- Ngô Mạn Mạn ôm chầm Max nũng nịu nói.

“Anh cũng vậy”- Max ôm lấy Ngô Mạn Mạn vào lòng, hôn lên tóc cô.

“Nè, anh thấy Song Nhi thế nào?”- Max ngẩn đầu hỏi.

“Ừm... một cô gái tốt, hợp với anh hai em, còn em nói.”

“Em cũng vậy, nhưng nhìn cô ấy có gì gì đó sao sao ý, em không biết dùng lời nào để nói nữa”- Ngô Mạn Mạn nói.

“....” - Max im lặng, Song Nhi cũng giống anh, Song Nhi cô rốt cuộc là ai?

“Anh hai em muốn Song Nhi cần phải chiến đấu để giành lấy cô ấy đấy”- Max mỉm cười nói.

“Chiến đấu?” - Ngô Mạn Mạn không hiểu.

“Mai em sẽ biết”

...

Sáng hôm sau.

Ngô Mạn Mạn thì lại đi mất dạng, khỏi phải hỏi cũng biết là cô đi tìm Max.

Cô thì dậy nấu bữa sáng, Ngô Thần thì cũng đi đâu đó vào sáng sớm nên nhà chỉ còn cô và Ngô Trác Thăng.

Nhìn cô ăn sáng cứ trầm mặc gì đó, anh không kìm được hỏi:“Em sao vậy?”

Cô hoàn hồn.

“À không, không sao” - Cô trả lời, nhưng gương mặt cô đã nói lên cô có sao rồi kìa.

“Thật không?”- Anh cau mày.

Cô gật đầu.

“Nếu em không thích thì đừng đi dự tiệc” - Anh chỉ nghĩ ra đó là lí do làm cô từ hôm qua đến giờ trở nên trầm mặc, anh không muốn ép cô, cô ở nhà thoải mái hơn thì cô ở nhà, dù sao anh cũng không muốn cho người đàn ông khác thấy cô, không kẻo cô bị bắt cóc đi luôn mất.

“Không sao, em đi được”- Cô gượng cười.

“Ừm”- Anh trả lời.

Ngô Trác Thăng đẩy li sữa qua cho cô, ý muốn nói cô uống đi, cô lại đứng dậy vào bếp. Ngô Trác Thăng lại cau mày, trời ạ sao cô hôm nay khó hiểu thế này?

“Chị Song Nhi ơi” - Tiếng Ngọc Anh nhanh nhảu chạy vào bếp tìm cô.

Cô nghe tiếng nhỏ quay đầu lại, là...

“ Ngọc Anh, em đừng chạy như vậy chứ”

“Chị Song Nhi” - Ngọc Anh chạy vào bếp thấy cô, chạy lại ôm cô.

Cô thấy liền mỉm cười, cúi xuống nhéo mũi nhỏ:“Em đó mới sáng đã vậy rồi”

Cô đưa tay xoa đầu nhỏ, con bé này, luôn hăng hái và chạy nhảy thế này, đã dặn là phải ra dáng con gái, mà hình như không có kết quả với lời dặn rồi.

Ngọc Phàm im lặng nhìn cô và Ngọc Anh chỉ mỉm cười nhìn cô, anh viện cớ nói đưa Ngọc Anh đến đây để gặp cô đấy, nếu Ngô Trác Thăng biết anh gần cô chắc giết anh luôn quá.

Ngô Trác Thăng và Ngọc Phàm ra khỏi bếp, ra phòng khách ngồi xuống sofa. Còn cô thì bảo Ngọc Anh ra cùng với hai người, mình thì nấu cháo để đem vào cho ba. Ngọc Anh nhanh nhảu đi ra ngoài, ngồi lên đùi Ngọc Phàm như cún con.

“Anh hai, hôm nay chị Song Nhi có vẻ không vui” - Ngọc Anh nói nhỏ vào tai Ngọc Phàm.

“Sao vậy em?”- Ngọc Phàm hỏi.

“Em không biết, nhưng nhìn chị ấy không vui mấy”- Ngọc Anh ngây ngô trả lời.

Ngọc Phàm ngẩn đầu nhìn Ngô Trác Thăng đang suy tư gì kia, tên này làm gì cô buồn sao? Khốn kiếp mà.

