Một câu chia tay trong êm đẹp làm Tưởng Diên sững sờ như bị sét đánh ngang tai.
Anh ta cứng đờ nhìn về phía cô. Cũng đến bây giờ, anh ta mới thật sự nhận ra rằng, cô thật sự muốn rời bỏ anh ta. Như thể giãy giụa khi thoi thóp, anh ta nói: “Anh biết anh đã sai rồi, em không muốn nghe anh giải thích thì anh sẽ không nói. Nhược Kiều, em yên tâm, anh sẽ dọn ra khỏi nhà họ Lâm, sau này anh cũng không gặp lại em ấy nữa.” Giang Nhược Kiều nghe anh ta nói như vậy thì thoáng ngạc nhiên. Bởi vì trong nguyên tác, Tưởng Diên rất có trách nhiệm với nhà họ Lâm, giữa anh ta và Lâm Khả Tinh thật sự chỉ là quan hệ bạn bè chơi chung từ nhỏ đến lớn. Cũng bởi thế, tình cảm của anh ta dành cho Lâm Khả Tinh lúc nào cũng làm người ta cảm thấy vừa giống người yêu, mà cũng vừa giống anh lớn, hòa lẫn vào nhau, hình mẫu kinh điển của sủng văn, anh ta cũng xem như là cực kỳ quan tâm săn sóc Lâm Khả Tinh. Nhưng bây giờ, anh ta lại có thể nói ra câu này, nói mình có thể dọn ra khỏi nhà họ Lâm, sau này cũng không gặp lại Lâm Khả Tinh nữa. Như vậy thì rốt cuộc ở trong lòng anh ta, Lâm Khả Tinh có địa vị ra sao? Ngoại trừ ngạc nhiên thì càng nhiều hơn là một sự thất vọng chẳng rõ lý do. Sự thất vọng đối với Tưởng Diên. Rốt cuộc anh ta là loại người gì chứ. Nói anh ta chính nghĩa hay biết uống nước nhớ nguồn, nhưng bây giờ anh ta lại có thể thốt ra câu không gặp lại Lâm Khả Tinh một cách dễ như ăn cháo, nói tình cảm anh ta dành cho cô sâu nặng như biển cả, nhưng trước khi anh ta đánh mất cô, anh ta lại không tự biết kiểm điểm bản thân. Đối với cô lẫn cả Lâm Khả Tinh, anh ta thật sự rất tệ bạc. “Tưởng Diên.” Giang Nhược Kiều cũng không thể xác định rốt cuộc mạch truyện có thay đổi gì không: “Mẹ anh có biết chuyện này không?” Cô hỏi: “Bà ấy có đồng ý không?” Tưởng Diên không nghĩ tới Giang Nhược Kiều sẽ nhắc đến mẹ của anh ta vào lúc này, hiếm khi cứng họng: “Bà ấy biết.” Giang Nhược Kiều quyết định nhắc nhở anh ta thêm một lần cuối cùng: “Tôi với anh đã không còn là người yêu nữa, vì vậy có những lời tôi nói ra, anh nghe cũng được mà không nghe cũng chẳng sao, tôi thì chẳng ảnh hưởng gì. Tưởng Diên, tôi đã nói rồi, Lâm Khả Tinh cô ta thích anh, hơn nữa mẹ anh chắc chắn cũng biết chuyện này. Anh có từng nghĩ tới hay không, lúc bà ấy kêu anh dẫn Lâm Khả Tinh đi chơi với chúng ta, rốt cuộc bà ấy đang nghĩ cái gì? Mà sau khi xảy ra chuyện, bà ấy có thể chạy từ nội thành đến đây để đón Lâm Khả Tinh, vậy bà ấy đang nghĩ cái gì? Lúc trước có lẽ anh không hiểu, cũng có thể không nhìn ra được, nhưng về sau anh nên để ý một chút thì tốt hơn, để tránh lần sau gặp phải người phù hợp lại phải chia tay thêm một lần nữa, vừa hại người vừa hại mình.” Đây là lời khuyên chân thành của cô. Cô nói xong lập tức đứng dậy: “Tưởng Diên, sau này anh không cần chạy khắp nơi để tìm tôi, cũng không cần tìm cách giải thích hoặc cứu vãn, mong rằng những gì tôi nói hôm nay không để lại cho anh ảo giác rằng giữa chúng ta tuy có vấn đề nhưng có thể giải quyết, bởi vì chúng ta thật sự không hợp nhau, không liên quan gì đến Lâm Khả Tinh cả. Vẫn là câu đó, chia tay trong êm đẹp, tôi không muốn chia tay quá khó coi, cứ như vậy đi.” Chia tay là chuyện tất nhiên. Cô cũng có lý do riêng của bản thân, nhưng suy cho cùng thì vẫn là do bọn họ không hợp nhau. Cả đời này cô cũng không thể chấp nhận chuyện bên cạnh bạn trai của mình có một cô em gái thanh mai trúc mã như vậy được. Điều làm cô càng thêm để bụng đó chính là, bạn trai cô hoàn toàn không có giới hạn tối thiểu. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Hơn nữa bà mẹ đó của Tưởng Diên... Rốt cuộc bà ấy phải nghĩ quẩn đến cỡ nào mới có thể lựa chọn cách thức khó khăn đau lòng như vậy để làm khó cô cơ chứ? Giang Nhược Kiều bỏ đi. Cô nghĩ cuộc nói chuyện lần này, chắc cũng đủ để Tưởng Diên nhận ra được sự thật rồi. Ít nhất anh ta cũng sẽ không đi khắp nơi tìm kiếm cô nữa, cũng sẽ không đòi giải thích gì đó với cô. Tưởng Diên mất hồn mất vía, ngẩn ngơ ngồi tại chỗ, lần này anh ta không đuổi theo cô nữa. Sau khi Giang Nhược Kiều rời khỏi phạm vi tầm mắt của Tưởng Diên, cô lấy điện thoại di động trong túi xách ra, bấm vào số của Lục Dĩ Thành. Người bên kia bắt máy rất nhanh. Nhanh chóng và vội vàng hơn bất cứ lúc nào so với ngày xưa. Giọng nói của Lục Dĩ Thành vẫn bình tĩnh như trước đây: “Alô.” Từ chỗ hồ nước này đến cổng công viên cũng cách một khoảng xa, cái công viên Hồ Tâm này thật sự quá rộng. Cô vừa đi vừa thuận miệng hỏi anh: “Cậu với Tư Nghiên còn chưa ăn cơm đúng không? Tôi xong việc rồi, bây giờ về đây, hai người muốn ăn cái gì, tôi mua ở ngoài rồi đóng gói mang về cho.” Lục Dĩ Thành trả lời: “Còn chưa ăn cơm, nhưng mà chắc không cần phiền như vậy đâu...” Dù gì hai người cũng đã tiếp xúc một khoảng thời gian rồi, mặc dù vẫn cố gắng giữ một khoảng cách nhất định, nhưng đôi bên cũng bắt đầu hiểu đôi nét về nhau. Giang Nhược Kiều giống như biết anh đang định nói cái gì, bèn ngắt lời anh: “Đừng có nói mấy câu như kiểu cậu ra chợ mua đồ ăn về tự nấu đó nhé, nếu phải chờ cậu thì tới lúc nào mới được ăn cơm chứ?” Lục Dĩ Thành: “...” “Được rồi. Cậu quyết định đi.” Anh nói. Giang Nhược Kiều nghĩ bụng: Như vậy mới đúng chứ! “Vậy cậu hỏi Tư Nghiên xem thằng bé muốn ăn cái gì.” Lục Dĩ Thành nghiêm túc trả lời: “Nó muốn ăn cũng không được ăn, tuy rằng bây giờ đã hết sốt rồi nhưng vẫn nên ăn gì đó thanh đạm bổ dưỡng thì tốt hơn.” Giang Nhược Kiều bật cười rồi lên tiếng: “Nghiêm khắc quá đi mất, haiz.” Những đứa nhỏ ở thời này của họ bị bệnh rồi sẽ được ăn những thứ bình thường không thể ăn. Chẳng hiểu tại sao, Lục Dĩ Thành nghe thấy tiếng cười và giọng điệu trêu chọc của cô thì lỗ tai hơi nóng bừng, nhưng trên mặt vẫn là vẻ nghiêm túc: “Hôm qua bác sĩ đã dặn như vậy.” Giang Nhược Kiều kéo dài giọng, phụ họa như thật: “Ừ, bác sĩ Lục nói đúng đó, được rồi, thằng bé có thể ăn cái gì?” Lục Dĩ Thành: “...” Anh siết chặt điện thoại di động: “Đồ ăn thanh đạm, mì hay hay cháo đều được. Nếu như tôi nhớ không lầm, ngoài khách sạn có một cái tiệm nhỏ, tiệm bán mì gà, có thể mua cho nó một phần, ăn một ít canh gà chắc sẽ ổn.” Giang Nhược Kiều “ừ” một tiếng: “Được, thế còn cậu, cậu ăn cái gì?” Lục Dĩ Thành trả lời: “Tôi sao cũng được.” Giang Nhược Kiều: ...Cái người này dễ nuôi thật. “Vậy tôi vào tiệm mua một ít thức ăn với cơm về, chúng ta cùng ăn.” Lục Dĩ Thành nghe câu “chúng ta” kia thì thoáng ngẩn ra. Vào giờ này, công viên Hồ Tâm rất đông