“ Ngô Trác Thăng “- Ngọc Phàm gọi cả tên lẫn họ của anh.

Ngô Trác Thăng giật mình, sao cả người Ngọc Phàm đầy sát khí vậy?

“Hả?”- Ngô Trác Thăng trả lời.

“Cậu... làm gì Song Nhi buồn sao?” - Câu nói của Ngọc Phàm đầy sát khí hỏi.

“Không có” - Anh cũng đang suy nghĩ đây, mà nghĩ mãi không ra lí do gì làm cô buồn và khó hiểu từ hôm qua đến giờ.

“Trác Thăng, em đến bệnh viện thăm ba đây” - Cô bước từ bếp ra, trên tay cầm bình giữ nhiệt nói.

Ngô Trác Thăng quay đầu lại.

“Em có cần anh đưa đi không?”- Ngô Trác Thăng hỏi.

“Không cần đâu” - Cô trả lời rồi bước đi, ra khỏi nhà như đang trốn tránh gì đó.

Ngọc Phàm và Ngọc Anh đen mặt nhìn Ngô Trác Thăng, ý nói anh đã làm gì đó gây ra tội lớn.

“Nè, hai người đừng nhìn tôi như thế, không do tôi” - Cảm thấy hai người này sát khí đầy người Ngô Trác Thăng vội nói.

(@Song: hắc hắc buồn cừu tội cho Sói sắc lang:D3

@Sói Sắc Lang: ê này không phải tại tôi nhá oan quá *bỏ chạy*)

“Thật không vậy anh Thăng?”- Ngọc Anh tra hỏi.

“Thật”- Ngô Trác Thăng gật đầu, sao hôm nay Ngọc Anh tức giận nhìn đáng sợ đến thế nhỉ?

“Vậy cô ấy tại sao lại lạ như vậy?” - Ngọc Phàm lên tiếng.

“Tôi không biết”- Anh biết thì cũng đâu ngồi hưởng mớ sát khí của hai người đâu chứ, hôm nay cô rất, rất lạ.

Ngọc Anh ngồi suy nghĩ, hôm nay là ngày bao nhiêu vậy nhỉ?

“Anh hai, hôm nay ngày bao nhiêu vậy ạ?”- Ngọc Anh quay sang hỏi Ngọc Phàm.

“À... hôm nay là ngày hai mươi ba, sao vậy em?”- Ngọc Phàm trả lời.

“ Hai ba ạ....Thôi chết, hôm nay là sinh nhật của chị Song Nhi”- Thật ra nhỏ biết là do một lần ngủ cùng cô, nhỏ đã hỏi sinh nhật cô, cô nói là ngày hai mươi ba tháng sau là sinh nhật cô, ôi nhỏ quên mất là hôm nay rồi.

“Sinh nhật?”- Ngọc Phàm và Ngô Trác Thăng đồng thanh.

...

Đến tối, Ngô Mạn Mạn chuẩn bị xong hết để làm chủ bữa tiệc, không thấy cô liền hỏi: “Anh hai, Tiểu Bạch Thỏ của anh đâu?”

“Anh cũng không biết, cô ấy đi từ sáng đến giờ chưa về, cũng chưa gọi anh”- Ngô Trác Thăng điên lên, bữa tiệc anh định tham gia cùng cô chỉ một tiếng thôi, thời gian sau anh sẽ cùng Ngọc Phàm và Ngọc Anh sinh nhật với cô, nhưng cô mất tích từ sáng đến giờ, anh lo chết đi được mà.

“Sao lại vậy?”- Ngô Mạn Mạn cau mày.

“Anh cũng không...” - Anh chưa nói xong, điện thoại anh reo lên, là số của cô.

“Song Nhi, em ở đâu vậy?” - Anh bắt máy vội hỏi.

[Tôi là Thẩm Mạc, cô ấy bị tai nạn và đang cấp cứu ở bệnh viện Yến Kinh] - Thẩm Mạc bên đầu dây kia nói.

“Cái gì? Tai nạn?”

(@Song: Nam Phụ Thẩm Mặc bắt đầu lên sàn chính thức từ đây hị hị:D2 =)))

@Thẩm Mặc: oki oki chào mọi người *vẫy tay*)