người, bởi vì Mặt trời lặn, bên này có phương tiện giải trí dành cho trẻ con, cũng có nhảy quảng trường rất thích hợp cho mấy cụ ông cụ bà, càng thích hợp cho đám thanh niên tản bộ tâm sự. Giang Nhược Kiều muốn tách ra khỏi đám đông, nhưng đi đến đâu cũng có người. Điều chết người nhất là, ở chỗ đông người như vậy mà còn có hai cậu nhóc khoảng mười mấy tuổi đang chơi xe điện Segway, có thể thấy rõ bọn chúng không thành thạo cho lắm. Rõ ràng là Giang Nhược Kiều muốn tránh nhưng cuối cùng lại bị người ta đụng một cái, sau đó một thằng bé khác cũng chơi xe điện Segway không kiểm soát được góc độ của cơ thể, cũng va vào người cô. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Giang Nhược Kiều: ... Nguy rồi! Quả nhiên cô không tránh kịp, bị đụng vào, điện thoại di động trên tay cũng văng ra ngoài. Giang Nhược Kiều trơ mắt nhìn điện thoại di động của mình bị người ta giẫm mấy phát. Mà ở bên kia, Lục Dĩ Thành chỉ nghe thấy một tiếng hét thất thanh của Giang Nhược Kiều, ngay sau đó trong điện thoại truyền đến một tiếng thét chói tai rồi cuộc gọi bị cắt đứt. Anh vô cùng ngạc nhiên. Đã xảy ra chuyện gì à? Anh bình tĩnh lại, thử bấm vào số máy của cô, cuối cùng giọng nữ máy móc nhắc nhở anh, số máy anh vừa gọi đã khóa máy. Có chuyện gì thế? Giang Nhược Kiều nhìn cái màn hình bị vỡ thành hình bông tuyết của mình, cả người đều khó chịu! Cái điện thoại cô vừa mới dùng chẳng được bao lâu, cứ thế hỏng rồi à? Đợi đến khi cô định khởi động lại máy, điện thoại di động lại không có phản ứng, mẹ kiếp! Cô muốn chửi ầm lên, nhưng ngẩng đầu lên thì hai tên đầu sỏ đã chạy mất dép rồi. Con nít kiểu gì vậy! Cô tức muốn chết. Cô thật sự muốn chạy đến phòng quản lý của công viên, kêu người ta bật camera lên, tìm hai đứa nhỏ kia đòi tiền bồi thường... Nhưng điều quan trọng là nếu cô làm lớn chuyện này, chưa biết chừng đến lúc đó còn phải cãi nhau với ba mẹ của bọn nó. Cuối cùng chưa chắc cô đã lấy được tiền, còn ôm một cục tức vào mình. Giang Nhược Kiều chỉ mới nghĩ thôi đã thấy đau đầu, hơn nữa điều quan trọng hơn nữa là, điện thoại di động bị ai đạp lên cô còn không biết, biết đi đâu tìm người bây giờ? Xui xẻo, đúng là xui xẻo quá đi mất! Giang Nhược Kiều theo bản năng đổ hết lỗi lầm cho việc đi gặp mặt Tưởng Diên. Không gặp anh ta thì làm gì có chuyện được! Bên phía khách sạn, Lục Dĩ Thành còn đang gọi điện thoại cho Giang Nhược Kiều, chỉ tiếc bên kia luôn trong trạng thái khóa máy. Một mặt anh tự nhủ với lòng, chỗ đó là công viên Hồ Tâm nhiều người đi lại, căn bản không thể xảy ra chuyện bất trắc gì. Huống chi Tưởng Diên cũng không phải loại người như vậy, nhưng một mặt khác, anh lại không tài nào kìm chế được sự lo lắng của mình. Tiếng hét sợ hãi của cô. Còn cả điện thoại di động đột nhiên khóa máy. Rất dễ khiến người ta liên tưởng đến chuyện không hay. Lục Tư Nghiên ngồi trên giường xem phim hoạt hình, thấy ba mình đi tới đi lui, biểu cảm trên mặt còn rất đáng sợ, chân mày cau có đến độ có thể kẹp chết một con ruồi. Cậu nhóc hơi sợ hãi bèn im lặng nhích nhích mông, tìm điều khiển từ xa, vì sống sót mà chỉnh nhỏ âm lượng tivi xuống, sau đó mới hỏi: “Ba ơi, có chuyện gì thế ạ?” Lục Dĩ Thành dừng bước. Anh đã đưa ra quyết định, lập tức cẩn thận cất điện thoại di động đi rồi nói với Lục Tư Nghiên: “Tư Nghiên, ba đi ra ngoài một chuyến, con cứ ở yên trong phòng đừng đi đâu hết, ngoại trừ ba với mẹ ra thì ai gõ cửa cũng không được mở.” Anh rất yên tâm về Lục Tư Nghiên. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Lúc trước, buổi sáng anh đến nhà học sinh dạy kèm bài tập, không ai chăm Tư Nghiên, cậu nhóc cũng có thể ở nhà một mình. Tư Nghiên được dạy dỗ rất tốt, cậu biết cái gì có thể đụng tới, cái gì không thể, cũng chưa bao giờ mở cửa cho người lạ, càng không bao giờ tự ý chạy ra ngoài một mình. Xét về mọi mặt thì chuỗi khách sạn này làm ăn cũng khá đàng hoàng. Lục Dĩ Thành cố gắng lấy lại bình tĩnh: “Ba sẽ về sớm thôi.” Lục Tư Nghiên có hơi sợ: “Sao vậy ạ?” “Không có gì.” Lục Dĩ Thành nói: “Có lẽ mẹ con gặp chút rắc rối, ba đi đón mẹ con về, con cứ ở yên trong phòng này.” Lục Tư Nghiên “vâng” một tiếng: “Dạ, con không đi đâu cả, con cũng sẽ không đụng vào ổ điện, ai đến gõ cửa cũng không mở, ba mẹ về rồi con mới mở.” “Ngoan lắm.” Sau khi Lục Dĩ Thành dặn dò Lục Tư Nghiên xong, lúc này anh mới cầm điện thoại di động, vội vàng ra khỏi phòng. Anh chạy vội một mạch xuyên qua dòng người đi đường, băng qua một con đường, cuối cùng mới thấy được bảng hiệu của công viên Hồ Tâm. Lục Dĩ Thành chen qua đám đông, đi mãi không dám nghỉ chân, cuối cùng cũng đến cổng công viên. Anh vội vàng chạy đi tìm một vòng, chẳng mấy chốc đã thấy được Giang Nhược Kiều trong đám đông. Giang Nhược Kiều rất bắt mắt, điều này chắc chắn rồi. Dường như một người như cô đứng ở đâu cũng có thể khiến người ta nhận ra cô ngay lập tức. Giang Nhược Kiều còn đang bực bội chuyện điện thoại di động, cô chau mày, bày ra vẻ “người sống chớ đến gần”. Có mấy anh chàng muốn tán tỉnh cô, vừa thấy vẻ mặt này của cô đều rất biết điều mà rút lui. Cuối cùng Lục Dĩ Thành cũng thở phào nhẹ nhõm, anh nhanh chân bước về phía cô. Lúc Giang Nhược Kiều ngẩng mặt lên, cô nhìn thấy Lục Dĩ Thành đang đứng trước mặt mình. Cô thoáng ngạc nhiên lại nhớ ra lúc nãy đang gọi điện thoại với anh thì bị người ta đụng, chắc là anh chạy vội đến đây, trông còn đang thở hổn hển. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Chắc anh lo rằng cô gặp phải chuyện bất trắc. Giang Nhược Kiều lấy điện thoại di động với cái màn hình bị nứt thành hình bông tuyết của mình ra, bày ra vẻ mặt khóc không ra nước mắt: “Hồi nãy lúc đang nói chuyện với cậu thì bị người ta đụng vào, điện thoại di động chết máy rồi, không mở nguồn được, yên tâm, tôi không sao.” Vẻ mặt của Lục Dĩ Thành vẫn vô cùng nghiêm túc: “Ai đụng thế?” Giang Nhược Kiều vừa định bảo xui xẻo. Đằng sau chợt truyền đến một giọng nam lạnh lùng... “Nhược Kiều.” Tưởng Diên ngồi ở hồ nước bên kia một lúc lâu, sau đó đứng dậy đi về, đi được một lát ra tới cổng thì nhìn thấy Giang Nhược Kiều. Anh ta biết không nên gọi cô nhưng vẫn kìm lòng không đậu nhìn cô thêm một cái. Cách nhau khoảng hai mét, tầm mắt của Tưởng Diên chầm chậm di chuyển từ bóng lưng của Giang Nhược Kiều sang Lục Dĩ Thành đang đứng đối diện cô, có thể thấy rõ, hai người kia đang nói chuyện. Anh ta chần chừ hỏi: “Sếp Lục? Sao cậu lại ở đây?”Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.